Trong phòng bao có sáu bảy người đang ngồi, ngoại trừ Hách Phú Bình một người tôi cũng không biết.
"Ngại quá, tôi tới trễ."
Tôi cố gắng bỏ qua mắt cá chân đau nhức đi qua, vốn tưởng rằng mình là tới trễ nhất, ai ngờ sau khi tôi ngồi xuống mọi người vẫn còn chưa bắt đầu.
Vì thế lặng lẽ hỏi Hách Phú Bình, "Chủ nhiệm Hách, còn có người muốn tới sao?"
Hách Phú Bình nói: “Tổng giám đốc Lục tổng của chúng tôi ở gần đây, đến nhanh thôi."
Tôi nóng ruột, trên mặt không thể tươi cười, "Tổng giám Lục cũng muốn tới?"
Vừa nghe nói Lục Chu Thừa muốn tới, cả người tôi cũng không tốt.
Hách Phú Bình còn không phát hiện tôi khác thường, nhiệt tình rót cho tôi ly rượu, "Tổng giám đốc Lục thường nói muốn có nhiều liên lạc tình cảm, đây không phải cũng gọi cô tới rồi."
Tôi nói này ông chú, anh muốn liên lạc tình cảm, ít nhất cũng hỏi ý kiến người trong cuộc chứ!
Biết Lục Chu Thừa muốn tới, tôi như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể ở lại chỗ này, vốn định tìm cớ bỏ đi.
"Chủ nhiệm Hách, tôi đột nhiên nhớ tới có chút việc, khả năng muốn..."
Nói còn chưa nói xong, cửa phòng bao đã bị đẩy ra.
Chỉ thấy Lục Chu Thừa đứng ở cửa, tầm mắt chậm rãi đảo qua mọi người, "Thật ngại quá, để cho mọi người đợi lâu."
"Đâu có đâu có, chúng tôi cũng là vừa đến."
Phòng bao rất lớn, mười mấy người ngồi cũng không cần chen chúc, nhưng Lục Chu Thừa vừa tới, tôi liền cảm thấy có chút không thở nổi, anh lại còn ngồi bên cạnh tôi.
"Lục Chu Thừa tôi đến trễ, tự phạt ba ly."
Lục Chu Thừa nhận lấy rượu Hách Phú Bình rót, trực tiếp uống một ly, sau đó tự mình lại rót hai ly.
Uống xong ba ly rượu, Lục Chu Thừa vừa mới ngồi xuống, đồ ăn còn chưa ăn được một miếng, những người khác liền đến kính rượu, anh trái lại không từ chối, ly này đến ly khác, như là uống nước vậy.
Hình như cảm giác được ánh nhìn chăm chú của tôi, Lục Chu Thừa quay đầu nhìn tôi, khóe môi đột nhiên cong lên.
Lòng tôi thầm nói 'không ổn, chỉ thấy anh mỉm cười với tôi, "Cô Thẩm, chúng ta cũng uống một ly?"
Loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, tôi bưng ly rượu lên liền muốn uống, lại nghe Lục Chu Thừa nở nụ cười một tiếng, "Cô Thẩm không nói gì sao?"
Tôi nháy mắt nhìn anh, "Nói có thể không uống sao?"
Lục Chu Thừa đương nhiên sẽ không thương hoa tiếc ngọc, cho nên rượu vẫn phải uống, một khi đã như vậy, tôi cần gì phải lãng phí nước miếng?
Anh dẫn đầu, những người khác nhân cơ hội ồn ào, là cô gái duy nhất ở đây, tôi thành đối tượng tiêu khiển của mọi người.
Vài ly rượu vào người, mặt tôi đã bắt đầu đỏ, nhưng những người này vẫn không chịu bỏ qua, vừa vặn hôm nay tâm trạng tôi không tốt, vì thế cũng chỉ chăm chăm uống.
Uống vào không biết bao nhiêu ly, cổ tay đột nhiên bị người ta bắt được.
Tôi quay đầu nhìn Lục Chu Thừa, "Làm gì, anh muốn giúp tôi uống sao?"
Lục Chu Thừa mặt không chút thay đổi nhìn, "Xin tôi, xin tôi, tôi liền giúp em uống."
Tôi cười “xì” một tiếng, "Anh cho anh là ai vậy! Muốn tôi xin anh, kiếp sau đi!"
Trên thực tế lúc này tôi đã có chút không tỉnh táo, căn bản không hiểu được chính mình nói cái gì.
Lục Chu Thừa nhẹ buông tay, tôi liền nở nụ cười, "Nào nào nào, mọi người uống tiếp, hôm nay chúng ta không say không về!"
Lúc tan cuộc, Lục Chu Thừa vào phòng vệ sinh tìm tôi, "Có thể đi không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với anh, "Anh tới đây, tôi có lời nói với anh."
Vừa lại gần Lục Chu Thừa, tôi giơ tay liền đánh, "Anh là cái đồ lưu manh, đừng tưởng rằng chị đây uống rượu, anh có thể bắt nạt tôi, tôi có luyện qua rồi đó."
"Thẩm Thanh!"
Tuy một tát này của tôi yếu ớt, căn bản không có lực gì, nhưng vẫn trêu tức Lục Chu Thừa, anh đẩy tôi ra, "Về sau lại quản em nữa tôi chính là heo!"
Tôi ngã ngồi dưới đất, mím môi lên án, "Anh đánh tôi!"
Lục Chu Thừa mặc kệ tôi, xoay người rời đi, tôi ôm đùi anh.
Lục Chu Thừa đã có chút không kiên nhẫn, muốn kéo tôi ra, tôi liều mạng ôm không rời, anh níu chặt tóc của tôi gầm thét, "Em buông ra cho tôi!"
Tôi lắc đầu, nước mắt ròng ròng nhìn anh, "Đau..."
"Chết tiệt!"
Lục Chu Thừa nắm thật chặt quả đấm, giống như có thể vung lên bất cứ lúc nào, tôi có chút sợ hãi, nhưng lại không muốn buông tay, thăm dò nhìn anh.
"Nếu không thì, tôi xin anh?"
Một màn trời đất quay cuồng, tôi bị Lục Chu Thừa bế lên, chỉ là tư thế này làm cho tôi có chút muốn nôn.
Lục Chu Thừa hình như đã nhìn ra, cảnh cáo lườm tôi một cái, "Dám nôn ra người tôi, tôi liền vứt em ở trên đường tự sinh tự diệt."
Người này ác độc đã ăn sâu bám rễ vào xương cốt, tôi vội vã che miệng mình.
Lục Chu Thừa thuê phòng ở khách sạn, vào cửa liền ném tôi xuống đất, "Đi tắm rửa."
Tôi ngồi dưới đất nhìn anh, sau đó chui vào tủ quần áo.
Lục Chu Thừa tới, có chút không đành lòng nhìn tôi, "Nơi này không phải phòng tắm, đi ra."
Tôi lắc đầu, núp ở góc tủ quần áo, "Anh lại muốn làm loại chuyện đó với tôi đúng không? Tôi sẽ không mắc mưu, anh là sói xám đáng sợ!"
Khóe miệng Lục Chu Thừa hung hăng căng lên, sau đó tới kéo tôi, "Người phụ nữ ngu xuẩn, đi ra cho tôi."
"Tôi không ra, tôi không ra, cứu mạng - - "
Tôi tay đấm chân đá, anh hổn hển, thiếu chút nữa làm hỏng tủ quần áo, anh lại vẫn mắng tôi, "Chỉ số thông minh như em, cũng khó trách có kết cục như hôm nay."
Tôi bị chọc tức, tự mình từ trong tủ quần áo chui ra, bị Lục Chu Thừa dùng một bàn tay xách vào phòng tắm.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com