Hách Phú Bình nói quyền sử dụng đất có chút vấn đề, hình như là mâu thuẫn với cục quy hoạch bên kia.
Hiện tại Lục Chu Thừa không có ở đây, anh ta chỉ làm rõ tình trạng với người phụ trách nơi này trước, tôi liền một mình đi dạo xung quanh.
Về sau suy nghĩ, đây có thể là âm mưu của Lục Chu Thừa, mục đích chỉ là vì hành hạ tôi, chẳng thế thì anh nên mang nhà thiết kế tới mới đúng.
Đợi một buổi chiều ở công trường, cùng ăn cơm chiều với nhóm nhân viên tạp vụ.
Trên đường về khách sạn, Hách Phú Bình nói chút lời khách sáo, sau khi đến khách sạn còn hỏi tôi có muốn ra ngoài đi dạo không, tôi lấy cớ quá mệt mỏi rồi lên phòng.
Sau khi tắm rửa xong, tôi nằm ở trên giường xem tivi, Hách Phú Bình đột nhiên gọi điện thoại tới, nói là Lục Chu Thừa muốn xem tài liệu quy hoạch đất, bảo tôi đưa qua đó.
Hách Phú Bình chắc không nghĩ tới ông chủ nhà anh ta ‘chăm chỉ’ như vậy, buổi tối khuya vẫn còn xem tài liệu, lúc này anh ta ở bên ngoài, đành phải tìm tôi giúp đỡ.
Tôi nhìn thời gian mới chín giờ, liền thay quần áo cầm hợp đồng đi tìm Lục Chu Thừa.
Cửa mở, toàn thân Lục Chu Thừa chỉ quấn một cái khăn tắm, hình ảnh có chút giống như đã từng quen biết.
"Đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Chờ tôi mời em vào?"
Lục Chu Thừa lau tóc xoay người, tôi do dự một chút rồi đi qua, “Thứ anh cần, tôi để ở chỗ này rồi."
Tôi đặt đồ xuống đã muốn đi, Lục Chu Thừa đột nhiên giữ chặt tôi, "Chạy cái gì, sợ tôi ăn em à!"
Còn không phải là sợ anh sao?
Nghĩ vậy, tôi vội vã đẩy anh, "Anh làm gì vậy, buông ra!"
"Tôi không buông thì sao?"
Lục Chu Thừa không vừa ý, kéo tôi, kết quả làm khăn tắm không cẩn thận rớt xuống.
Hay lắm, lần này ngay cả đồ lót cũng không có rồi.
Tôi vội vàng quay đầu xua tay, "Tôi, tôi không phải cố ý!"
Lục Chu Thừa không đành lòng nhìn thẳng tôi, "Người phụ nữ này thật đúng là..."
Không đợi anh nói xong, tôi cũng như chạy trốn mà chạy.
Lục Chu Thừa là người lòng dạ hẹp hòi, tôi cho rằng anh sẽ tới trả thù, lo lắng cả đêm ngủ không ngon, sáng ngày hôm sau mang theo hai vành mắt đen xuống lầu.
Ở nhà hàng buffet gặp được Hách Phú Bình, anh ta quan tâm hỏi tôi có phải ngủ không ngon không, tôi lắc đầu, ai biết Lục Chu Thừa lại đứng sau lưng tôi.
"Tôi thấy là túng dục quá độ đi!"
Người này nói lời kinh người, Hách Phú Bình phun sữa đậu nành trong miệng ra, lần này càng không có tâm tình ăn.
Nhìn tôi đứng dậy rời đi, hai mắt Lục Chu Thừa nheo lại, nhanh chóng nói với Hách Phú Bình: "Một lát nữa tôi và cô Thẩm muốn đến công trường, anh kiếm cớ rời đi."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả! Cần tôi dạy cho anh làm như thế nào sao?"
Nghĩ đến đến chuyện đêm qua Lục Chu Thừa dặn dò, còn có câu nói vừa rồi của anh, Hách Phú Bình giống như đã rõ, "Nếu đã thế thì, tôi đi đến cục quy hoạch trước một chuyến?"
Đợi ở cửa một lúc, liền nhìn thấy Lục Chu Thừa một mình đi ra, tôi nhìn ra phía sau lưng anh, "Chủ nhiệm Hách đâu?"
“Anh ta có chuyện khác."
Lục Chu Thừa ngoắc tay ngăn cản chiếc xe, xoay người nhìn tôi, "Đi thôi!"
Tôi có chút do dự, "Kỳ thật tình huống nơi này ngày hôm qua tôi đều đã hiểu biết khá rõ rồi, nếu không thì tôi về công ty trước, lát nữa để cho nhà thiết kế liên hệ với anh?"
Lục Chu Thừa đi qua mở cửa xe, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn tôi, "Lên xe."
Tôi kì kèo mè nheo đi qua, trước khi lên xe làm bộ vùng vẫy giãy chết, "Lại bắt tôi làm gì."
"Đừng nói cái gì."
Lục Chu Thừa ấn đầu nhét tôi vào xe, sau đó chính anh cũng đi vào ngồi, "Du lịch miễn phí em vẫn còn không vừa ý hả?"
"Vậy phải xem đi cùng với ai." Tôi thì thầm.
Ánh mắt Lục Chu Thừa liếc sang, tôi lập tức ngậm miệng, mông lặng lẽ nhích sang bên cạnh, không thể trêu vào tôi còn trốn không nổi sao?
Đến chỗ công trường, Lục Chu Thừa bận đến không thấy bóng người, tôi rảnh rỗi không có việc gì liền gọi điện cho Chu Tĩnh.
"Người này thật là bệnh thần kinh, cậu nói xem chính anh ấy làm mọi chuyện rối rắm, kéo theo mình làm gì!"
Nói như vậy tôi đã oán giận vài lần, Chu Tĩnh cười nói: "Có phải anh ta thích cậu không!"
"Ấy, cậu không nên nói lung tung."
Biết rõ không có người nghe được, nhưng tôi vẫn đỏ mặt, có tật giật mình nhìn trái nhìn phải, sợ Lục Chu Thừa sẽ đột nhiên xuất hiện.
Chu Tĩnh như là đoán được gì đó, hỏi tôi có phải có cảm tình với Lục Chu Thừa không, cô ấy biết ngày đó cô ấy nhặt về một cái mạng, là vì tôi tìm người ta giúp đỡ.
Tôi nói qua loa cho hết chuyện, tìm cớ rồi cúp điện thoại, bởi vì cảm giác với Lục Chu Thừa, bản thân tôi cũng nói không rõ ràng.
Không tìm thấy Lục Chu Thừa, tôi và nhân viên tạp vụ nơi này trò chuyện một chút, nghe nói là trại nuôi gà trên núi không chịu di chuyển, cục quy hoạch mượn chuyện này gây khó dễ.
Tôi biết Hoàn Vũ đầu tư vào hạng mục này không nhỏ, Lục Chu Thừa sợ là đã đặt cả tính mạng, nếu không thể khởi công đúng hạn, sẽ ảnh hưởng rất lớn với Hoàn Vũ.
Nhưng sau lưng Lục Chu Thừa vẫn còn một Lục gia, kết quả như thế nào còn chưa biết được.
Đi dạo gần công trường, phát hiện cảnh nơi đây thật không tồi.
Nghe dân bản xứ nói lên trên núi có suối nước nóng, liền không nhịn được muốn đi lên xem một chút, vì thế sau khi hỏi đường liền một mình đi.
Con người tôi nhận biết phương hướng không tốt lắm, nhân viên tạp vụ nói đường đi mất hơn mười phút, tôi đã đi nửa giờ, cũng không thấy suối nước nóng trong truyền thuyết.
Ngọn núi này còn chưa được khai phá, đường đi cũng đều là loại nguyên thủy nhất, càng đừng nói đến biển đánh dấu.
Lại đi hơn mười phút, giống như đã nghe thấy tiếng thác nước, tôi hết sức vui mừng, đang muốn đi về phía trước, trong rừng bên cạnh đột nhiên có một bóng đen xông tới.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com