Chương 10: Cô nhào vào trong lòng?
Dù cho Cố Ninh Hoan là người chịu trách nhiệm chính trong vụ ly hôn này nhưng Phó Tây Thâm vẫn cho cô một tỷ để bồi thường. Tiếc là đến cuối cùng, số tiền này đều rơi vào trong túi của Kỷ Tử Hành.
Đời này cô không bỏ trốn cùng Kỷ Tử Hành nhưng Phó Tây Thâm đâu? Chẳng lẽ anh vẫn luôn quan sát cô sao?
Cố Ninh Hoan cầm ly trà, đôi mắt trong sáng nhìn xung quanh, bất chợt, cô thấy Phó Tây Thâm đang đứng ở tầng hai.
Anh mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản nhưng không mất vẻ cao quý, anh đứng ở đầu cầu thang tầng hai, khí thế mạnh mẽ khiến người ta không thể bỏ qua được.
Cố Ninh Hoan nhìn anh, cô không khỏi ngừng thở.
Đời trước, cô thực sự rất sợ khí thế lạnh như băng lại tàn nhẫn này của anh. Dù cho anh chưa bao giờ thương tổn cô, thậm chí sau khi cả ông nội và anh trai của cô qua đời, cô bị Cố Thi ép đi xin anh giúp đỡ Cố Thị vượt qua cửa ải khó khăn thì anh còn không chút do dự đồng ý, cô vẫn sợ anh.
Khi đó, cô rõ ràng là người cầu xin Phó Tây Thâm giúp đỡ nhưng đến cuối cùng mọi công lao đều biến thành công lao của Cố Thi. Lúc ấy, cô thực sự thấy xót xa nhưng vẫn luôn cảm thấy bản thân không nên để ý nhiều vì cô ta là bạn bè tốt nhất của cô.
Giờ nghĩ lại, cô thấy bản thân thực sự quá dại dột.
Trong nháy mắt, vô số ý nghĩ thổi qua đầu cô.
Cô cầm ly trà lên, cười ngọt ngào với Phó Tây Thâm, “Anh có muốn uống một ly trà không?”
Người đàn ông chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái rồi xoay người rời khỏi.
Cố Ninh Hoan thấy vậy thì cũng không nhụt chí. Bây giờ cô thậm chí còn thấy thinh thích tính lạnh lùng cao ngạo này của Phó Tây Thâm.
Cách hành xử lạnh như băng, chán ghét hay yêu thích đều lộ rõ như anh mới khiến cô yên tâm hơn loại mặt người dạ thú như Kỷ Tử Hành và Cố Thi.
Cố Ninh Hoan cầm ly trà lên, chậm rãi đi về phía phòng làm việc. Bây giờ cô muốn nhanh chóng học tập, cô không thể cứ sống như xưa được.
Cô mở cửa phòng làm việc rồi bước vào, trong phòng có vô số kệ sách cao vút, mùi sách thoang thoảng trong không khí, cô hít một hơi thật sâu rồi đặt ly trà trong tay xuống. Cô leo lên thang, cẩn thận tìm kiếm…
“Cô đang làm gì thế?” Giọng nói trầm thấp mà chậm rãi của người đàn ông vang lên.
Cố Ninh Hoan xoay người, nhìn khóe môi cong cong của anh, cô cười tươi, đắc ý quơ quơ cuốn sách trong tay, “Em đang tìm sách… á!”
Cô vui sướng nói, bàn chân vô thức bước về trước một bước, cô quên luôn là bản thân đang đứng trên thang, thế là… người cô ngã ngửa ra sau…
Đau đớn không hề truyền tới, thân hình nhỏ xinh của Cố Ninh Hoan rơi vào vòng ôm ấm áp, dày rộng của người nào đó.
“Cô nhào vào lòng tôi à?” Phó Tây Thâm ôm cô, môi mỏng mấp máy để lộ giọng nói lạnh lẽo.
Cố Ninh Hoan mở to mắt, nhìn thấy bản thân không bị ngã thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thấy anh hiểu lầm cô như vậy, cô cũng không vội vàng giải thích mà cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực cứng rắn của anh, “Đúng vậy! Chồng em thông minh quá.”
“Hừ.” Nghe cô làm nũng, anh hừ lạnh một tiếng.
Anh xoay người, đặt cô lên chiếc bàn cạnh kệ sách, hai người đối mặt nhau, thân thể dính chặt lấy nhau.
“Anh tự nhiên dữ dằn làm gì? Em có làm gì anh đâu, hơn nữa, chẳng phải em đã thừa nhận là em nhào vào lòng anh sao? Anh còn mất hứng cái gì?” Đôi môi đỏ của Cố Ninh Hoan khẽ chu ra, giọng nói mang theo chút giận dỗi.