Chương 6: Anh dựa vào cái gì cưới tôi?
Cố Thi liếc vẻ mặt âm trầm của bà Phó, ấp úng nói: “Đêm qua Ninh Hoan đúng là có bảo em thu dọn hành lý cho em ấy, nhưng em không biết sao em ấy lại bảo em làm thế...”
“Thu thập hành lý gì cơ?” Cố Ninh Hoan lạnh nhạt nói.
Giọng nói của cô lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Cố Thi mở to hai mắt nhìn cô đang chậm rãi đi tới.
Cô mặc một chiếc váy liền áo màu đỏ, đường cong quyến rũ, đôi môi đỏ cong lên càng khiến cô thêm xinh đẹp mê người.
Kỷ Tử Hành cũng sửng sốt một chút. Anh ta biết Cố Ninh Hoan rất đẹp nhưng vẻ đẹp của cô luôn mang theo nét ngây ngô, kém xa những kích thích mà Cố Thi mang lại cho anh ta khi ở trên giường, cho nên anh ta luôn tỏ ra xa cách với cô. Nhưng hôm nay cô lại cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác, khí chất trên người cô là sự hòa quyện giữa trong sáng và quyến rũ, loại khí chất này đủ để khiến bất kỳ một người đàn ông nào phải quỳ gối dưới chân váy của cô.
“Cố Thi, em đang hỏi chị đấy, em bảo chị thu thập hành lý gì?” Cố Ninh Hoan nghiêng đầu, cặp mắt linh động chớp chớp, nhìn vừa vô hại lại vô tội.
Trong nháy mắt, Cố Thi lấy lại tinh thần, cứ nghĩ đến việc cô ta trầm mê vì sắc đẹp của Cố Ninh Hoan thì có chút mất tự nhiên, “Không... không phải đêm qua em bảo chị thu thập hành lý giúp em để em bỏ trốn với anh Tử Hành sao?”
“Bỏ trốn? Cố Thi, chị đang nói đùa cái gì thế hả? Em có quan hệ gì với Kỷ Tử Hành chứ? Sao em lại bỏ trốn với anh ta?” Trên mặt Cố Ninh Hoan lộ rõ nghi hoặc.
Cố Thi thầm giật mình trong lòng. Cô ta không biết tại sao Cố Ninh Hoan đột nhiên lại nói không có quan hệ gì với Kỷ Tử Hành, rõ ràng cô đã theo đuổi anh ta bốn năm cơ mà, sao lại thế?
Chẳng lẽ Cố Ninh Hoan không yêu Kỷ Tử Hành?
“Ninh hoan, em đang nói gì vậy? Chẳng phải trước khi đính hôn, chính em đã nói với anh là chỉ cần anh gật đầu thì em có thể bỏ lại mọi thứ mà đi theo anh sao? Anh biết, lúc ấy anh không đồng ý là anh sai, nhưng giờ anh đã nghĩ thông rồi. Anh muốn lấy em, chúng ta ở bên nhau đi!” Kỷ Tử Hành bước lên trước, ánh mắt tràn ngập tình yêu chân thành.
Nếu không phải đang ở nhà họ Phó thì anh ta đã sớm ôm Cố Ninh Hoan vào lòng rồi.
Cố Ninh Hoan nhìn gương mặt giả tạo này của anh ta trong khoảng cách gần, cô siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào trong thịt, đau đớn khiến cô không nhịn được nhíu mày.
Đời trước, chính là gương mặt này, chính là loại nặng tình giả dối này đã hại cô sống không bằng chết trong ba năm. Cô nhớ rõ lúc cô bị nhốt trong nhà tù dưới lòng đất, ngày nào cô cũng cầu nguyện bản thân có thể chết, ngày nào cô cũng khát vọng mình có thể thoát khỏi những tháng ngày bị Cố Thi và Kỷ Tử Hành ngược đãi như súc sinh.
“Anh cưới tôi? Anh dựa vào cái gì để cưới tôi hả Kỷ Tử Hành? Nếu tôi nhớ không lầm thì anh đã bỏ học đại học hai năm rồi, trước mắt anh còn chưa từng tự kiếm được đồng tiền nào, toàn nhờ vào nhà họ Cố của tôi che chở mà sống. Rốt cuộc thì mặt anh lớn tới đâu mà anh có thể hiểu nhầm là tôi muốn gả cho anh?” Cố Ninh Hoan lạnh lùng mở miệng, ánh mắt chợt lóe tia khinh thường.
Câu nói này của Cố Ninh Hoan khiến cả phòng khách lặng ngắt như tờ.
Cố Thi mở to hai mắt, cô ta cảm thấy Cố Ninh Hoan ở trước mắt đã điên rồi. Nếu không thì sao cô có thể nói ra lời này chứ?
Cha mẹ của Kỷ Tử Hành là người làm vườn trong nhà họ Cố, tiền lương cũng khá ổn, khổ nỗi là cha của anh ta là người mê cờ bạc nên trước khi được Cố Ninh Hoan thích thì gia đình của anh ta rất nghèo. Sau khi cô thích anh ta thì gần như cả nhà anh ta đều sống nhờ cô, vì vậy Kỷ Tử Hành mới bỏ học đại học giữa chừng rồi ở nhà, sinh hoạt bằng thẻ của cô.