Chương 3: Dấu hôn không che được.
Cố Thi vừa lao vào phòng tắm liền thấy vô số dấu hôn không che được của Cố Ninh Hoan, đáy mắt của cô ta chợt lóe tia ghen ghét, nhưng nó lại biến mất rất nhanh, ngay sau đó, cô ta trưng ra vẻ mặt đau lòng, “Ninh Hoan, sao em lại bị tra tấn thành thế này? Chẳng phải chị đã bảo em đưa cái ly có chứa thuốc kích dục cho anh Phó uống sao? Sao em lại uống nhầm chứ?”
Cố Ninh Hoan nhìn Cố Thi như sắp khóc vì lo lắng cho mình ở trước mặt, nếu không phải thấy được tia ghen ghét dưới đáy mắt cô ta lúc cô ta lao vào thì cô suýt nữa đã bị diễn xuất của cô ta lừa rồi.
Kế hoạch là Cố Thi đưa cho cô hai ly nước, một ly có thuốc kích dục, một ly thì không, sau đó để Phó Tây Thâm uống ly nước có chứa thuốc kích dục kia rồi cô rời khỏi để Cố Thi đi vào, và tất nhiên là cô ta sẽ có một “đêm xuân” với Phó Tây Thâm đã bị trúng thuốc kích dục. Như vậy, hôm sau, Cố Ninh Hoan có thể chính đại quang minh mượn cớ Phó Tây Thâm không chung thủy ngay trong đêm tân hôn mà đưa ra việc ly hôn.
Chỉ có điều Cố Ninh Hoan không ngờ tới chính là trên thực tế thì cả hai ly nước đều có thuốc kích dục. Cố Thi chẳng những muốn lăn giường với Phó Tây Thâm mà càng muốn đưa cô lên giường của bọn côn đồ nhằm huỷ hoại thanh danh của cô.
Ha ha ha…
Đời trước, cô không hề biết là Phó Tây Thâm căn bản không uống ly nước mà cô đưa… còn đời này, mọi chuyện lại biến thành cô ngủ với anh sau khi trúng thuốc.
“Ninh Hoan, em nói gì đi. Có phải em bị anh Phó bắt nạt đúng không? Nếu là vậy thì em cứ nói cho chị, chúng ta về nhà họ Cố bảo ông nội làm chủ cho em.” Cố Thi càng diễn càng thật, cô ta vừa nói còn vừa rơi nước mắt, giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Cố Ninh Hoan.
Cố Ninh Hoan rút tay khỏi bàn tay của Cố Thi, giọng nói hơi lạnh, “Không cần, Tây Thâm rất tốt với em. Hơn nữa, chuyện vợ chồng mà, chúng ta không nên khiến người lớn trong nhà lo lắng, chị thấy thế có đúng không?”
“Ninh Hoan, có phải em đã động lòng với anh Phó? Chị đã bảo với em rồi, tuy anh Phó rất xuất sắc nhưng anh ta là người rất tàn nhẫn, độc ác, lại nói một không hai, nếu em ở bên anh ta thì chắc chắn sẽ chết mà không có chỗ chôn đâu.” Cố Thi nhìn Cố Ninh Hoan, trong lòng cô ta bỗng thấy hoảng sợ.
Rõ ràng Cố Ninh Hoan luôn miệng nói muốn trao lần đầu tiên của mình cho người mình yêu nhất nhưng bây giờ bị Phó Tây Thâm cướp mất lần đầu tiên sao cô lại không khóc không nháo? Dáng vẻ bình tĩnh này của cô chẳng giống một Cố Ninh Hoan dại dột muốn chết trước kia chút nào.
“Cho nên chị có cách gì tốt giúp em thoát khỏi biển khổ này sao?” Cố Ninh Hoan nhìn Cố Thi, lành lùng hỏi.
“Em yên tâm, chị đã sắp xếp mọi thứ rồi. Đêm nay, tầm hai giờ sáng, anh Tử Hành sẽ chờ em ở cổng lớn nhà họ Phó, đến lúc đó chúng ta cứ hành động theo kế hoạch. Bây giờ, chị đi chuẩn bị hành lí cho em ngay đây!” Cố Thi nhìn cô bằng ánh mắt chân thành, trông như đang suy nghĩ cho cô.
Nói xong, cô ta nhấc váy chạy ra ngoài. Cố Ninh Hoan nhìn bóng lưng rời khỏi của cô ta, ánh mắt chậm rãi trở nên lạnh như băng.
Dáng vẻ dối trá này của Cố Thi giống y đúc đời trước, lúc ấy cô tin cô ta, nghĩ rằng cô ta chẳng màng sự an nguy của bản thân để giúp cô. Còn Kỷ Tử Hành? Cô đã tin tưởng hết lòng rằng anh ta yêu cô sâu đậm, yêu tới mức chịu cao chạy xa bay với cô... nhưng sự thật là Cố Thi đã sớm báo cho người nhà họ Cố chờ ở bến tàu, nơi mà cô sẽ phải tới đó để rời khỏi.