Chương 5: Hèn mọn xin lỗi trước
Cố Ninh Hoan nhìn người Phó Tây Thâm, gương mặt chậm rãi nóng lên. Dáng người của anh thực sự quá tốt, mọi cơ bắp, mỗi đường cong đều hoàn mỹ, nhưng lại không đẹp theo kiểu khoa trương mà theo kiểu lúc nào cũng có thể bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ nhất.
Tiếc là cảnh sắc này chỉ lướt qua trong giây lát...
Cố Ninh Hoan vừa bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của anh liền sợ hãi giấu khuôn mặt đỏ hồng vào trong chăn.
Cô đã quyết định sẽ sống thật tốt với Phó Tây Thâm. Tuy rằng anh không yêu cô nhưng cũng chẳng sao, vì nói cho cùng thì chẳng có mấy cuộc hôn nhân trong giới hào môn là có tình yêu đích thực cả. Hơn nữa, cô cảm thấy thà không có loại tình yêu mang theo vô vàn cảm xúc mặt trái này thì hôn nhân sẽ càng tốt đẹp hơn.
Cố Ninh Hoan cúi đầu, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt. Chờ tới khi Phó Tây Thâm rời khỏi cô mới đứng dậy đi tìm quần áo.
Khi cô mở tủ quần áo ra liền thấy một đống quần áo kiểu già dặn, cô không tự chủ được nhíu mày. Đống quần áo này là do Cố Thi kéo cô tới trung tâm thương mại mua để chúc mừng cô tốt nghiệp đại học.
Cố Thi toàn chọn cho cô kiều quần áo thục nữ hay nữ cường nhân hay mặc. Đẹp thì có đẹp nhưng cô là một thiếu nữ mới hơn hai mươi nên không thích hợp với loại phong cách này. Hơn nữa khuôn mặt cô lại khá nhỏ, ngũ quan cũng nhỏ xinh nên nếu mặc loại này ra ngoài thì chẳng ra gì cả.
Cô đóng tủ quần áo lại, xoay người đi về phía phòng thay đồ mà nhà họ Phó chuẩn bị cho cô. Vừa kéo tủ quần áo ra cô liền thấy rất nhiều quần áo thuộc nhãn hàng nổi tiếng nhất bên trong, tất cả đều mới tinh, còn chưa bỏ nhãn hiệu.
Cô tùy tay chọn một chiếc váy màu đỏ.
Mái tóc dài hơi quăn, xõa tự nhiên trên vai càng khiến khuôn mặt cô thêm tinh xảo, da thịt thêm mịn màng.
Cô nhìn mình trong gương, cong môi cười. Nếu cô nhớ không nhầm thì hôm nay Cố Thi sẽ lấy ra thứ quan trọng kia để đuổi cô khỏi nhà họ Phó. Nhưng lần này cô chắc chắn sẽ không cho cô ta cơ hội, nếu cô ta muốn cô thân bại danh liệt thì cô muốn xem xem đến cuối cùng, giữa cô và cô ta, ai sẽ là người rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục trước.
Cố Ninh Hoan đứng dậy, mở cửa phòng rồi đi về phía phòng khách.
Cô còn chưa đi xuống tầng đã nghe thấy giọng nói mà cô căm ghét đến cực điểm.
“Tôi nói cho các người biết, tốt nhất là các người nên khách khí với tôi một chút. Hôm nay tôi tới đây là vì đưa Ninh Hoan đi, nói cho cùng thì hai chúng tôi yêu nhau thật lòng. Cô ấy là báu vật của tôi, tôi sẽ không để cô ấy tại nơi lạnh như băng này đâu.” Kỷ Tử Hành khí phách nói.
Nếu là người không biết anh ta thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh ta nặng tình tới mức nào.
“Anh Tử Hành, anh đừng gấp, có phải anh hiểu lầm ý của Ninh Hoan không? Dù cho em ấy vẫn luôn ở bên anh thì bây giờ em ấy cũng đã kết hôn rồi...” Giọng nói của Cố Thi vô cùng mềm mại, uyển chuyển, giọng nói đặc trưng chỉ có người ở vùng Giang Nam mới có.
Câu nói này của cô ta nhìn bề ngoài là đang trấn an Kỷ Tử Hành nhưng trên thực tế là đang nói cho nhà họ Phó biết trước đây Cố Ninh Hoan và Kỷ Tử Hành là người yêu của nhau, và có khả năng rất cao là Cố Ninh Hoan thực sự đã nói với anh ta về việc bỏ trốn, nhưng có lẽ có chuyện bất ngờ gì xảy ra nên cô mới không xuất hiện.
“Cố Thi, dù Ninh Hoan có kết hôn thì sao? Em biết rõ là cô ấy không vui mà. Nếu không thì cô ấy sẽ không bảo người hẹn anh gặp nhau lúc hai giờ đêm qua ở bên ngoài nhà họ Phó. Em có biết là anh đã đợi Ninh Hoan cả đêm không?” Giọng điệu của Kỷ Tử Hành lộ rõ giận dữ.
Trên thực tế thì anh ta không giận Cố Ninh Hoan vì không bỏ trốn với anh ta đêm qua mà tức vì cô lại dám không hèn mọn xin lỗi anh ta ngay.