Chương 9: Tôi chán nhìn các người diễn kịch rồi.
“Cô và Kỷ Tử Hành tiêu tiền của tôi, sắm vai chị em tốt của tôi, ân nhân tốt trước mặt tôi, sắm vai bốn năm liền. Bây giờ chuyện bị lộ ra rồi, có thể phiền cô đừng diễn nữa được không? Tôi nhìn chán lắm rồi.” Cố Ninh Hoan cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh để nói những lời này, nhưng rõ ràng cô đã tức giận đến run rẩy cả người.
Cô hận hai người này.
Dù cho cô được nhà họ Cố yêu thương, dù cho tính cô cũng có điểm không tốt nhưng cô chỉ xấu tính với anh trai mình. Đối với Cố Thi, từ trước tới giờ cô luôn chiếu cố cô ta vì cô ta mất cha mẹ từ nhỏ, khi được đưa về nhà cậu nuôi dưỡng thì còn suýt bị cậu ruột cưỡng hiếp. Nhưng cô ta rất thông mình nên đánh ngất cậu mình, cuối cùng được Cố Diên, anh trai của Cố Ninh Hoan cứu. Sau này, cô ta được nhà họ Cố nuôi dưỡng, nhà họ Cố cho cô ta ăn, cho cô ta ở nhưng đổi lại lại chính là việc cô ta liên thủ với Kỷ Tử Hành bày mưu cướp tài sản của nhà họ Cố.
Cố Ninh Hoan nhắm mắt lại, cô còn nhớ rất rõ cái nhà tù ẩm ướt nằm dưới lòng đất, Cố Thi từng đeo vô số châu báu lộng lẫy đi xuống gặp cô.
Cô ta nhìn cô quỳ trên mặt đất như nhìn một đống rác rồi duyên dáng nói, “Tới bây giờ thì tôi không ngại nói cho cô biết, Cố Diên, anh trai của cô là do tự tay tôi thiêu chết, nhưng đó là do anh ta tự làm tự chịu, ai bảo anh ta nhìn thấy tôi và Kỷ Tử Hành lăn giường chứ? Đúng rồi, có phải đến giờ cô vẫn cho rằng Kỷ Tử Hành là ân nhân cứu mạng của cô, đúng không? Bây giờ tôi cũng chân thành nói cho cô biết, thực ra thì Kỷ Tử Hành chưa từng cứu cô. Anh ta vẫn luôn lừa cô như lừa một con ngốc, cô biết không?”
…
Đến khi Cố Ninh Hoan lại mở mắt thì đáy mắt cô đã bình tĩnh lại. Cố Thi còn đang lắc đầu nguầy nguậy mà giải thích với cô, nhưng cô chẳng muốn nghe cô ta nói bất cứ một câu nào nữa.
“Cố Thi, tôi hy vọng sau này nếu không có việc gì thì cô đừng tới nhà họ Phó nữa, vì cứ thấy cô là tôi lại thấy buồn nôn.” Cố Ninh Hoan thản nhiên nói một cách vô tình.
Cố Thi trừng lớn hai mắt, ngây ngốc đứng tại chỗ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột nhiên khiến nước mắt của cô ta còn chưa kịp chảy ra.
Sau khi giải quyết xong Cố Thi và Kỷ Tử Hành thì Cố Ninh Hoan mới hoàn toàn trầm tĩnh lại, cả người cô như bị rút hết sức lực, cô vô lực ngồi trên ghế.
“Mợ chủ, bà chủ đã quay về trang viên rồi, bà nói biểu hiện của cô hôm nay đã khiến bà ấy rất vừa lòng, bà bảo tối nay cậu mợ nhớ về ăn cơm.” Người giúp việc vừa nói vừa rót cho Cố Ninh Hoan một ly trà.
Cố Ninh Hoan hơi nhướng mày, cô cho rằng việc “người tình cũ” tới cửa ngay ngày đầu tiên kết hôn sẽ khiến bà Phó cực kỳ tức giận, nhưng không ngờ bà lại chẳng hề chỉ trích mà về luôn.
Tại sao lại thế?
Cố Ninh Hoan vừa uống trà vừa suy ngẫm.
Cô biết, hôm nay Cố Thi bị như vậy thì cô ta sẽ không buông tay một cách dễ dàng, dù sao thì cô ta còn nắm trong tay đòn sát thủ có thể đuổi cô khỏi nhà họ Phó.
Nghĩ đến thứ kia, đáy mắt của Cố Ninh Hoan chợt lóe tia sáng lạnh, cô căn bản không biết đến khi nào thì cô ta mới dùng tới nó. Cô chỉ biết là sau khi cô ta đưa nó ra thì Phó Tây Thâm trực tiếp ném tờ đơn ly hôn lên mặt cô.