Chương 12: Chồng à, anh làm đau em.
“Chồng à, anh làm đau em!” Mắt của Cố Ninh Hoan lộ rõ tủi thân, khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở ngẩng lên nhìn Phó Tây Thâm.
Đôi mắt lãnh đạm của Phó Tây Thâm chợt lóe lên tia cảm xúc khác thường, anh hơi nghiêng đầu đi, “Không có việc gì thì đừng có chạm vào người tôi.”
Nói xong, anh buông cổ tay của cô ra rồi đi về phía bàn ăn.
Cố Ninh Hoan nhìn bóng lưng của Phó Tây Thâm rồi chạy tới ôm chặt lấy eo anh, thân hình mềm mại của cô dán chặt lấy lưng anh, “Em không làm đấy! Anh là chồng của em, sao em lại không được chạm vào anh? Em cố tình ôm anh đây này, anh có giỏi thì bẻ gãy tay em đi!”
Cô đột nhiên đâm sầm vào anh như vậy khiến người anh nghiêng ngả, anh thực sự không ngờ cô gái nhỏ này còn dám ôm anh.
“Buông tay.” Phó Tây Thâm đứng yên, giọng điệu mang theo vẻ không kiên nhẫn.
Giọng điệu này của anh khiến Cố Ninh Hoan hơi sợ, cô không cam lòng buông tay ra.
Cô biết, dù bây giờ cô có muốn chữa trị mối quan hệ của mình và Phó Tây Thâm nhưng cũng không thể quá nóng vội được.
Phó Tây Thâm thấy cô cúi đầu đứng trước mặt anh, nhìn mười ngón tay của cô móc lấy nhau, trông không khác gì con mèo mập mạp màu xám mà Lâm Tiễn nuôi lúc nó làm sai chuyện gì, thấy cô như vậy lại khiến Phó Tây Thâm cảm thấy có chút kỳ quái.
Cố Ninh Hoan được nhà họ Cố yêu chiều từ khi mới sinh ra, chính vì vậy mà cô kiêu căng vô cùng, cô chưa bao giờ lộ ra loại biểu tình này.
“Chồng, em đói bụng rồi, anh có muốn đi ăn cơm không?” Cố Ninh Hoan vươn tay, cẩn thận chạm vào mu bàn tay của anh, nhưng cô thu tay lại rất nhanh vì sợ anh tức giận.
Phó Tây Thâm không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn cô.
Cố Ninh Hoan ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong nhìn anh chằm chằm, giọng nói mềm mại, đáng yêu: “Chồng, em đói rồi. Nếu anh không tin thì có thể sờ bụng em mà xem.”
“Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến.” Sắc mặt của Phó Tây Thâm có phần không tốt, anh xoay người rời khỏi.
Cố Ninh Hoan nhìn anh rời khỏi, cô ngây ngốc đứng tại chỗ, cô không biết rốt cuộc cô đã làm sai cái gì?
Anh mới về sao có thể đột nhiên có chuyện phải đi chứ? Rõ ràng là anh đang lừa cô.
Lúc này, cô chẳng bận tâm tới chuyện ăn cơm mà chạy theo anh, “Anh muốn đi đâu? Đưa em đi cùng đi! Dù sao thì chúng ta cũng là vợ chồng mà, phải “phu xướng phụ tùy” chứ?”
*Phu xướng phụ tùy: nghĩa đen: chồng làm gì thì vợ làm theo.
Cô cố gắng nói chuyện với anh nhưng chỉ nhận được vẻ mặt càng thêm lạnh như băng của anh, anh thậm chí còn chẳng buồn liếc cô lấy một cái.
Phó Tây Thâm kéo cửa chiếc Maybach Exelero đỗ bên ngoài ra, anh vừa ngồi lên xe liền thấy Cố Ninh Hoan kéo cửa bên ghế phụ ra rồi ngồi vào.
“Lăn xuống!” Phó Tây Thâm lười phải nhìn cô, chỉ lãnh đạm mở miệng.
Cố Ninh Hoan quyết tâm không xuống, cô túm chặt lấy dây an toàn, “Không, bây giờ tối rồi, lúc này anh còn lái chiếc siêu xe trị giá năm nghìn vạn này ra cửa chắc chắn sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu em không đi trông chừng anh thì phải làm sao?”
“Cố Ninh Hoan, cô còn nhớ rõ những lời cô nói trước khi kết hôn không? Cô nói, hôn nhân của chúng ta chỉ là một cuộc liên hôn, chúng ta phải có giác ngộ là mạnh ai người ấy chơi sau khi kết hôn mà. Sao nào? Giờ mới ngủ với tôi một đêm mà cô đã muốn làm trái với lời mình đã nói ư?” Phó Tây Tâm nhìn cô, giọng nói mang theo trào phúng.
Cố Ninh Hoan nắm chặt làn váy, đáng thương nói: “Em đâu muốn làm thế này, nhưng cứ tưởng tượng tới chuyện anh sẽ ôm ấp rồi hôn hít người phụ nữ khác là em thấy rất khó chịu. Anh đưa em đi cùng đi, em sẽ ngoan ngoãn không làm phiền anh đâu!”