Chương 85.1
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Thuongton999
Beta: Minh Lý
Nhìn bộ dáng này của Vệ Sở Tuyền, hiển nhiên là nàng ấy không biết rõ tình hình chuyện này, hẳn là không có nghe qua khẩu dụ của Vệ trắc phi truyền đến phủ Định Quốc Công, hẳn là người hầu ở trong cung của Vệ trắc phi đi mời Xu Xu cũng không có nói nàng ấy.
Xu Xu đi đến giường vừa nói: “Không phải Vệ trắc phi sai người hầu chạy đến chỗ thần nữ truyền khẩu dụ cho thần nữ tiến cung sao, người hầu nói là ngài bị bệnh, nên để thần nữ tiến cung giúp người xem xét bệnh tình phải không ?”
Bởi vì Xu Xu vẫn luôn là người giúp đỡ Vệ trắc phi điều trị thân thể, chuẩn bị phương thuốc cùng với dược thiện, cho nên dù là Vệ trắc phi có chút gì không ổn cũng đều cho người mời Xu Xu tiến cung giúp cho nàng ấy bắt mạch.
Vệ Sở Tuyền hơi nhíu mày, đáy lòng có chút lo lắng.
Xu Xu nhấp môi, môi mím lại định nói nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời, nàng đi đến bên giường Vệ trắc phi, ngồi trên ghế thấp, đưa tay xem mạch tượng của Vệ trắc phi một lượt kĩ càng.
Một lát sau, Xu Xu nhíu mày, có chút lạ lùng “Trắc phi nương nương gần đây có bị nhiễm phong hàn ư? Xem xét tình hình này có chút nghiêm trọng.”
Vệ Sở Tuyền cười khổ nói, “Mấy ngày trước đây trong cung có mở yến tiệc, vào thời điểm đó có lẽ là gió thổi tới hơi mạnh, lại thêm chút mưa phùn, sau khi t trở về liền có chút không dễ chịu, chỉ là không có quá coi chuyện này nên không mời thái y chẩn mạch, hẳn nên hiểu được chuyện đó có hơi nghiêm trọng mới đúng.” Nàng ấy còn ráng chống đỡ lấy mà không muốn tìm Xu Xu tiến cung, thực sự là Vệ trắc phi không muốn nhìn thấy Nhị hoàng tử đạt được những âm mưu quỷ kế kia.
Nàng ấy thật sự rất yêu quý Xu Xu, càng không hi vọng Xu Xu giống như nàng ấy, vì nguyên nhân này mà không được ân sủng, có khả năng sẽ suốt đời bị nhốt trong lãnh cung lạnh lẽo này
“Ta đi giúp ngài sắc thuốc.” Xu Xu thở dài, xem ra bệnh tình của Vệ trắc phi có chút nghiêm trọng.
“Đa tạ Xu Xu”, Vệ trắc phi nhìn nàng cảm kích.
Trong cung điện của Vệ trắc phi có phòng bếp nhỏ, nàng nhanh chóng bắt tay vào sắc thuốc cho Vệ trắc phi, tay nàng thoăn thoắt quạt than cho hừng lên, lại tỉ mỉ dùng chén lường thuốc, sắc hai chén nước thuốc lần đầu còn lại một chén, lại thêm một chén thuốc thứ hai chỉ còn nửa chén. Cuối cùng hai lần thuốc còn lại một chén rưỡi. Xu Xu sắc thuốc xong đem chén để vào trong khay tự mình bưng trở vào cung đút từng muỗng cho Vệ trắc phi. Xong việc, nàng quay ra nghỉ ngơi.
Hai canh giờ sau, nàng quay lại bắt mạch cho Vệ trắc phi, tiếp tục kiểm tra mạch tượng Vệ trắc phi một lần nữa thật kĩ lưỡng. Xu Xu lại nhíu mày, mạch tượng Vệ trắc phi không tiến triển mấy, theo lý thuyết, lúc trước nàng cho Vệ trắc phi dùng thuốc, loại thuốc này do chính tay nàng phối ra, không những có thể điều trị triệu chứng nhiễm phong hàn của Vệ trắc phi, mà còn có thể để tăng cường thể chất khỏe mạnh cho Vệ trắc phi hơn, sau này sẽ không còn bị động một chút lại sinh bệnh như thế nữa. Hiện tại bắt mạch cho Vệ trắc phi, nàng nhíu mày ngạc nhiên, triệu chứng nhiễm phong hàn của Vệ trắc phi cũng không có dấu hiệu giảm bớt, giống như ngài ấy chưa hề sử dụng qua những thuốc kia.
Xu Xu có thể cam đoan, nếu như Vệ trắc phi đã sử dụng thuốc này thật tốt rồi, chắc chắn triệu chứng nhiễm phong hàn kia đến bây giờ hẳn phải có chút giảm xuống không sai biệt lắm rồi chứ.
Xu Xu lại nhíu mày, đang muốn hỏi Vệ trắc phi hai câu nhưng bên ngoài bỗng nhiên có một nô tỳ trong cung vội vàng vào thông báo tin tức “Nhị hoàng tử hồi cung.”
Vệ trắc phi uống thuốc lúc đầu có chút mơ màng buồn ngủ, nghe tin Nhị hoàng tử hồi cung liền cố gắng tỉnh táo, gượng dậy, cung nữ đó lập tức quỳ xuống đưa tay dìu nàng ấy xuống giường, mang theo Xu Xu cùng đi đến đại điện, gặp Nhị hoàng tử lúc này đang tiến vào cửa.
Vệ trắc phi mang theo Xu Xu cùng đi ra phía bên ngoài, thì gặp được Nhị hoàng tử mặc thường phục đi vào, trên mặt có chút đỏ, dáng vẻ lảo đảo không vững phải tựa vào bọn nô tỳ, hơi thở mang theo men say, có vẻ đã uống rất nhiều rượu.
Vừa nhìn thấy Xu Xu, lời Nhị Hoàng tử nói ra không khỏi líu díu “Tam cô nương là đến đây để giúp Sở Tuyền chẩn bệnh sao? Sở Tuyền bị nhiễm bệnh phong hàn, tính tình nàng ấy thích đùa nghịch lại không muốn để thái y giúp đỡ trị liệu, bản điện hạ cũng đã sai người ta đi mời Tam cô nương tới, Sở Tuyền nàng ấy không sao chứ?”
Xu Xu cúi thấp đầu cung kính nói: “Nhị hoàng tử không cần lo lắng, trắc phi nương nương đã uống qua thuốc, phương thuốc thần đã chuẩn bị sẵn, ngày mai hãy để những nô tỳ trong cung đi Thái y viện lấy thuốc theo đơn mà thần nữ đã phối cho Vệ trắc phi uống vào, bệnh tình liền có thể tiêu trừ bớt đi”
Phó Lệ Nguyên bước chân lảo đảo thoáng hai lần, hắn mới từ chỗ phụ hoàng bên kia trở về, hôm nay trong cung mở yến tiệc chiêu đãi các nước phụ thuộc, không có Đại hoàng huynh hắn ở đó nên danh tiếng của hắn không ai sánh bằng.
Cũng là hắn sai người nô tỳ đi chăm sóc cho trắc phi trong cung, nếu như trắc phi hôm nay vẫn là không thoải mái liền để cho người hầu đi kêu Tống Tam cô nương tiến cung.
Hắn đã một tháng chưa từng thấy qua Tống Tam cô nương.
Quả thật là vẻ đẹp của nàng vô cùng diễm lệ, cả hậu cung của hắn không một người có thể so sánh với vẻ đẹp với nàng.
Cho nàng hai năm nữa sợ là có thể trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nhân rồi, mỹ nhân như vậy nếu không thể đạt được, coi như có đạt được thiên hạ trong tay cũng còn có nghĩa lý gì chứ?
Phó Lệ Nguyên liếm môi một cái, lung la lung lay hướng phía Xu Xu đi qua, thậm chí giơ cánh tay lên muốn đụng vào gương mặt đỏ hồng của Xu Xu.
Xu Xu trông thấy điệu bộ không đứng đắn của hắn, nàng vội vàng nghiêng người né tránh, cúi đầu tức giận, mím chặt môi đến bật máu.
Nhóm nô tỳ trong cung ở một bên tái mặt, lo sợ cúi thấp đầu, không hề có động tĩnh gì.
Vệ Sở Tuyền sắc mặt tái nhợt, thân thể của nàng ấy lung lay sắp đổ.
Tiếng cười Phó Lệ Nguyên mang theo vẻ lạnh lùng, thực ra lúc đầu hắn cũng không có ý định ép buộc với Xu Xu, nhưng gặp bộ dạng Xu Xu trốn tránh như vậy, ngược lại càng thêm kích thích khiến cho đáy lòng hắn muốn cưỡng chiếm nàng.
Hắn coi như ở chỗ này làm bậy với Tống Tam cô nương trước thanh thiên bạch nhật, hắn cũng không tin phụ hoàng thật giết hắn, phụ hoàng cũng sẽ coi như mắt nhắm mắt mở tha cho hắn, biết đâu lại vui cho Đại hoàng huynh, cũng sẽ không để huynh đệ bọn họ hai người vì một nữ nhân mà bất hoà.
“Tất cả lui ra đi!” Phó Lệ Nguyên nhìn qua Xu Xu, tất cả nhóm nô tỳ trong cung cúi thấp đầu lui vào bên trong.
Lúc này Xu Xu coi như trấn định tâm thần, nàng nói: “Trắc phi nương nương đang sử dụng thuốc, hẳn là sẽ có chút mệt mỏi, trắc phi nương nương phải nghỉ ngơi thật tốt, thần nữ xin được cáo lui trước.”
Vệ Sở Tuyền lấy lại khí sắc vui mừng, lập tức nói: “Xu Xu hãy đi về trước đi.”
Xu Xu gật gật đầu, dự định rời đi, Phó Lệ Nguyên cười lạnh, rồi tiến tới “Nhưng ta có để nàng lui ra chưa?”
Hai nữ nhân trong nháy mắt trợn nhìn, Xu Xu ngẩng đầu, ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn, tia mắt chứa sự giận dữ nhưng vẫn cố gắng kiềm nén: “ Nhị điện hạ lưu lại thần nữ còn để làm gì? Mặc kệ điện hạ đến cùng muốn làm cái gì, thần nữ khuyên điện hạ nên nghĩ lại.”
Phó Lệ Nguyên thản nhiên nói: “Bản điện hạ ta nhìn trúng ngươi, muốn để ngươi làm phi tử cho bản điện hạ, người có nguyện ý hay không?”
“Ta không muốn.” Xu Xu nghiêm mặt nói.
Phó Lệ Nguyên cười lạnh một tiếng, dùng tia mắt thèm muốn nhìn Xu Xu gằn giọng: “Hôm nay ngươi không muốn cũng phải làm”
Vệ Sở Tuyền mặt trắng bệch, tái xanh, thân thể phát run, nàng ấy nhìn qua Xu Xu, hít một hơi dài đột nhiên không biết lấy tới dũng khí từ đâu, nghiêm nghị hô ra bên ngoài: “Nhị điện hạ say rượu rồi, mau vào phục thị điện hạ đi rửa mặt cho tỉnh ngủ lại!”
Phó Lệ Nguyên quay đầu, lạnh như băng nhìn chằm chằm Vệ trắc phi. Hắn vô cùng tức giận.
Bên ngoài giống như không có động tĩnh, Vệ Sở Tuyền run tay hướng ra phía ngoài hô: “Bọn nô tỳ các ngươi không muốn sống có phải không! Nhị điện hạ uống say thân thể khó chịu, các ngươi còn không mau mau tiến đến hầu hạ ngài ấy”
Thanh âm này ngay cả thị vệ phía bên ngoài đều có thể nghe thấy được.
Có một đám tỳ nữ cùng với đám tiểu thái giám im ắng đi vào đại điện, Phó Lệ Nguyên dắt khóe môi tiếng cười lạnh, khoanh tay nhìn chằm chằm Vệ Sở Tuyền cùng Xu Xu.
Đợi cung tỳ đến dìu Phó Lệ Nguyên đi vào, Vệ Sở Tuyền ra vẻ trấn định nói: “Tống Tam cô nương hôm nay đã giúp ta xem bệnh qua, các ngươi đưa Tống Tam cô nương xuất cung đi.”
Hai cái cung tỳ nhỏ ứng tiếng dạ rồi nhanh chóng dẫn Xu Xu rời đi.
Xu Xu nhấc hòm thuốc lên, hướng phía ngoài điện đi thẳng, Phó Lệ Nguyên cũng không ngăn cản, chỉ là trầm mặt nhìn qua bóng lưng Xu Xu.
Đợi đến khi Xu Xu rời đi khuất, biến mất tại cửa đại điện, Phó Lệ Nguyên dùng một bàn tay tát thẳng trên gương mặt Vệ Sở Tuyền, một tay đưa lên cổ nàng ấy gằn giọng: “Ngươi, con tiện nhân này dám phá hỏng chuyện tốt của ta!”
Vệ Sở Tuyền bị đánh trực tiếp ngã sấp xuống nằm rạp trên mặt đất, trên khuôn mặt đang trắng bệch của nàng ấy hiện rõ năm dấu tay to lớn của Phó Lệ Nguyên, khóe miệng có chút rỉ máu trông thật đáng thương, nàng ấy đang bị bệnh lại bị đánh nên cảm thấy không còn chút sức lực nào, đến nửa ngày sau không cách nào đứng dậy.
Chung quanh, những đám tỳ nữ cùng đám tiểu thái giám đồng loạt quỳ xuống, sự im lặng bao trùm đại điện. Vệ Sở Tuyền nửa ngày đều không có đứng dậy, khóe miệng nàng chảy ra vết máu, nàng gắt gao nắm chặt mép váy nói: “Thiếp thân là vì điện hạ suy nghĩ, hôm nay các sứ thần các nước, còn có vương tử công chúa bọn họ đều là đang ở trong cung, nếu như điện hạ làm ra loại chuyện thế này, nếu chuyện này tới tai của Hoàng đế, như vậy thì sẽ làm mất thể diện của ngài ấy, thậm chí là của cả đế quốc, càng sẽ truyền đến nước khác, cầu xin điện hạ nghĩ lại.”
Phó Lệ Nguyên trầm mặc xuống, có chút hối hận, biết được Vệ trắc phi nói cũng đúng sự thật.
Là do hắn hôm nay có uống chút rượu, quá mức lỗ mãng, hắn ôn tồn nhìn Vệ trắc phi nói: “Nàng hãy nghỉ cho khỏe đi.”
Dứt lời, Phó Lệ Nguyên quay người rời khỏi đại điện, còn lại Vệ trắc phi nằm rạp trong phòng, đám nô tài thị vệ quỳ trên mặt đất.
Chờ Phó Lệ Nguyên đi khuất khỏi đại điện, mới có một tiểu cung tỳ chảy nước mắt tiến lên nâng đỡ Vệ Sở Tuyền từ dưới đất đi vào trong “Trắc phi nương nương, ngài hà tất phải như vậy? Biết rõ điện hạ sẽ không bỏ qua Tống Tam cô nương, cần gì phải giúp nàng ta.”
Vệ Sở Tuyền lắc đầu, âm thanh cười khổ “Ngươi đều không hiểu chuyện này nguyên nhân bắt nguồn từ ta, Nhị điện hạ lúc trước cố tình để Xu Xu tiến cung giúp ta chữa bệnh, lúc đầu hẳn là ta nên từ chối, lúc đó ta không nên bởi vì sợ hãi mà đáp ứng Nhị điện hạ......”
“............”
Xu Xu đi ra ngoài điện rồi gặp được Trân Châu và Linh Lung đang đứng đấy rồi ba người bọn họ được cung tỳ dẫn ra bên ngoài xuất cung.
Trên đường đi Xu Xu đều rất trầm mặc, Trân Châu nhỏ giọng hỏi: “Cô nương, mới nghe trong đại điện không biết có xảy ra việc gì lớn mà vội đưa cô nương đi như vậy? Nô tỳ nghe giọng nói của trắc phi nương nương đều có chút run.”
Xu Xu lắc đầu, “Không có chuyện gì.” Nàng chậm rãi ôm chặt hòm thuốc trong ngực.
Xe ngựa hướng phía Đức Thiện đường trở về, đi ngang qua chợ một lúc, đột nhiên nghe thấy có âm thanh của một người phụ nữ đang khóc thét, “Van cầu hãy cứu nữ nhi của ta đi.”
Còn có đám người phát ra tiếng nghị luận, đứa bé giống như là chân bị đè ép, lúc xe ngựa đi ngang qua đứa nhỏ này đột nhiên từ bên trong ngõ hẻm vọt ra, kết quả là......
“Ghê quá, chân này đều gãy thành như vậy......’’
Xu Xu lập tức nói: “Dừng lại!’’
Xe ngựa dừng lại, Xu Xu vội ôm hòm thuốc từ trên xe ngựa nhảy xuống, thấy đám người đang đứng bàn tán sôi nổi,
Xu Xu từ đám người đó chen vào bên trong, nàng thấy được một người phụ nữ đang ôm cái một bé gái khoảng năm sáu tuổi rồi khóc lớn, bé gái cũng khóc thở không ra hơi, gương mặt nho nhỏ bên trên không có chút huyết sắc nào, trắng bệch.
Bên cạnh ngừng lại một chiếc xe ngựa, bên cạnh xe ngựa là xa phu, còn có một phụ nhân dệt lụa nổi tiếng ở gần đây, bà ta có vẻ rất sốt ruột, một mực xin lỗi, “Thật xin lỗi, là do ta vội vã đi đường, không nghĩ tới đứa bé đột nhiên vọt ra......”
“Nhường đường một chút, ta là lang trung đây, để cho ta nhìn thử đứa bé.” Xu Xu ngồi xuống, tay nàng từ từ ôm đứa bé từ trong tay người phụ nữ về phía mình, sau đó để đứa bé nằm ngửa, đứa bé này chỉ bị chèn trúng chân sao?” Nàng sờ nắn đứa bé kiểm tra xương cốt trên thân, chỉ có xương chân gãy nứt, lại bắt mạch, “Hài tử này chỉ bị gãy chân, cũng không bị móng ngựa đạp trúng thân thể, cho nên lục phủ ngũ tạng bên trong đều còn tốt”
“Một đoạn xương đùi có chút nghiêm trọng, đứa bé hiện tại không thể di chuyển được”
Xu Xu quay đầu cùng Trân Châu cùng Linh Lung phân phó nói: “Giúp ta tìm hai khối gậy mỏng một chút đem tới đây.”
Dứt lời, nàng lấy ngân châm từ trong hòm thuốc, chậm rãi đâm vào những huyệt vị đứt gãy ở gần xương chân, mắt nhìn bé gái nhỏ nhắn còn đang dùng sức khóc lớn, nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì đâu, rất nhanh liền khá hơn, chờ tốt một chút ta sẽ để nương dẫn muội đi mua bánh kẹo ăn có được hay không?”
Dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, nghe thấy bánh kẹo liền tội nghiệp hỏi “Nương thật sẽ mua bánh kẹo cho muội sao?”
“Đương nhiên.” Xu Xu cười nói, động tác trên tay lại không có chút nào dừng lại, chờ tiểu cô nương này buông lỏng chút, nàng chuyển động tay thoăn thoắt, trong nháy mắt liền chỉnh lại xương đùi bị gãy của tiểu cô nương ấy lại như cũ.
Tiểu cô nương kêu thảm một tiếng, lại bị đau làm cho ngất đi.
Phụ nhân giật nảy mình, sụp đổ khóc lớn, “Nữ nhi của ta thế nào?”
Xu Xu an ủi: “Đừng sợ, không có việc gì, xương đùi đứa bé đã chỉnh lại rồi, ta sẽ cố định lại xương đùi đứa bé, đứa bé tuổi còn nhỏ, xương chân sẽ từ từ phát triển lại, không ảnh hưởng đến việc đi đứng về sau.”
Phụ nhân khóc ròng nói: “Liệu sẽ bị đi khập khiễng không?”
Xu Xu ôn nhu an ủi: “Đừng lo lắng, sẽ không như thế, chỉ cần chăm sóc muội ấy tốt, không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng mà bây giờ ta cần cho xương đùi đứa bé cố định lại, sau khi cố định mấy người theo ta đi đến Đức Thiện đường một chuyến, đứa bé trên đùi vẫn còn phải bó thuốc, mặt khác còn phải chuẩn bị phương thuốc, mỗi ngày đều phải bốc thuốc dùng”.
Phụ nhân khóc gật đầu, “Tốt, tốt, đều nghe theo cô nương.”
Trân Châu cùng Linh Lung đã tìm được miếng nẹp, Xu Xu gỡ xuống ngân châm trên đùi tiểu cô nương, dùng miếng nẹp gỗ cố định bàn chân đứa bé......
Giờ khắc này, Xu Xu tâm hoàn toàn bình tĩnh trở lại, giống như mọi chuyện đều cách xa nàng, cái gì Nhị hoàng tử, cái gì hôn sự, cái gì phủ Quốc Công, chỉ có giờ khắc này, nàng mới thanh tịnh.
Xu Xu rất nhanh liền đem xương đùi đứa bé cố định lại, sau đó ôm lấy đứa bé trở về Đức Thiện đường.
Đức Thiện đường cách nơi này cũng không xa, đi đường trở về cũng không mất bao lâu.
Mẫu thân đứa bé cùng với người phụ nữ phú quý kia cũng đều đi cùng nhau trở về
Bọn người rời đi, đám người vây xem còn không có tản ra, đều đang nghị luận “Đây là cô nương nhà ai vậy?”
“Ngay cả nàng ấy cũng không nhận ra sao? Kia là Tống Tam cô nương, là người được thánh thượng tự mình phong làm Bảo Phúc huyền quân.”
“A a, là cô nương đó sao......”
Trên nửa đường đi thì đứa bé liền tỉnh lại, Xu Xu còn để Trân Châu Linh Lung đi đến cửa hàng gần bên đường mua hai cái kẹo hình hồ lô, tiểu cô nương mới không có dùng sức giãy đạp nữa, chỉ chăm chú nắm trong tay đồ chơi làm bằng đường, đến Đức Thiện đường, Phục thần y vội vàng nhận lấy đứa bé, một đám người đi vào bên trong Dược đường đặt đứa bé trên giường.