Chương 60
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Ngày Đẹp Tươi
Beta: Minh Lý
Lúc Xu Xu hốt hoảng lo sợ đôi mắt nàng sẽ mở to ra, lại còn long lanh trơn bóng, vừa nhìn liền biết là tiểu cô nương yếu ớt,khiến ai cũng muốn nâng niu và yêu thương nàng bằng cả trái tim.
Chu lão gia tử hiểu được sự lo lắng của Xu Xu, cười nói: "Xu Xu đừng sợ, ma đầu kia đã bị một kiếm của ta xuyên qua tim lại còn bị một trận lửa thiêu cháy, chắc chắn sẽ không sống được, hơn nữa đại ma đầu này thiên phú rất cao, nội công thâm hậu, trăm năm cũng không có một tên, Xu Xu cứ đặt tim ở trong bụng đi*."
(*): Ý muốn trấn an Xu Xu hãy yên tâm đi.
Mặc dù thủ đoạn dùng độc của Đại Ma Đầu này rất tàn nhẫn, nhưng khiến người khác kiêng kị vẫn là công phu trên người, may mà đã chết hoàn toàn rồi.
Xu Xu liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ người trong võ lâm, chuyện trong chốn võ lâm, thực sự cách nàng quá xa, ngay cả kiếp trước nàng vất vưởng suốt hai mươi năm cũng chưa từng gặp người như vậy, nên có vẻ như nàng không cần quá lo lắng về chuyện này.
Xu Xu xem những gì nghe được từ Chu lão gia tử như một câu chuyện vô cùng xa xôi, nhưng nàng càng không ngờ nó sẽ gắn liền với những người xung quanh mình.
Khoảng cách từ ngày xảy ra chiến sự biên ải cũng đã nửa tháng, phủ Quốc Công không có động tĩnh gì khác, Xu Xu vẫn bình tĩnh như mọi ngày.
Chỉ là chiếc vòng trên cổ tay nàng không tài nào tháo ra được, nàng đã cố gắng nghĩ hết mọi cách, thậm chí còn lén hỏi Chu lão gia tử.
Chu lão gia tử liếc nhìn nàng một cái, cũng tỏ vẻ bất lực, lão gia tử thật sự bất lực, cái khóa cài này chỉ có Thục vương mới có thể mở, chất liệu này lại càng là loại chất liệu đao cắt không lìa lửa thiêu không vụn.
Xu Xu muốn gỡ thứ này ra e là rất khó, Xu Xu biết muốn gỡ nó ra cũng vô vọng, trong lòng âm thầm mắng Thục vương vài lần, từ ngữ nàng dùng để mắng chửi người khác cũng chỉ là khốn nạn vô lại biến thái…, mắng xong trong lòng đỡ tức giận hơn rất nhiều, nên liền đi làm việc của mình.
Nàng bắt đầu học châm cứu, liền vứt bỏ toàn bộ những chuyện khác ra sau đầu.
... ...
Lại nói về nửa tháng trước, Tống Ngọc Bách ra roi thúc ngựa phi về hướng biên ải.
Hắn không rõ chiến sự ngoài biên ải diễn ra thế nào, nhưng Thục vương đã dẫn phó tướng đến đó, đương nhiên là có chuyện lớn xảy ra rồi.
Tống Ngọc Bách ra roi thúc ngựa chạy cả ngày cả đêm, không hề chợp mắt, mặc dù thuở nhỏ hắn học võ lớn lên, nhưng cũng chưa từng cưỡi ngựa liên tục như vậy, bắp đùi và gót chân đều bị ma sát đến mức rướm máu, hắn tùy tiện bôi ít thuốc cầm máu Xu Xu đưa cho rồi tiếp tục chạy đi, nói về thuốc của Tam muội phối rất tốt, rắc lên có cảm giác mát lạnh, trong nháy mắt liền hết đau.
Chạy suốt một ngày một đêm như vậy, Tống Ngọc Bách phát hiện sườn núi phía trước có ánh lửa lóe lên.
Hắn lập tức đuổi qua đó, phía trước có một nam nhân thô lệ lớn tiếng quát: "Ai!"
Sau đó là tiếng rút đao ra.
"Là ta là ta." Tống Ngọc Bách la to, ngựa đi đến gần hắn mới phát hiện đó là một con sông nhỏ, ven sông đang bốc cháy, vài nam tử to khỏe mặc giáp trụ đứng lên, còn có một nam tử cao lớn rắn rỏi ngồi trên đống đá, xuyên qua ánh lửa, Tống Ngọc Bách thấy được gương mặt tuấn mỹ của Thục vương điện hạ.
Thục vương đang lạnh lùng theo dõi hắn.
Tống Ngọc Bách xoay người xuống ngựa nói: "Điện hạ, là ta, ta là Tống Ngọc Bách của phủ Quốc công."
Phủ Định Quốc Công ở kinh thành cũng có thể được xem là không ai không biết, trưởng tôn trong nhà tất nhiên ai cũng nhận ra.
Vài nam nhân mặc giáp trụ đều là phó tướng bên cạnh Thục vương, nhìn thấy Tống Ngọc Bách thu đao lại nói: "Đại công tử Phủ Quốc Công sao lại chạy đến nơi này làm gì?"
Trong miệng Tống Ngọc Bách đầy cay đắng, nói: "Tổ phụ và phụ thân đều không cho ta gia nhập quân doanh, là ta lén chạy đến đây, muốn đi theo điện hạ và các vị tướng lĩnh ra biên ải nhập quân doanh, nhận làm tiểu tốt, vẫn hi vọng các vị tướng lĩnh thành toàn cho tiểu tử."
Đối với việc phủ Quốc Công bảo vệ nghiêm ngặt với trưởng tôn, Phủ Quốc Công xuất thân võ tướng mà lại không cho con cháu đi theo con đường võ tướng, bọn hắn cũng có chút xem thường phủ Quốc Công.
Nhưng đó là chuyện nhà người ta, bọn hắn cũng không hề nhiều lời, hiện tại nhìn thấy Đại công tử Tống gia đuổi theo đến đây cũng hơi bất ngờ, lại nói một ngày một đêm này bọn hắn chỉ nghỉ ngơi hơn hai canh giờ, Tống công tử lại có thể đuổi theo kịp, đương nhiên là vừa có chút công phu lại vừa có quyết tâm.
Đối với người nguyện ý đến gia nhập quân doanh, tất nhiên các tướng lĩnh đều hoan nghênh.
Nhưng vẫn cần phải kiểm tra theo thông lệ, để Tống Ngọc Bách gỡ tay nải ra cho bọn hắn kiểm tra.
Tống Ngọc Bách vô cùng sảng khoái gỡ tay nải trên người xuống, chỉ là lúc đặt xuống có chút cẩn thận.
Thấy các vị tướng lĩnh đao to búa lớn mạnh tay kéo tay nải ra, Tống Ngọc Bách đau lòng, nói: "Tướng quân, xin tướng quân nhẹ tay một chút, đừng quẳng vỡ những chai chai lọ lọ này."
Mấy vị phó tướng mở ra nhìn, cả tay nải toàn là chai lọ, có người nói: "Tống công tử ra biên ải nhập ngũ mà chỉ mang theo một tay nải chai lọ vậy thôi sao?"
"Tướng quân không biết đấy thôi." Tống Ngọc Bách đau lòng nhìn chai lọ thuốc tán loạn trong tay nải, nói: "Những thứ này đều do Tam muội muội nhà ta đã chuẩn bị cho ta lúc sắp chia tay, đều là thuốc cầm máu cứu mạng."
Mấy vị tướng lĩnh cũng có nghe qua về vị Tam cô nương này của Tống gia, biết nàng phối thuốc giảm cân rất hữu dụng, ai bảo phu nhân nhà họ lúc nào cũng lải nhải bên tai họ, nói muốn Tam cô nương Tống gia phối thuốc giảm cân, nhưng không có mặt mũi nào dám mở miệng, lại còn biết được trước đó vài ngày trong kinh thành đồn ầm lên chuyện huyết mạch phủ Quốc Công bị ôm sai, Tam cô nương Tống gia là nhân vật chính.
Tam cô nương Tống gia còn là đồ đệ của Phục thần y, tóm lại cũng xem như là nhân vật nổi tiếng trong kinh thành, vốn dĩ chỉ cho rằng nàng có nghiên cứu về thuốc dưỡng nhan làm đẹp cho nữ tử, không ngờ còn có thể phối cả thuốc cầm máu giữ mạng.
Nhưng loại thuốc này có chút mơ hồ, ít nhất bọn hắn cũng không quá tin tưởng.
Các vị phó tướng thấy Tống Ngọc Bách không có gì khác thường, mang theo thứ gì cũng đều bình thường, mở ra đúng thật là thuốc đông y, nên liền giúp thu dọn đồ đạc.
Tống Ngọc Bách nghĩ nghĩ, liền đem thuốc cầm máu của Tam muội tặng cho mỗi người một lọ, đánh giặc ngoài biên ải chịu vài vết đao cũng là chuyện hết sức bình thường, thuốc cầm máu đều để phòng, còn thừa hắn cũng không cho nữa, lo lắng các vị phó tướng không phân biệt tốt xấu, lấy về liền vứt lung tung.
Đều đã cho các vị phó tướng, đương nhiên cũng phải tặng cho Thục vương một lọ.
Tống Ngọc Bách tặng Thục vương một lọ thuốc cầm máu một lọ thuốc nhân sâm cứu mạng, dù sao sau này cũng phải đi theo Thục vương, hắn nhớ rõ Thục vương không dễ gần gũi.
Phó Liễm Chi nhận lấy hai lọ thuốc, gật đầu nói: "Đa tạ."
Mặc dù giọng điệu trong veo lạnh lùng, nhưng Tống Ngọc Bách vẫn rất kích động.
Thực tế hắn lớn hơn Thục vương một tuổi, nhưng chàng thanh niên trước mắt đã là Chiến thần chiến công hiển hách tiếng tăm lẫy lừng của Đại Ngu.
Tống Ngọc Bách kích động nói: "Có thể đi theo Thục vương điện hạ, góp sức làm chó làm ngựa cho điện hạ là vinh hạnh của tiểu tử."
Mọi người nghỉ tạm hơn một canh giờ, tiếp tục lên đường, Tống Ngọc Bách vẫn cố nén vết thương ở bắp đùi lên đường đuổi kịp.
Chư vị phó tướng cũng không có gì thay đổi với vị công tử Phủ Quốc Công đã được nuông chiều từ bé này.
... ...
Nửa tháng này, hai huynh đệ Trần gia cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, đã không thấy Tôn thị nửa tháng nay rồi, cho nhà bên cạnh mấy trăm đồng bạc để nhờ họ chăm sóc Trần Bảo nhi, nhà hàng xóm đã bắt đầu có chút bất mãn.
Hai người Trần Tài Trần Hổ chỉ có thể dẫn Trần Bảo nhi về nhà, nhìn ngôi nhà trống không đã có mùi nấm mốc, Trần Tài hỏi: "Đại ca, chúng ta làm gì bây giờ? Rốt cuộc nương đã đi đâu rồi? Sao không để lại lời nhắn nhủ gì."
Trần Hổ cau mày nói: "Ta cũng không rõ lắm, nhưng như vậy chắc chắn không ổn, trước tiên tìm Đại muội hỏi đã, sao nương lại đột nhiên mất tích như vậy, xem có phải báo quan hay không?"
Đại muội chính là Tống Ngưng Quân.
Lúc Tống Ngưng Quân biết được người Trần gia tìm mình, nàng ta cũng không hề hoảng sợ, nàng ta có rất nhiều biện pháp để trị bọn hắn, chỉ còn xem bọn hắn lựa chọn thế nào thôi.
Nàng ta đi theo hai huynh đệ Trần gia đến viện phố Bắc, suy cho cùng vẫn nhớ đến chuyện đã xảy ra ngày đó, nhịn không được căng cứng người, nàng ta nắm chặt lòng bàn tay nói: "Các người tìm ta đến đây làm cái gì? Có chuyện gì thì mau nói đi, ta còn có việc."
Thấy bộ dạng này của nàng ta, trong lòng Trần Hổ không vui, nhưng nhớ đến mẫu thân mất tích, chỉ có thể nhịn xuống nói: "Chúng ta tìm muội là muốn hỏi một chút về nương."
"Bà ta làm sao vậy?" Tống Ngưng Quân ngẩng đầu, đôi mắt tối đen như mực, có chút dọa người.
Trần Hổ biết vị muội muội này không thích nhà bọn họ, ngày thường cũng không gọi nương, hắn nắm chặt quả đấm nói: "Không thấy nương đâu nữa, nửa tháng trước cũng không biết đi đâu, bây giờ vẫn chưa về, chúng ta thật sự không còn cách nào nữa mới tìm muội hỏi một chút, rốt cuộc có nên báo quan tìm nương về hay không?"
Bọn hắn không nghĩ ra Tôn thị có thể chạy đi đâu, có lẽ cũng không nghĩ chuyện này liên quan gì đến Đại muội, dù sao cũng là mẫu thân thân sinh của nàng ta, sao có thể giết mẫu thân được chứ.
Tống Ngưng Quân nở nụ cười cổ quái, hỏi: "Bây giờ các người còn không mau rời kinh, lại còn muốn báo quan à? Chẳng lẽ không biết quan lại bao che cho nhau sao?"
"Lời này của muội là có ý gì?" Trần Hổ nhíu mày.
Tống Ngưng Quân nhàn nhạt nói: "Thuở nhỏ Tôn thị đánh chửi trách phạt Xu Xu, sau khi Phủ Quốc Công tìm Xu Xu về, Thôi thị vô cùng yêu thương Xu Xu, trước kia Xu Xu chịu bao nhiêu tổn thương ở nhà các người Thôi thị đều biết hết, bà ấy hận Tôn thị đến tận xương tủy, các người lại còn đến cửa, cầm tiền rồi vẫn chưa chịu đi, ngươi đoán xem người phủ Quốc Công sẽ đối với các ngươi thế nào?"
Mồ hôi lạnh của Trần Hổ đã rơi lã chã xuống.
Tống Ngưng Quân tiếp tục nhàn nhạt nói: "Các ngươi lấy thân phận gì đối đầu với phủ Quốc Công? Tước vị nhất đẳng, cả nhà võ tướng quan văn, trước mặt hoàng đế còn có thể nói được vài câu, cách biệt một trời một vực với dân nghèo, bóp chết đám dân nghèo không khác gì bóp chết một con kiến, các ngươi lại còn dám ầm ĩ trước cửa phủ Quốc Công sao, các người đoán xem Tôn thị biến mất như thế nào?"
Ý trong lời của nàng ta đã rất rõ ràng, chính là phủ Quốc Công đã bắt Tôn thị đi, không chừng không còn sống sót.
Hai huynh đệ Trần Hổ Trần Tài bị dọa sợ.
Bọn hắn thích tiền của thích sự phồn hoa của kinh thành, nhưng lại càng luyến tiếc tính mạng hơn.
Hơn nữa mấy ngày nay, bọn hắn cũng đã được thấy qua thế nào là sống phóng túng ăn chơi trác tang ở kinh thành, khí phách rất lớn, vung tiền như rác, dân nghèo bình thường nhìn thấy bọn họ đều sẽ lập tức nhượng bộ lui binh, nếu lui chậm một chút thì bị đạp phải cũng xứng đáng.
Kinh thành làm cho bọn họ thấy được cuộc sống xa hoa, phồn vinh hưng thịnh, nhưng cũng làm cho bọn họ nhận rõ phân biệt giai cấp tàn khốc biết bao nhiêu.
Với tước vị nhất đẳng của phủ Quốc Công, giết chết Tôn thị quả thực quá dễ dàng.
Sắc mặt hai huynh đệ càng lúc càng xấu đi, Trần Hổ thở hổn hển nói: "Vậy, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"
"Không chỉ là chuyện này." Tống Ngưng Quân lại cho bọn hắn một liều thuốc mạnh: "Phụ thân các người đánh bạc bị người ta tố cáo bắt giam vào đại lao, các người cho rằng ai làm? Nếu không thì nơi hẻo lánh như vậy, tất cả mọi người đều nghĩ đến các người có quan hệ dính dáng đến phủ Quốc Công, quan nha và đổ phường làm sao dám trực tiếp bắt người, các ngươi cho rằng vì sao?"
Đây chỉ là suy đoán của Tống Ngưng Quân, nhưng nàng ta cảm thấy chuyện của Trần Đại Hải chắc chắn có liên quan đến phụ thân mẫu thân.
Chẳng lẽ đây cũng là do phủ Quốc Công sai người làm sao?
Hai huynh đệ hoàn toàn luống cuống.