Mục lục
Suối tiên của xu nữ - trọng sinh ta đem bàn tay vàng cướp về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 92: CHƯƠNG 78.2




Chương 78.2


Nhóm dịch: Chiêu Anh Các


Edit: Thuongton999


Beta: Minh Lý


Người gác cổng nhìn Xu Xu, ánh mắt có chút kỳ quái, nghi hoặc nhìn nàng, hiện tại người trong phủ đều biết lão phu nhân ngày nào cũng dùng Dưỡng Sinh Hoàn của Tam cô nương cho, kết quả hiện tại lão phu nhân lại trong lúc ngủ mơ mà qua đời.





Xu Xu chạy mau đến Xương Hồng viện thì bỗng nhiên dừng chân lại, nàng hỏi Hạnh Nhi, “Trân Châu với Linh Lung còn đang ở Thấm Hoa viện sao?”





Hạnh nhi lắc đầu, “Hai vị tỷ tỷ đều theo Nhị phu nhân đến chỗ lão phu nhân bên kia.”





Xu Xu tiếp tục hướng phía Xương Hồng viện chạy tới, chạy đến trước cửa thùy hoa thì gặp không ít người vây quanh, tất cả đều là nha hoàn các phòng và ma ma đang đứng cúi đầu im lặng.





Nhìn thấy Xu Xu tới, bọn họ dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng mang theo tò mò và xem thường, trông rất dị thường.





Xu Xu sắc mặt trắng bệch, nàng đi đến trước cửa thùy hoa, bọn nô bộc trước cửa lại không cho vào, nàng lạnh lùng nói: “Tránh hết ra, ai bảo các ngươi ở đây vây quanh”





Trong đó một bà tử lại mắng: “Tam cô nương còn có mặt mũi nói, nếu không phải ngươi cho bà ấy dùng dược hoàn, lão phu nhân làm sao lại qua đời chứ?”





Xu Xu đưa tay qua, một cái bàn tay vung tới trên mặt bà ta, miệng mắng “Ngươi là thứ bà tử hạ tiện, ai cho phép ngươi miệng độc rủa tổ mẫu, ta còn chưa từng bắt mạch xem bệnh cho tổ mẫu, ngươi liền nguyền rủa tổ mẫu chết, huống chi nguyên nhân cũng không tìm ra, há miệng liền đổ lên đầu ta, ngươi là bà tử của cái viện phủ chết tiệt nào chứ, mau lui xuống cho ta.”





Trên mặt bà tử in rõ năm dấu tay, bụm mặt không dám tin, dù sao bà cũng là kẻ hầu hạ bên cạnh lão phu nhân Thịnh thị, Tam cô nương vậy mà lại dám đánh bà.





Chung quanh không ai dám động, Xu Xu quát: “Còn không tranh thủ thời gian cho người tới ném bà ta đi cho ta.”





Cách đó không xa, hai phủ vệ nhìn nhau, tiến lên bắt bà tử bắt xuống, bà tử lớn tiếng kêu oan, trong miệng không ngừng mắng Xu Xu mưu hại lão phu nhân, vì sao không bắt Xu Xu lại.





Thôi thị từ giữa ngẩng đầu ra, nhìn thấy Xu Xu, lại nghe thấy tiếng nói của bà tử đang nhục mạ, thịnh nộ quát: “Mau kéo người xuống cho ta.”





Phủ vệ vội vàng kéo bà tử đi, Xu Xu nhìn qua Thôi thị, nước mắt lại chảy xuống không ngừng.





Thôi thị nắm chặt tay của Xu Xu, xoa tay nàng, dịu giọng: “Đừng khóc, nương tin tưởng Bảo nhi, khẳng định là chuyện này không liên quan đến dược hoàn của Bảo nhi.”





Trân Châu cùng với Linh Lung cũng từ trong viện đi ra, Xu Xu lau sạch nước mắt, cúi người thủ thỉ bên tai hai nha hoàn vài câu.





Hai nha hoàn chấn kinh nhìn về phía Xu Xu, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, hướng phía Quan Bình viện đi đến.





Chờ hai nha hoàn rời đi, Xu Xu chịu đựng nỗi đau trong lòng tràn đầy bi thống nói: “Mẫu thân, ta đi vào xem tổ mẫu”. Trong lòng nàng vẫn còn một phần hi vọng, luôn luôn cảm thấy tổ mẫu đã dùng qua một đợt trị liệu Dưỡng Sinh Hoàn, coi như bị Tống Ngưng Quân hạ độc, nói không chừng, nói không chừng còn …





Thôi thị muốn nói nhưng lại thôi, bà không đành lòng nói cho nữ nhi, lão Quốc công đã mời thái y trong cung nhìn qua, thái y quay ra nói lão phu nhân đã không có hô hấp nữa .Thái Y cũng chỉ đành lắc đầu lui ra.





Phục thần y cũng theo Xu Xu đi vào đình viện.





Trong đình viện đứng đầy người, có Lưu ma ma, có Hàm Đông, …





Tống Ngưng Quân đang đứng bên hiên mái nhà nhìn xuống, trông thấy Xu Xu tới, nàng ta đầy rẫy ưu sầu, mang theo tia nhìn khó mà chịu đựng bi thống không ngừng chất vấn: “Xu Xu, Tam muội muội, ngươi đến cũng đã cho tổ mẫu ăn cái loại thuốc gì, vì sao tổ mẫu một lần ngủ mà không dậy nữa, ngươi dù ghen ghét tổ mẫu che chở thương tiếc ta, ngươi cũng không đến nỗi hại tổ mẫu như thế này chứ. Ngươi tâm địa thật ác độc.”





Xu Xu cười lạnh một tiếng, nàng cũng không còn cách nào chịu đựng, nàng yếu đuối hai đời, muốn tìm ra chứng cứ Tống Ngưng Quân hại người, không nghĩ trên mặt nàng ta lại giả tạo nhiều lớp da mặt như vậy.





Vậy mà Tống Ngưng Quân còn dám căng da mặt ra mà nói như vậy, nào là đều do nàng làm tổn thương tổ mẫu, nói xấu với nàng, biến nàng thành kẻ tâm địa ác độc.





Nàng sai rồi, nàng nắm chặt tay lại, nàng sai thực rồi ,có lẽ ngay từ đầu nàng nên trực tiếp hạ độc giết chết Tống Ngưng Quân.





Xu Xu đưa tay, Tống Ngưng Quân bản năng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện căn bản tránh không xong, Xu Xu đã bắt được vạt áo của nàng ta.





Xu Xu đưa tay, nắm chặt vạt áo Tống Ngưng Quân, dùng hết toàn lực, y như là bức cung, tát liên tục vào mặt Tống Ngưng Quân, nàng gằn giọng nói: “Đến cùng là ai hại tổ mẫu, Tống Ngưng Quân là ngươi hay là ta lòng dạ ngươi tự biết rõ, trời cao có mắt, hiện tại ta không muốn cùng ngươi nhiều lời.”





Tống Ngưng Quân bị đánh hoảng sợ gào thét, rõ ràng nhìn bàn tay chỉ nhẹ nhàng đánh xuống, nhưng khi đánh vào mặt lại cực kỳ đau nhức. Mặt nàng ta bị đánh có vết bầm sưng lên, mắt còn nhìn ra những vệt máu.





“Đau, đau quá,” Tống Ngưng Quân che mặt khóc lớn, nàng cảm giác hai má đều sưng phồng lên.





Xu Xu cũng không để ý nàng ta khóc ra sao, buông vạt áo Tống Ngưng Quân ra, vô hồn bước qua cánh cửa vào phòng, vòng qua bình phong đi vào đầu giường của tổ mẫu.





Bên trong đã có mấy người đứng đó, tổ phụ ở đây, thái y trong cung cũng ở đây, Phục thần y đang bắt mạch cho Thịnh thị đang nằm trên giường.





Thịnh thị nằm ở nơi đó, không có chút khí sắc nào, mắt nhắm nghiền lại, sắc mặt đỏ không bình thường.





Tổ phụ Xu Xu ngập ngừng nhưng rồi không nói tiếng nào.





Tống Xương Đức cũng sẽ không bởi vì các nô tài truyền ngôn mà nhận định là Xu Xu dùng dược hoàn hại thê tử, ông rất rõ lí lẽ, chuyện này còn không có điều tra rõ ràng, ông không định tội danh cho người nào.





Tống Xương Đức thở dài một tiếng: “Ta đã xin quan nha cho người tới điều tra, chuyện này thế nào, cũng nên điều tra rõ ràng, nhất định phải tìm ra kẻ thủ ác.”





Ông ấy cũng ăn Dưỡng Sinh Hoàn do Xu Xu phối chế, nhưng là không có bất cứ vấn đề gì, còn là có thể cảm giác thân thể so với trước kia còn tốt hơn nhiều. Nhưng sao thê tử của ông lại có vấn đề.





Phục thần y nín hơi tĩnh thần bắt mạch cho Thịnh thị lần nữa, thế nhưng là mạch tượng không động, hơi thở cũng không còn.





Ông ấy bắt mạch một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn về phía Xu Xu, hướng về phía Xu Xu lắc đầu, thở dài một tiếng.





Một nháy mắt, Xu Xu giống như toàn thân cũng bị mất khí lực, lung lay sắp đổ. Nàng phải dựa vào tường mới đứng được.





Trong chớp nhoáng này nàng trong đầu suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cuối cùng nghĩ đến cam lộ, nàng cắn răng nói: “Ta không tin”





Xu Xu thất thần ngồi tại đầu giường, đưa tay đặt vào mạch tượng trên tay của tổ mẫu, một chút động tĩnh đều không có, một hơi thở cũng không. Thời gian trôi qua, hai hơi, ba hơi..





“Xu Xu...” Thôi thị không đành lòng, lên tiếng nói: “Người cũng đã đi rồi.”





Tống Ngưng Quân bụm mặt ôm gò má sưng vù đứng sau lưng mọi người, mắt rưng rưng, nàng ta khóc ròng nói: “Mẫu thân, tổ phụ, Tam muội muội có phải là quá đáng không, chuyện này không có quan hệ gì với ta, tất cả mọi người biết tổ mẫu những ngày này luôn luôn dùng Dưỡng Sinh Hoàn mà Tam muội muội phối ra, Tam muội muội vì sao lại đánh ta.”





“Ngươi câm miệng cho ta” Thôi thị trừng mắt nhìn nàng ta khiển trách.





Bà cũng không hiểu tại sao bà bà lại đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng bà tin tưởng Xu Xu, Xu Xu đã dám đem phối thuốc cho người ta sử dụng, sẽ không có vấn đề.





Nhưng hôm nay bà bà ngủ đến buổi trưa vẫn không tỉnh dậy, Lưu ma ma lo lắng, gọi bà bà rời giường, vậy mà gọi một hồi lâu bà bà đều không có động tĩnh, lúc này mới hoang mang rối loạn đi tìm người bẩm báo cho bà cùng với đại tẩu.





Đợi sau khi hai người đến thì bà bà vẫn không tỉnh dậy, hai người hỏi Lưu ma ma, gần nhất bà bà cũng chỉ ăn xong bữa trưa.





Lưu ma ma nói buổi trưa ăn tương đối thanh đạm, chính là mỗi ngày đều dùng Dưỡng Sinh Hoàn do Xu Xu phối chế, kết quả những nô tài bên ngoài kia nghe xong, tiếng bàn tán nổi lên, nhất định bà bà đột nhiên xảy ra chuyện là bởi vì nguyên nhân Xu Xu cho dùng Dưỡng Sinh Hoàn





Thôi thị thật sự là rất tức giận, trợn trừng mắt nhìn bọn nô tài nhưng nàng căn bản không có cách nào ngăn cản bọn nô bộc ba hoa.





Kết quả lúc này mới một canh giờ, toàn bộ phủ Quốc Công đều tưởng rằng Xu Xu hại chết bà bà.





Bà không tin Xu Xu dùng dược độc để hại chết người.





Xu Xu không để ý tới tiếng ồn ào sau lưng, nàng tiếp tục tiếp tục ấn mạnh mạch tượng cho tổ mẫu, vẫn không hề có chút động tĩnh gì.





Ba vị lão gia cũng đều từ nha thự chạy tới, ba người vội vã vào nhà, hỏi thăm chuyện gì xảy ra, Thôi thị đơn giản đem chuyện đã xảy ra nói một lần cho mọi người nghe.





Bà không có lôi kéo bênh vực Xu Xu, nhưng Tống Ngưng Quân lại bụm mặt gò má ủy khuất nói: “Phụ thân, tổ mẫu là bởi vì sử dụng Dưỡng Sinh Hoàn của Tam muội mới có thể thành ra dạng này.”





Thôi thị một bàn tay hướng tới trên mặt Tống Ngưng Quân, cả giận nói: “Ngươi câm miệng cho ta, ngươi đến cùng là tâm địa độc ác, chuyện xảy ra như vậy cũng dám kéo đến trên người của Xu Xu, ta dưỡng dục ngươi mười bốn năm, ngươi báo đáp ta thế này sao, muốn hủy thanh danh thân sinh cốt nhục của ta sao.”





Tống Ngưng Quân bị cái bàn tay đánh xuống làm cho hồ đồ, nàng ta không nghĩ tới mẫu thân cũng sẽ ra tay với nàng ta, nhìn Thôi thị nổi giận, Tống Ngưng Quân vừa hận lại giận.





Non nửa khắc đồng hồ trôi qua, Xu Xu bỗng nhiên phát giác tổ mẫu mạch tượng nhẹ nhàng nhảy một nhịp, nàng run giọng nói: “Sư phụ, tổ mẫu, tổ mẫu mạch tượng động rồi, mặc dù rất yếu ớt, nhưng tổ mẫu vẫn có mạch tượng, chỉ là phải cách non nửa khắc đồng hồ mới có thể nhảy một lần.”





Phục thần y kinh ngạc vui mừng nói: “Thật là kì tích.”





“Là như vậy... sư phụ, tổ mẫu còn có thể cứu, tổ mẫu nhất định còn có thể cứu.” Xu Xu kích động sắp khóc, gọi Hạnh Nhi bên ngoài tiến đến, sai nàng về Thấm Hoa viện đi mang dược hoàn tới, mặt khác ôm hòm thuốc đến, tổ mẫu nhất định còn có cứu.





Tống Xương Đức cũng tới trước kích động nói: “Xu Xu, tổ mẫu thật còn có mạch tượng sao?”





Xu Xu gật đầu, bờ vai run run, vui đến phát khóc: “Tổ phụ, tổ mẫu nhất định còn có thể cứu được.”





Đứng ở bên cạnh, Tống Ngưng Quân giật mình sửng sốt, mí mắt của nàng ta muốn rớt xuống, sắc mặt đại biến, làm sao có thể, nàng ta vừa vặn phối thuốc hơn nửa tháng, thuốc kia sử dụng nửa tháng hẳn phải chết, tuyệt đối không có khả năng cứu sống.





Làm sao có thể còn có mạch tượng, gạt người, khẳng định là Tống Ngưng Xu gạt người.





Nàng ta mở miệng : “Tam muội muội, ngươi không nên vì rửa sạch tội danh cho mình mà lừa gạt mọi người.”





Xu Xu biết được hiện tại tổ mẫu còn có một hơi, còn có thể cứu, nàng ta cũng nhẹ nhàng thở ra, lại nghe nói Tống Ngưng Quân nói như vậy, trong lòng tức thì nóng giận, đứng dậy bắt được vạt áo Tống Ngưng Quân, tát vào trên mặt nàng hai bạt tai, nghiêm nghị nói: “ Tống Ngưng Quân, tổ mẫu đến cùng là bị ai làm hại, trước đó vài ngày ngươi đi Dược đường mua dược liệu là vì chuyện gì?”





Trên mặt Tống Ngưng Quân cực kỳ đau, trong lòng cũng hoảng loạn lên, nàng ta ngụy biện nói: “Ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì, ta mua dược liệu gì, để làm gì?”





Xu Xu buông nàng ta ra, từ trong vạt áo móc ra một tờ giấy ném xuống trước mặt Tống Ngưng Quân, “Ngươi còn muốn giảo biện ư, phía trên này chính là những thứ dược liệu ngươi mua được từ Dược đường, đi hơn năm tiệm thuốc để mua, ngươi dùng những thứ dược liệu này làm chuyện gì, tự ngươi hiểu rõ?”





Tấm giấy kia bay xuống trên mặt đất, ánh mắt của mọi người rơi vào bên trên, có thể nhìn thấy phía trên viết dược liệu. Mọi con mắt đều quay lại nhìn Tống Ngưng Quân.





Tống Ngưng Quân mắt kinh hãi lên, nhưng nàng vẫn to gan hung hăng nói: “Tam muội muội vì sao lại lôi ta vào chuyện này, ta chưa hề mua qua những dược liệu này”. Nàng ta có chết không thừa nhận, coi như đi tiệm thuốc chất vấn, nàng ta không thừa nhận, lại có thể thế nào, nếu như chứng cứ không thể chối cãi cho thấy nàng ta đã hạ độc tổ mẫu, đây chính là đại tội, nàng ta có chết cũng không thể thừa nhận.





Ánh mắt mọi người kinh nghi bất định, hết nhìn Xu Xu lại quay sang Tống Ngưng Quân, mơ hồ không biết ai nói chính là nói thật.





Thôi thị tin nữ nhi, bà nhặt tờ giấy trên mặt đất, giọng căm hận nói: “Tống Ngưng Quân, mười bốn năm dưỡng dục, ngươi tại sao phải đi làm những chuyện bất hiếu này.”





“Mẫu thân”. Tống Ngưng Quân thút thít, “Dù ta không phải ngài thân sinh ra nhưng ngài cũng không nên vì nữ nhi thân sinh của mình vu cáo cho ta như vậy chứ.”





“Tốt tốt tốt, rất tốt”. Thôi thị cảm thấy một ngụm máu ở yết hầu, bà nhìn người không rõ, lại nuôi một con sói ở bên người.





Ba vị lão gia đều cau mày, Tống Kim Lương nhìn Tống Ngưng Quân, đầy rẫy thương tiếc, bọn họ đến cùng nuôi ra thứ nghiệt chủng gì đây.





Hạnh Nhi rất nhanh liền ôm hòm thuốc và Tham Hoàn trở về, Xu Xu bất chấp những thứ khác, trước tiên cứu tổ mẫu quan trọng hơn.





Nàng mang tới một viên Thanh Hoàn bóp nát, đưa vào trong miệng tổ mẫu, tổ mẫu lại không phản ứng chút nào.





Thế này không được, nhất định phải cho tổ mẫu uống thuốc xuống, tổ mẫu cứ thế này thì ngay cả thuốc cũng dùng không được, trước hết phải để tổ mẫu có chút phản ứng.





Xu Xu lấy hòm thuốc, lấy ngân châm bên trong ra, cẩn thận lau qua, cây ngân châm cắm vào đỉnh đầu huyệt Bách Hội.





“Tam cô nương tuyệt đối không thể được đâu, chỗ này chính là tử huyệt, sao có thể tùy tiện châm vào được.” Thái y đang đứng bên cạnh nàng nhịn không được lên tiếng ngăn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK