Chương 72
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Nhung Vũ
Beta: Minh Lý
Sau khi Tần Yến Đường cự tuyệt, Tần huyện lệnh lại chửi nhi tử của mình ngay trước cửa Hàn Lâm viện, còn nói tuổi mình cũng đã lớn, sau này nếu không có Uyển Nương thì ông ta sống thế nào.
Quan viên lui tới Hàn Lâm viện cũng đồng tình với Tần Yến Đường, sao lại có người cha như vậy chứ, thật là quá thảm.
Xu Xu nghe vậy cũng hiểu Tần Yến Đường thật sự khổ sở, nhịn không được nói: "Vậy cuối cùng thì thế nào?"
Chuyện này bọn họ không biết rõ lắm, mười ngày qua nàng bận đến chân không chạm đất, mỗi ngày về đến thư phòng đều chải đầu rửa mặt rồi đi ngủ.
Thôi thị cũng rất đồng tình với đứa nhỏ này, "Cuối cùng Uyển Nương bị đánh mấy trượng rồi thả ra ngoài, hơn nữa chuyện này đã đến tai Hoàng Thượng, hoàng đế tức giận, đã truất bỏ chức quan huyện lệnh."
Thật là xứng đáng, Xu Xu thầm nghĩ.
Dù sao Tần Yến Đường cũng là tân khoa Trạng Nguyên, còn là Trạng Nguyên thi đỗ lúc mới có mười bảy tuổi, Trạng Nguyên lang tài hoa xuất chúng như vậy, sau này khẳng định là trụ cột quốc gia, lại bị người khác nhục nhã oan uổng như vậy, hoàng đế cũng không thể dễ dàng tha thứ, trực tiếp truất bỏ chức quan của Tần huyện lệnh.
Xu Xu nhịn không được có chút đồng tình với Tần Yến Đường, hỏi: "Vậy hắn ta sẽ vẫn ở nhà chúng ta dùng bữa sao?"
Thôi thị cười nói: "Hắn cũng là đứa nhỏ đáng thương, không có nhiều bằng hữu trong kinh thành, nơi trọ cũng xa xôi, ngày thường trong nhà chỉ có một mình hắn, cho nên Nhị ca của con để hắn tới nhà chúng ta ăn."
Xu Xu gật đầu, "Như vậy cũng được." Nhị ca cũng không có nhiều bạn.
Hai mẹ con hàn huyên một lát, bên ngoài vang lên giọng nói của Tống Ngọc Cẩn, "Mẫu thân và Tam muội ở trong phòng sao?"
Thôi thị cười nói: " Tam muội của con cũng đã trở lại, Ngọc Cẩn tìm Tam muội làm gì?"
Tiếng bước chân của Tống Ngọc Cẩn cùng với tiếng cười đi vào, "Là Tần huynh, hắn biết hai ngày tới là sinh nhật mười bốn tuổi của Tam muội muội nên đã cố ý vẽ bức họa làm quà tặng cho Xu Xu."
Nói xong, Tống Ngọc Cẩn và Tần Yến Đường đi vào trong phòng, ánh mắt Tần Yến Đường dừng trên Zcô gái bên cạnh Thôi thị.
Tim hắn ta đập nhanh hơn, người khác nhìn vào sẽ nhận ra dị thường, hắn ta chỉ có thể đi theo bạn mình đến trước mặt hai người, hắn ta chắp tay nói với Thôi thị: "Bái kiến Nhị phu nhân."
Thôi thị rất thích Tần Yến Đường, cười tủm tỉm để cho nhi tử và hắn ta ngồi xuống.
Hai người ngồi xuống ghế thái sư, Tần Yến Đường lấy ra một bức hoạ đang cuộn tròn đến, "Nhận được ân tình lúc trước của Tam cô nương, lại thông qua Ngọc Cẩn biết sắp tới là sinh nhật của Tam cô nương nên ta đã cố ý vẽ một bức để làm quà sinh nhật cho Tam cô nương, cũng cảm tạ ân tình lúc trước của Tam cô nương."
Thôi thị cười nói: "Mau đem tới ta xem nào."
Tần Yến Đường cầm bức hoạ cuộn tròn đi tới trước mặt Thôi thị, Thôi thị nhận bức hoạ, mở ra sau đó phải nhịn lại tiếng thốt lên, "Bức tranh thật là đẹp quá."
Trên bức hoạ đó là một cô gái đang tuổi cập kê, đứng ở trong đình viện trước bàn điều chế thuốc, bên người có một con báo xa-li nằm úp sấp, cạnh chân còn có một con sư tử trắng đang đứng, hai mãnh thú trong bức tranh đã được vẽ lên vô cùng nhu hòa, cô gái ôn nhu và mãnh thú uy phong lẫm lẫm tạo nên một phong cách đẹp khác lạ.
Tần Yến Đường ôn thanh nói: "Tần mỗ tự tiện vẽ, biết được Tam cô nương có hai sủng vật, dù chưa nhìn thấy hai sủng vật này, nhưng theo lời truyền miệng của người ngoài mà biết, cả gan vẽ lại Tam cô nương và hai sủng vật, hy vọng Nhị phu nhân với Tam cô nương thích."
Thôi thị nhìn thấy thì rất thích, Xu Xu trong bức tranh ngây thơ đáng yêu, hai sủng vật cũng uy phong dũng mãnh.
Xu Xu cũng tiến đến bên cạnh Thôi thị nhìn thử, vừa nhìn nàng đã thích.
Tần Yến Đường không chỉ có phối màu đẹp mà nét vẽ cũng tốt, Xu Xu nhớ rõ hai mươi năm sau, mỗi bức tranh họ Tần vẽ đều đáng giá ngàn vàng.
Xu Xu không thạo vẽ tranh, tuy rằng cầm kỳ thư họa nàng đều học, chữ viết đã luyện được không tồi, nhưng vẽ tranh còn cần thiên phú, nàng thì không có thiên phú để vẽ tranh, bức tranh vẽ ra cũng chỉ là miễn cưỡng vừa mắt.
Xu Xu cười nói: "Tần đại ca, tranh này của huynh thật là đẹp."
Trong lòng Tần Yến Đường như nếm qua mật, hắn ta ôn thanh nói: "Tam cô nương thích là tốt rồi."
Xu Xu gật đầu, "Ta rất thích, cám ơn Tần đại ca."
Thôi thị cười nói: "Để ta cho người đóng khung lại rồi treo trong phòng của Xu Xu đi."
"Mẫu thân, treo tại thư phòng là được rồi." Ngày thường thời gian nàng ở thư phòng còn nhiều hơn, hơn nữa báo xa-li và sư tử trắng cũng luôn làm bạn với nàng ở thư phòng.
Nói đến sư tử trắng, từ lần Kỷ thị phủ Thuận Quốc Công tới đây cầu hôn suýt chút nữa bị sư tử trắng cắn đã nửa tháng trôi qua, nghe nói Kỷ thị bị Thuận Quốc Công cấm không cho ra khỏi phủ.
Sau đó sư tử trắng liền hoàn toàn ở lại phủ Định Quốc Công, thành sủng vật của Xu Xu, hơn nữa sau khi Kỷ thị tới Thấm Hoa viện, bọn nha hoàn trong viện đã không còn sợ sư tử trắng nên Xu Xu bắt đầu nuôi thả, nhưng tạm thời không ai dám tới gần sư tử trắng, nếu tới gần nó thì nó vẫn kháng cự một chút, cả ngày nó chỉ quấn lấy Xu Xu, Xu Xu không ở nhà thì nó quấn lấy báo xa-li.
Về phần tên của sư tử trắng, Xu Xu cũng nghĩ không ra, mỗi ngày đều gọi Tiểu Bạch Tiểu Bạch, vậy nên đến bây giờ Tiểu Bạch cũng biết đấy là tên nó, gọi Tiểu Bạch thì nó sẽ lập tức đáp lại.
Nói đến sủng vật, Xu Xu vui vẻ nói lại với Nhị ca và Tần Yến Đường về chuyện sư tử trắng và báo xa-li.
Đợi đến lúc dùng bữa, Tống Nhị ca dẫn Tần Yến Đường quay về viện hắn, rốt cuộc có nữ quyến, Tần Yến Đường là nam khách, cũng không tiện dùng bữa cùng với nữ quyến.
Trên đường trở về, Tống Ngọc Cẩn nhìn qua bạn tốt, nhàn nhạt nói: "Ngươi thích Tam muội của ta?"
"Thích." Tần Yến Đường không phản bác, gật gật đầu.
Hắn ta thoải mái thừa nhận, hơn nữa hắn ta thật sự rất thích Xu Xu, lần đầu tiên hắn ta thích một cô nương.
Tống Ngọc Cẩn nói: "Nếu thích Tam muội của ta, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng ta cũng nói rõ cho ngươi biết, nếu Tam muội ta thích ngươi thì cả nhà đều vui mừng, nếu Tam muội không thích, ngươi cũng không thể cưỡng cầu." Hắn kỳ thật cũng biết bằng hữu không tồi, ngoại trừ gia thế thì nhân phẩm và học vấn đều xứng với Tam muội, nhưng điều kiện tiên quyết là Tam muội thích hắn ta, nếu nguyện ý thì hắn và phụ thân mẫu thân cũng sẽ tôn trọng ý nguyện của Tam muội, chỉ có người mà Tam muội gật đầu mới có thể trở thành vị hôn phu của Tam muội.
Tần Yến Đường cười nói: "Ngọc Cẩn yên tâm, ta sẽ đúng mực, sẽ không quấy rầy Xu Xu, cũng sẽ tôn trọng ý nguyện của nàng."
Hắn ta chỉ biết chậm rãi tới gần nàng, để nàng dần quen với sự tồn tại của hắn ta rồi chậm rãi tiến vào cuộc sống của nàng, hắn ta sẽ cố gắng, tranh thủ mang đến điều tốt nhất cho nàng.
Xu Xu ăn xong bữa tối thì mang theo bức tranh về Thấm Hoa viện, hai ngày nữa sẽ tìm người đóng khung rồi treo trong thư phòng.
Hai ngày sau chính là tiệc sinh nhật của Xu Xu, buổi tối hôm sau Xu Xu trở về từ Đức Thiện Đường, rửa mặt chải đầu thay đổi xiêm y sạch sẽ, Linh Lung bưng một khay thanh bì* tới, "Cô nương, thời tiết nóng bức, ngài ăn một chút đi."
(*) quả quýt
Thanh bì này ruột đỏ, vô cùng nhiều nước lại giải nhiệt tốt.
Trong kinh thành có rất nhiều loại thanh bì, giá cũng rẻ, là thứ quả tốt nhất mà dân chúng dùng để giải nhiệt mùa hè.
Xu Xu cũng rất thích ăn thanh bì, buổi tối mỗi ngày từ Đức Thiện Đường trở về đều ăn mấy quả, thanh bì đã ướp qua đá lạnh, lạnh lạnh mát mát, cắn một miếng là nóng nực trong người đều tan đi hết.
Xu Xu đang ăn thanh bì, Trân Châu mặt mày tức giận tiến vào.
Xu Xu cười nói: "Trân Châu sao vậy ?"
"Cô nương." Trân Châu do dự, "Nô tỳ nghe được chút chuyện về cô nương, không biết nên có nên nói với cô nương không."
"Nói đi." Xu Xu không quá để ý.
Trân Châu tức giận nói: "Hôm nay nô tỳ đi ra ngoài mua đồ, nghe người bên ngoài nói, nói, nói. . . . . ."
"Ngươi nói đi." Xu Xu bất đắc dĩ.
Trân Châu cả giận: "Bên ngoài nói cô nương mạng xấu, nói ngài khắc người nhà, chính là vì mạng xấu nên người Trần gia mấy năm nay mới khốn cùng thất bại, sau này khẳng định còn khắc phu, ai cưới ngài cũng sẽ không may."
"Người nào bịa đặt vớ vẩn vậy." Xu Xu bị lời này chọc đến cười, "Người Trần gia khốn cùng thất bại là do bọn họ lười biếng không làm, liên quan gì tới ta."
Lại còn nói sau này nàng sẽ khắc phu, là Thuận Quốc Công phu nhân hay là Tống Ngưng Quân nói đây?
Trước mắt đại khái chỉ có hai người này hận nàng, tối hôm qua Quan Ngôn Quan Hạ nói gần đây nhóm nô tài bên người Tống Ngưng Quân cũng không ra ngoài, xem ra không phải Tống Ngưng Quân, vậy chính là Thuận Quốc Công phu nhân? Bà ta còn không yên tĩnh nha?
Xu Xu vừa ăn thanh bì vừa nghĩ tới Thuận Quốc Công phu nhân, vị phu nhân thật đúng là đã bị cấm túc còn không yên tĩnh, vẫn còn muốn phá hư thanh danh của nàng.
Nhưng cũng không sao cả, nàng cũng không tính toán lập gia đình sớm như vậy, huống chi lời đồn như vậy, nghe một chút cũng được, liệu có ai tin không.
Xu Xu không để ý đến chuyện này, nhanh chóng giải quyết một bát thanh bì mát lạnh, nàng để lại một phần rồi chia cho bọn nha hoàn trong viện.
Ngay cả báo xa-li và sư tử trắng cũng được một quả, chúng quỳ rạp trên mặt đất mà ăn, còn ăn sạch cả vỏ.
Từ tối nay trở đi chính là sinh nhật của Xu Xu, cũng là sinh nhật của Tống Ngưng Quân.
Mặc dù Thôi thị không muốn gặp Tống Ngưng Quân, nhưng cũng vẫn sẽ mở tiệc để tránh người ta bàn tán Quan Bình viện.
Cùng lúc đó, lời đồn về Xu Xu trong kinh thành đã vang khắp nơi, ngay cả Thôi thị cũng biết, làm cho bà tức giận không thôi.
Vẫn là Xu Xu an ủi mẫu thân một phen, để mẫu thân chớ để ý, nói nàng cũng không quan tâm.
Thôi thị giọng căm hận nói: "Cũng không biết là người nào độc miệng muốn hại Xu Xu, lòng dạ độc ác nhìn không vừa mắt!"
Chuyện này cũng không thể tra được, không thể bắt một đám người trên đường rồi hỏi.
Ngày mai là tiệc sinh nhật của Xu Xu, Thôi thị chỉ có thể phóng khoáng chút, làm sinh nhật cho Xu Xu thật tốt rồi tính sau.
Sáng sớm hôm sau, Xu Xu rời giường sớm đi thỉnh an Thịnh thị rồi trở về phòng ăn sáng, rửa mặt chải đầu sau đó thay một bộ váy lụa vàng thêu hoa hải đường mẫu đơn đỏ, lại để cho nha hoàn búi tóc sơ qua cho nàng, rồi tới thỉnh an Thôi thị ngồi chờ Châu Châu và Khang Bình quận chúa tới cửa.
Đợi non nửa canh giờ, Tiết thị dẫn Phương Châu Châu, Anh Vương phi dẫn Khang Bình quận chúa tới phủ Quốc Công.
Xu Xu nhìn thấy Châu Châu và Khang Bình thì rất là vui mừng, nàng chỉ có hai người bạn này, thật sự là rất đáng quý .
Hai người nhìn thấy Xu Xu cũng rất vui, còn chưa đi vào phòng đã vẫy tay với Xu Xu, Xu Xu đứng dậy qua nghênh đón.
Chờ đến gần mới thấy Khang Bình quận chúa vui mừng tới mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt như ngập nước nhìn Xu Xu.
Xu Xu hiểu rất rõ về hai người bạn, biết được Khang Bình quận chúa có ý gì, vì thế quay đầu nói với Tiết thị và Anh Vương phi: "Tiết di, Vương phi nương nương, ta dẫn Khang Bình và Châu Châu qua viện ta ngồi một lát." Là Khang Bình quận chúa muốn tới viện nàng xem báo xa-li và sư tử trắng.