Chương 63:
Nhóm dich: Chiêu Anh Các
Edit: Ngày Đẹp Tươi
Beta: Minh Lý
Phùng thế tử này, mặc dù Xu Xu chưa từng gặp lần nào, nhưng đã nghe nói rất nhiều về hắn, thực sự là một tên ăn chơi trác táng, còn khiến người ta chán ghét hơn cả Đại ca trước kia, nhưng cả phủ Thuận Quốc Công đều sủng ái hắn, cả lão gia tử, lão phu nhân và phu nhân Thuận Quốc Công đều sủng hắn, chỉ có Thuận Quốc Công là muốn dạy dỗ hắn một phen, nhưng phụ thân phụ mẫu và tức phụ đều sủng ái hài tử, hắn chỉ cần động vào một ngón tay của Phùng thế tử, là cả nhà đã vây quanh hắn khóc lóc.
Đây cũng là chuyện Trân Châu kể với Xu Xu.
"Nô tì cũng không rõ lắm." Trân Châu cân nhắc nói: "Có thể là đã chết, vị Phùng thế tử này không giống như cô nương, hắn không thuần phục được những con thú này, đều nuôi nhốt trong lồng, chờ lớn rồi thì mang đi đấu thú, thú trong trường đấu thú đều gần như vậy cả, bọn hắn là vì sở thích của bản thân, đâu thèm quan tâm sống chết của các loài thú, nghe nói đều vì cá cược thôi."
Xu Xu nhẹ nhàng nhíu mày, cũng không nói thêm gì.
Xe ngựa chậm rãi chạy về con hẻm phủ Quốc Công, lúc đi đến đầu ngõ, thấy không ít người vây quanh một đống đồ bỏ đi chất thành đống.
Đây là vị trí chuyên chất đống những thứ đồ bỏ đi, nhưng ngày thường đều có người chịu khó thu dọn, nơi này cũng rất sạch sẽ, không hề xuất hiện tình huống rác chất thành núi như thế này.
Lúc xe ngựa đi đến nơi này, thấy có rất nhiều người vây xem.
Xu Xu lờ mờ nghe thấy trong đám người có người nói: "Đã chết chưa?"
"Nhìn thấy có vẻ như chết rồi, không động đậy gì nữa kìa."
"Nhà ai lại vứt đi vậy chứ?"
"Sư tử trắng đấy, chắc chắn chính là Phùng thế tử vứt bỏ rồi, không phải nói hôm qua hắn đấu thú thua sao, thua người khác mấy vạn lượng bạc, phụ thân hắn đã trả rồi còn đánh hắn một trận nữa."
"Ài, trên người con sư tử này toàn là vết thương, máu chảy đầm đìa, các người nói xem sao kẻ có tiền lại thích chơi mấy cái trò này thế không biết?"
Có người nhỏ giọng nói: "Thôi đừng nói nữa, đây cũng không phải chuyện chúng ta có thể bàn tán."
"Ôi ôi, hình như con sư tử này vừa mới động đậy đấy, chắc là vẫn chưa chết hả?"
"Chưa chết hẳn thì sao chứ, nhìn xem nó phần sống thì ít mà phần chết thì nhiều như thế kia, một lát nữa sẽ có người đến kéo nó vứt ra bãi rác ngoài thành, ngươi còn dám ôm nó trở về nuôi hay sao?"
Người kia ngại ngùng, nói: "Ai mà dám."
Xu Xu nghe thấy những lời này, im lặng ghé vào tai Trân Châu nhỏ giọng căn dặn.
Trân Châu lập tức nói: "Nô tì lập tức xuống căn dặn."
Dứt lời, liền đẩy mành ra xuống xe ngựa, đi đến phủ vệ sau xe ngựa nhỏ giọng nói vài câu, nói xong Trân Châu vượt qua đám người đi vào trong xem.
Trên mặt đất lạnh lẽo có một con sư tử trắng rướm máu nằm đó, đôi mắt con thú nhắm chặt, lông rõ ràng là màu trắng nhưng trên người lại bị máu tươi nhuộm đỏ, không còn sự nguy hiểm của mãnh thú, nằm đằng kia nhìn rất đáng thương.
May mắn gặp được cô nương, không chừng còn có thể cứu mạng về.
Phủ vệ được lệnh, tiến vào trong đám người, khiêng con sư tử trắng thương tích đầy mình kia lên.
Quả nhiên bị người khiêng lên mà nó cũng không có bất cứ phản ứng gì, có thể thấy được nếu tiếp tục nằm chỗ này qua đêm nữa thì chắc chắn sẽ chết.
Đám người thấy có thị vệ tiến lên khiêng con sư tử trắng không nhúc nhích gì, lại nhỏ giọng bàn tán: "Đây là phủ vệ nhà ai thế?"
"Không rõ lắm, chắc là định nhặt xác sư tử trắng hả? Hay là muốn làm gì vậy..."
"Hình như là xe ngựa trong phủ Định Quốc Công, là chủ tử trong phủ Định Quốc Công sao? Nhìn như là xe ngựa nữ quyến dùng, là vị nào?"
"Chẳng lẽ là Tam cô nương Tống gia? Chính là cô nương đã thuần phục được báo xa-li kia, không chừng còn có thể cứu mạng được con sư tử trắng này."
"Cứu về được thì sao chứ, con sư tử trắng này được Phùng thế tử nuôi nửa năm trời, hiện tại tính tình rất hung tàn, không hề tin tưởng con người, cũng không phải loại thú nhỏ, e là có chữa khỏi cũng không thể nào thuần phục được đâu."
Có người thở dài: "Đúng vậy, hơn nữa còn bị thương nặng như vậy, e là khó cứu chữa."
Không ai tin tưởng Xu Xu có thể cứu sống được sư tử trắng này, càng không ai tin Xu Xu có thể thuần phục được nó.
Xe ngựa phủ Định Quốc công từ từ chạy vào trong ngõ hẻm.
Hai phủ vệ phía sau khiêng con sư tử trắng đuổi theo kịp.
Trên xe ngựa, Linh Thảo do dự hỏi: "Cô nương, có thể cứu sống được con sư tử trắng này sao?"
Nha đầu kia không có tâm nhãn gì, tính tình đơn thuần, phản ứng chậm nửa nhịp.
Trân Châu lập tức nói: "Cô nương ra tay chắc chắn có thể cứu sống được." Dù sao nàng ấy vẫn sùng bái mù quáng cô nương nhà mình.
Xu Xu nói: "Không sao, cứ mang về thử xem sao."
Có lẽ là đã nuôi một con báo xa-li nên Xu Xu cũng thay đổi cái nhìn về những con thú này.
Trên thực tế chúng còn hiểu biết và trung thành hơn cả con người.
Trở lại Phủ Quốc Công, phủ vệ trực tiếp đưa con sư tử trắng thương tích đầy mình đến Thấm Hoa viện.
Có thể là vì báo xa-li nên nha hoàn bà tử ở Thấm Hoa viện cũng không quá e ngại một con sư tử trắng gần như sắp chết, họ đều đến vây xem.
Báo xa-li ngửi thấy mùi máu tươi, cũng từ Thiên viên bên cạnh chạy đến.
Theo lý thuyết, thú vật không cùng loài gặp nhau rất dễ dẫn đến ý thức địa bàn lẫn nhau, chúng sẽ cắn xé nhau vì tranh giành địa bàn.
Nhưng lúc báo xa-li nhìn thấy sư tử trắng cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ đi qua cọ cọ Xu Xu, ngửi ngửi mùi trên người sư tử trắng rồi lui sang một bên.
Xu Xu sai người khiêng sư tử trắng sang phòng bên cạnh, nơi lúc trước báo xa-li ở.
Nàng lo lắng lúc sư tử trắng tỉnh lại sẽ làm người khác bị thương, dù sao cũng phải thú con, lại còn trải qua việc bị con người nuôi nhốt rồi cuối cùng đưa đi cắn xe các loài thú khác, mang đến cảm giác kích thích các giác quan cho họ, chỉ sợ nó đã sớm không còn tin tưởng con người, thậm chí còn căm hận con người, tình huống hoàn toàn khác biệt với báo xa-li lúc trước.
Vẫn nên cẩn một chút thì hay hơn.
Phủ vệ chuyển sư tử trắng lên phòng trên, lại còn cố ý đóng lồng sắt lại, chỉ sợ lỡ như nó tỉnh lại hung tính nổi lên làm bị thương cô nương.
Ở phòng trên lầu, Xu Xu dùng khăn vải lần lượt lau sạch sẽ vết máu trên người sư tử trắng trước, sau đó rửa sạch miệng vết thương của nó, miệng vết thương nặng nhất của sư tử trắng là ở cổ, rất sâu, máu khắp người cũng bị chảy ra từ vị trí này, mất máu quá nhiều.
Miệng vết thương quá sâu, chắc chắn phải khâu lại, nàng chậm rãi khép lại khe hở từ miệng vết thương cổ của sư tử trắng, dùng cam lộ rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc cầm máu lên.
Thuốc cầm máu chính là loại dùng cho con người, thực ra thú vật cũng có thể sử dụng được, chú ý liều lượng dùng là được.
Xu Xu cũng không quá sợ hãi, cũng là vì hiện tại sư tử trắng gần sắp chết rồi, không hề còn chút lực sát thương nào.
Trong lúc mê man, sư tử trắng khẽ hé mở đôi mắt, nhưng không tỏ ra hung dữ, mà rất ngoan ngoãn tùy ý để Xu Xu giúp nó xử lý miệng vết thương.
Sau khi đã xử lý xong miệng vết thương của sư tử trắng, lau sạch sẽ vết máu trên người, Xu Xu mới phát hiện con sư tử trắng này có lẽ cũng thuộc họ mèo, nhìn vậy mà có vẻ thanh tú.
Có lẽ là sư tử đực, bờm khá dài, có chút lộn xộn, thuần một màu trắng.
Cũng không biết sư tử trắng từ đâu xuất hiện, rất hiếm gặp, đây cũng là lần đầu tiên Xu Xu nhìn thấy.
Xu Xu đặt một ít nước cam lộ trong lồng sắt rồi mới đi ra ngoài.
Lúc dùng bữa tối, phụ thân mẫu thân còn có Nhị ca Tứ đệ đều biết Xu Xu nhặt con sư tử trắng của Phùng thế tử về.
Họ cũng không nói gì, chỉ bảo Xu Xu phải cẩn thận một chút, đừng để nó làm bị thương.
Lại còn nói nếu có thể cứu sống nó mà không thể thuần phục được thì trả nó về lại núi đi.
Xu Xu đáp lại vâng, nàng cũng định xem có thể chữa khỏi cho sư tử trắng được không, sau khi chữa khỏi nếu có thể nuôi thì nuôi, còn không thể nuôi thì thả nó đi, tóm lại là sẽ không trả lại cho Phùng thế tử.
Dùng cơm xong, Thôi thị gọi đến hai tiểu tư chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi.
Một người mặt mùi tròn trịa bình thường, nhìn rất hòa nhã, tên Quan Ngôn.
Người kia mắt to có hơi gầy, nhìn cũng rất nhanh nhẹn, tên Quan Hạ.
Hai người lập tức hành lễ với Xu Xu: "Nô tài ra mắt Tam cô nương."
Xu Xu biết hai người này hẳn là được chọn từ ngoại viện, bình thường nô tài cho nhóm chủ tử đều qua sự lựa chọn của ngoại viện, sẽ xem lai lịch và nhân phẩm.
Người Thôi thị chọn lựa cho nàng chắc chắn sẽ không tệ, nhưng Xu Xu cũng chưa thể dùng bọn họ ngay lập tức được, trước tiên cứ để trong Thấm Hoa viện quan sát một thời gian đã, ngày thường sai bảo bọn hắn chạy việc để xem khả năng làm việc thế nào đã.
Dẫn hai tiểu tư về Thấm Hoa viện, đại nha hoàn Trân Châu và Linh Lung giúp bọn hắn sắp xếp chỗ ở, việc còn lại Xu Xu cũng không cần xen vào.
Qua hai ba ngày như vậy, sư tử trắng trên lầu vẫn chưa có động tĩnh gì, mỗi ngày Xu Xu đều qua giúp nó bôi thuốc, báo xa-li cũng đi theo, nằm bò ở bên cạnh nhìn.
Sau hai ba ngày, lúc Xu Xu đi bôi thuốc cho sư tử trắng mới phát hiện nó đã tỉnh lại.
Có lẽ do vết thương nghiêm trọng, lại thêm ba ngày chưa được ăn, nó chỉ có thể nằm trong lồng sắt, trông ngóng nhìn Xu Xu, cũng không hề có ý đồ muốn tấn công.
Nước cam lộ trong lồng sắt đã bị nó liếm sạch sẽ.
Sư tử trắng dựa vào trong lồng sắt, mở to đôi đồng tử dã thú màu lam nhạt ra, ánh mắt trong veo.
Đồng tử báo xa-li màu vàng kim, nó thấy sư tử trắng đã tỉnh lại, liền đứng dậy đi đến bên cạnh lồng kêu lên meo meo vào bên trong.
Có thể là đã từng trải qua báo xa-li, Xu Xu thấy sư tử trắng không có ý đồ tấn công, trong lòng không quá sợ hãi, nàng mở miệng nói: "Tiểu Bạch vẫn muốn uống nước nữa sao?"
Chắc là vì sư tử trắng nhìn rất thanh tú, cũng không có ý đồ tấn công nên Xu Xu liền thuận miệng nói.
Sư tử trắng nhúc nhích chân, cũng không biết là có ý gì.
Xu Xu lại rót cho sư tử trắng thêm một ít nước cam lộ, sau đó nghĩ đến miệng vết thương ở cổ của nó, sợ không tiện ăn uống nên liền gọi người nấu một chậu canh thịt bưng qua đây.
Sư tử trắng ngửi thấy mùi thơm, từ từ đứng lên, liếm từng ngụm nước canh thịt trong chậu đến khi sạch sẽ mới thôi.
Nó chậm rãi ăn, Xu Xu ngồi bên cạnh bầu bạn cùng nó, báo xa-li cũng vậy, không ầm ĩ không nghịch ngợm.
Thật bất ngờ, hai con thú sống chung vô cùng hòa hợp.
Lại qua bốn năm ngày như vậy, miệng vết thương của sư tử trắng đã gần như khép lại, kết một tầng vảy, hơn nữa mỗi ngày đều uống thêm cam lộ nên vết thương đã lành hơn phân nửa.
Mỗi ngày lại còn uống một chậu canh thịt hầm, hơn nữa, từ đầu đến cuối nó không hề gầm gừ hung hãn với Xu Xu.
Nha hoàn người hầu Thấm Hoa Viện đều rất kinh ngạc khi biết Tam cô nương vậy mà cứu sống được con sư tử trắng bị Phùng thế tử vứt bỏ, thậm chí lại còn thuần phục được sư tử trắng.
Trân Châu nói với tiểu nha hoàn: "Ta đã nói rồi, chắc chắn cô nương có thể làm được mà, mọi người ai cũng yêu mến cô nương, ngay cả những con mãnh thú kia cũng không phải ngoại lệ."
Nhóm tiểu nha hoàn cũng nói: "Tam cô nương quả thật quá lợi hại."
Xu Xu cũng rất bất ngờ, thực ra nàng cảm thấy chắc là cam lộ phát huy hiệu lực, có lẽ nhờ chiếc bình ngọc nhỏ đeo bên người vài năm nên lúc trước ở thôn Thủy Hương, ven đường gặp chó mèo hổ báo đều sẽ không ức hiếp nàng.
Hơn nữa, Xu Xu nhớ đến chuyện kiếp trước, kiếp trước Tống Ngưng Quân cũng nuôi một con Hắc Báo.
Khi đó Tống Ngưng Quân đã lừa lấy mất chiếc bình ngọc nhỏ của nàng, bắt đầu dùng cam lộ nuôi dưỡng Hắc Báo, dù mỗi ngày chỉ cho nó nửa giọt.
Ban đầu con báo kia còn biểu lộ sự gần gũi với nàng, thậm chí ngay trước khi nàng bị Hắc Báo cắn chết, Hắc Báo cũng không hề có ý đồ tấn công gì với nàng.
Có đôi khi đi sang viện của Tống Ngưng Quân tình cờ gặp được nó, nó còn vô cùng thân thiết cọ cọ vào người Xu Xu.
Nhưng về sau nàng đang ngủ lại bị Hắc Báo tấn công, bây giờ nghĩ lại thấy có chút kỳ lạ.
Đêm đó nàng uống canh tảo gạo nếp tơ vàng do Thanh Hao bưng đến, uống xong nàng cảm thấy rất buồn ngủ, sau đó liền thiếp đi.
Nửa đêm mơ mơ màng màng cảm giác như có người bôi gì đó lên người nàng, sau đó liền mất đi ý thức, lúc có cảm giác lại chính là bị đau quá nên liền tỉnh.
Nàng đang bị con Hắc Báo Tống Ngưng Quân nuôi gặm cắn, đồng tử con thú màu đỏ tươi, như đang nổi cơn điên.
Nhớ đến chuyện này, Xu Xu nhíu mày, nàng cảm thấy chắc chắn Tống Ngưng Quân đã dùng thứ gì đó bôi lên người nàng, dụ dỗ Hắc Báo nổi cơn điên đến cắn xé nàng.
Có lẽ thứ này có liên quan gì đó đến việc dùng độc của nàng ta, rốt cuộc Tống Ngưng Quân học được những thứ này từ đâu?
Chuyện Xu Xu cứu sống và thuần phục được sư tử trắng toàn bộ phủ Quốc Công đều biết được, đương nhiên chuyện này không thể giấu diếm nổi, chưa đầy hai ngày, một nửa kinh thành đều đã biết gần hết.
Họ cũng vô cùng ngạc nhiên, có người tin có người không tin, dù sao sư tử trắng cũng không phải thú con, muốn thuần phục nó là chuyện không có khả năng.
Chuyện này tất nhiên cũng truyền đến tai phủ Thuận Quốc Công.
Tất nhiên vị Phùng thế tử nuôi nhốt sư tử trắng và dùng nó để đấu thú tìm niềm vui kia cũng nghe nói rồi.
Lúc tiểu tư bên cạnh hắn ta kể lại chuyện này cho vị công tử ăn chơi trác táng kia nghe, Phùng thế tử lại vẫn tỏ vẻ xem thường, nói: "Lừa gạt được ai chứ, con sư tử trắng kia lức trước vứt ra bên ngoài gần như đã chết rồi, trong cổ nó bị cắn một lỗ to đùng, thần tiên còn cứu không nổi nữa là, hơn nữa tính tình con sư tử trắng kia rất hung tợn, mỗi lần cho nó ăn đều suýt bị nó cắn, vậy mà nó còn có thể để cho Tam cô nương kia tùy tiện xử lý miệng vết thương giúp nó à?"
"Thế tử, nghe nói là thật đấy ạ, nô tài có quen biết một người hầu trong phủ Định Quốc Công kia, chuyện này đều đã lan truyền khắp phủ Định Quốc Công, Tam cô nương Tống gia thực sự đã thuần phục được con sư tử trắng kia rồi."
Lúc này, Phùng thế tử mới nghiêm túc lên chút, vốn đang nằm trên giường quý phi, nghe nói vậy lập tức ngồi bật dậy: "Ngươi nói thật sao?"
"Tất nhiên là nô tài không dám lừa gạt thế tử ngài rồi."