Nhưng hành động bắt chéo chân theo như bản năng tự bảo vệ của cô, lại làm dậy lên tiếng xôn xao.
Hiểu Nhi cúi đầu, không khóc ra nước mắt, cô không dám nhìn Phùng Dịch Phong chút nào.
Nhưng cô không thể ngừng lại!
Mặc dù đây chỉ là công việc tạm thời, nhưng cô cũng đã ký hợp đồng tạm thời, nghĩ đến khoản phí bồi thường hợp đồng, cô chỉ đành vực dậy tinh thần, đi vòng quanh chiếc xe, tạo dáng cho người ta chụp hình.
Vào giây phút đó, cô cảm thấy mình như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Mỗi lần ánh đèn nháy lên, cô bèn cảm thấy trái tim mình như thể rơi tõm xuống, cũng không biết bao lâu, tựa hồ một thế kỷ dài đằng đẵng đã qua, mỗi một giây một phút, đột nhiên làm cô có cảm giác ngày dài hơn năm.
Cô căng thẳng thở dài, bỗng dưng nhìn thấy một người đàn ông mặc vest, đi giày da chạy lên bục, kề vào tai người dẫn chương trình rồi thì thầm vài câu, rồi sau đó, người dẫn chương trình cầm mic lên.
“Có một tin tốt đây! Tin tốt đây các vị! Cô Nissan, ngôi sao điện ảnh nổi tiếng là người hâm mộ trung thành của xe thể thao Ferrary chúng tôi, chúng tôi rất vinh hạnh mời được cô ấy đến với buổi triển lãm, sau đây, mời cô Nissan tặng chúng tôi một bài hát.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, người dẫn chương trình lùi đến bên cạnh Hiểu Nhi, nói khe khẽ: “Cô có thể đi xuống rồi, từ giờ cứ để cô Nissan thay thế cô, đi tìm giám đốc Tô đi!”
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Hiểu Nhi ngẩn người vài giây, rồi lập tức lê đôi chân đau nhừ đi xuống bậc thang đằng sau, trong lòng vẫn rất phiền muộn: Chẳng phải bảo đến tối ư? Sao dừng đột ngột thế?
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái trẻ trung mặc bộ váy bình thường đi đến, xung quanh có một nhóm người đi theo, trông khá là khí thế. Thực chất, cô thật sự không biết cô gái này, chỉ cảm thấy hơi quen quen.
Hiệu quả của minh tinh khác hẳn với người bình thường, một lúc, tiếng xôn xao rộ lên khắp nơi
Hiểu Nhi nhìn thấy thế, cô khựng lại, trong lòng thầm nói: “Lạ thật, trong đám người bọn họ, ít nhiều gì cô ấy cũng được xem là người nổi tiếng! Sao không đứng ở gian chính chứ? Sẽ không trừ lương của cô đâu nhỉ?”Trong lúc phiền muộn, giọng nói đượm vẻ sốt ruột của giám đốc Tô vang lên: “Cô, cô Giang.”
Mồ hôi nhễ nhại đầy đầu giám đốc, ông ta thở hổn hển, rõ ràng chạy như bay đến đây.
Hiểu Nhi sực tỉnh táo, cô nhẹ nhàng hỏi: “Giám đốc, chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại đổi người giữa chừng, tôi phải làm sao bây giờ? Không phải uổng công tôi đứng từ chiều đến giờ sao?”
Cô mệt đến nỗi muốn gãy chân, nếu như bị trừ lương vì đổi người, cô thiệt thòi sẽ muốn chết!
Cô ngẫm nghĩ một lúc, gương mặt không khỏi lộ ra vẻ ấm ức.
Giám đốc sốt ruột đến độ mặt mũi đỏ gay, ông ta liên tục xua tay: “Không, không phải, đây là trách nhiệm của chúng tôi, tiền lương của cô sẽ không thiếu một đồng nào đâu.”
Quản lý vỗ ngực, đợi đến khi bình tĩnh lại, rồi mới nói.
“Bởi vì cô đứng trên bục mang đến hiệu quả cao, việc cô Nissan xuất hiện ở đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, bởi vậy mới lựa chọn gian đông người nhất, đây không phải là trách nhiệm của cô! Từ giờ không cần cô làm mẫu nữa, cô có thể về rồi! Đương nhiên chúng tôi vẫn sẽ tính lương nguyên ngày cho tôi! Còn tiền hoa hồng ngày mai bọn tôi sẽ tính, nếu như có sẽ chuyển khoản cho cô ngay, cô cứ yên tâm!”
“Còn lương thì sao? Bây giờ tôi có thể nhận được chưa?”
Phùng Dịch Phong vừa lại gần, đã nghe thấy câu nói đượm vẻ tủi thân của cô.
Giám đốc gật đầu, vội nói: “Có thể có thể chứ! Nhưng phải đợi hai phút nữa, tôi đã dặn người cầm tiền đến rồi, nếu không thì để một chút nữa tôi chuyển khoản cho cô nhé.”
Cô đang suy nghĩ xem có nên đợi hay không, thực chất Hiểu Nhi vẫn thấy hơi bất an, dù gì trước đây có không ít người bị lừa, lúc đang suy nghĩ, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên sau lưng cô: “Còn chưa chịu đi à?”
Cô giật mình, đến giờ mới thấy Phùng Dịch Phong, sắc mặt anh ta đen như đít nồi, cắn chặt môi nhưng vẫn nài nỉ: “Đợi thêm hai phút nữa đi! Túi xách của tôi vẫn còn ở trong tủ...”
Một câu nói của cô, làm gương mặt Phùng Dịch Phong bắt đầu vặn vẹo.
Trong lòng nơm nớp lo sợ, Hiểu Nhi tỏ vẻ tủi thân cong cong ngón tay, lấy hết dũng khí nhìn anh với đôi mắt tròn xoe, đượm vẻ van nài, rồi nói khe khẽ: “...tôi đi lấy túi xách.”
Cô vừa quay người đi, giám đốc vội nói: “Cô Giang, để Tiểu Lâm giúp cô lấy đi, cô ấy nhanh nhẹn hơn đôi chút.”
Cô nhìn đôi giày cao gót dưới chân mình, cũng cảm thấy đau đến không muốn nhấc bước, cô bèn đọc mật mã cho cô gái đi giày đế bằng bên cạnh.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng cầm đồ đến cho cô, gần như cùng lúc đó, một trợ lý khác cũng đem hai cọc tiền mới tinh chạy đến:
“Thưa cô, đây là tiền của cô, mời cô đếm lại.”
“Không cần đâu! Cảm ơn!”Cô cất tiền vào túi xách, Hiểu Nhi quay đầu lại cười nhẹ với anh ta, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Phùng Dịch Phong đã sải chân bước đến ngoài cửa.
Cô biết rằng chắc là người nào đó đã giận rồi, Hiểu Nhi bèn vội vàng vẫy tay: “Thế tôi đi trước nhé, giám đốc, tạm biệt anh.”
Cô nhấc chân, chạy thẳng ra ngoài cửa.
Cô dí theo anh suốt cả quãng đường, vừa định mở miệng, Hiểu Nhi mấp máy môi, đột nhiên có người đàn ông mập mạp sấn đến trước mặt cô.
“Ồ, chúng ta lại gặp nhau rồi! Khéo quá! Chúng ta có duyên thật đấy em nhỉ!”
Hắn ta chìa tay ra, muốn nhào lên người cô: “Em đẹp quá! Chúng ta làm quen đi, tôi mời em uống trà nhé? Không được, uống cái...cái gì đấy, cà phê!”
Cô ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy người đàn ông thô bỉ đòi tặng miếng dán xe ban nãy, cô lập tức cảm thấy tởm lợm: “Cút đi, tôi không có hứng thú với anh và tiền của anh, đừng có chắn đường tôi!”
Cô đi giày cao gót, còn mặc váy bó, rất bất tiện, định đi vòng qua người hắn ta, người đàn ông ấy lại cười hì hì chắn trước mặt Hiểu Nhi: “Em đừng làm thế chứ! Nói chuyện với nhau chút thôi mà, nếu không thì chúng ta đi ăn gì đó trước đi, rồi dạo cửa hàng trang sức nhé? Có thể lát nữa em có hứng với tôi thì sao?
Lần này, không đợi Hiểu Nhi mở miệng, một giọng nói gắt gỏng của một người đàn ông đã vang lên: “Cút đi...”
Dáng vẻ tràn đầy khí phách của Phùng Dịch Phong khiến hắn ta sợ hãi, hai người đều sững sờ, Hiểu Nhi rụt cổ lại, người đàn ông ấy cũng quay người qua: “Cậu...cậu là ai? Cái đám ẻo lả bây giờ thật là! Mặt mũi điển trai một chút thì không biết mình họ gì luôn hả? Đẹp trai có ăn được không? Tắt đèn rồi nhà ngói cũng như nhà tranh! Đến trước được trước, có biết không hả?”
Câu nói ở giữa rõ ràng là nói với Hiểu Nhi! Người đàn ông ấy còn quay đầu lại, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
Hiểu Nhi còn chẳng buồn lườm ông ta: “Không quan tâm đến vẻ bề ngoài mà ông còn theo đuổi tôi hả? Còn đòi tặng mẫu xe? Buồn...”
Cô thật sự rất muốn nôn!
Phùng Dịch Phong cũng như thế, anh cũng chẳng buồn tiếp lời, chỉ vẫy tay, vài người bảo vệ lũ lượt đi đến kéo hắn ta đi.
“Ê, mấy người là ai đấy? Mấy người có biết tôi là ai hay không? Dám đối đãi với tôi như vậy à? Các người không cần chén cơm nữa rồ à?
“Bỏ tôi ra! Sao các người thô lỗ thế?”
“Khách hàng là Thượng Đế, tôi muốn tố cáo mấy người! Tôi có tiền đấy! Tôi là Thượng Đế đấy!”
...
Người đàn ông ấy bị lôi đi, vẫn bất mãn rống lên liên tục.
Hiểu Nhi quay đầu lại trong vô thức, đột nhiên có một chiếc áo vest đen bị quăng lên người cô: “Nhìn gì mà nhìn? Không thấy mất mặt à?”
Phùng Dịch Phong còn chưa đợi cô tỉnh táo lại đã nhấc chân bỏ đi.
Cô kéo áo trùm kín người mình, do dự một lúc rồi chậm rãi chạy theo anh: “Ông xã...”