Phùng Dịch Phong cũng không biết nên nói gì với tính dính người của ai đó cho phải, anh không cho phép vẫn sẽ cứ quấn lấy, vừa sáng sớm đã khiến cho anh “bốc hỏa” toàn thân rồi.
Cô chắc cầm tinh con rắn nhỉ, người mềm mại, da thịt còn trơn bóng mát mẻ, ôm... dễ chịu chết mất!
Phùng Dịch Phong trừng mắt nhìn cánh tay quấn trên người, nhưng anh cũng không rõ mình đang tức giận ai?
Hiểu Nhi cũng tỏ ra không hiểu sao lại thành dạng này, cô lúng túng cuống quit bỏ xuống, áy náy cắn môi dưới, còn lùi lại ra khỏi hơn năm mươi centimet: "Thật xin lỗi, em không cố ý!"
Sáng sớm đã bị người ta rống lên giận dữ, cô cảm thấy mình giống như đứa nhóc đáng thương, thỉnh thoảng nâng mí mắt ngó anh, không dám lên tiếng, cũng không dám động linh tinh, rõ ràng cô còn chưa tỉnh ngủ, mắt hơi lim dim vẻ lười biếng, Phùng Dịch Phong nhìn thấy thế thì càng cảm thấy bực tức: "Đồ không tim không phổi, cô còn có tâm trạng mà ngủ gật sao?"
Phùng Dịch Phong chợt vén chăn lên, vung vẩy đi tới phòng tắm, động tác mạnh mẽ mang theo cảm xúc rõ rệt, Hiểu Nhi trơ mắt nhìn chăn lụa mỏng bị lật tung rơi xuống giường. Mãi đến khi nghe thấy tiếng nước chảy ào ào truyền đến, cô ngơ ngác một lúc rồi bừng tỉnh dậy.
Cô buồn bã dùng tay phải đập tay trái một cái, rồi lại dùng tay trái đập tay phải một cái: "Sao cứ không nghe lời! Lại giận rồi…"
Hiểu Nhi vò đầu, đã đưa ra kết luận cho cuối tuần rực rỡ... phiền não!
Sau đó, cô đứng dậy nhặt chăn lên phủi phủi, chờ Phùng Dịch Phong rửa mặt xong, cô mới nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt, sợ chần chừ lại bị anh bắt được thóp, Hiểu Nhi rất tự giác trang điểm qua, anh vừa xoay người, cô đã nhấc chân đi theo.
Một trước một sau đi xuống nhà dưới, Hiểu Nhi không dám đứng quá gần anh. Mà sau khi ra khỏi phòng, rõ ràng sắc mặt Phùng Dịch Phong đã bình tĩnh hơn rất nhiều, đi cũng không nhanh lắm.
Vừa rẽ xuống cầu thang, anh lơ đãng liếc sang, đúng lúc thấy Gia Nghiên từ phòng bếp đi ra, và có tiếng Phùng Hương Hương trong đó.
Hôm nay, anh và Hiểu Nhi đã thức dậy rất sớm rồi mà không ngờ hai người kia còn đến phòng ăn sớm hơn họ nữa.
Hai lần này thật sự là quá trùng hợp!
Phùng Dịch Phong bỗng nhớ tới cách dùng thuốc tránh thai mà Trịnh Liên Thành có nhắc tới, ánh mắt hơi sầm lại.
Thấy anh dừng bước đột ngột, Hiểu Nhi tưởng mình áp sát quá gần khiến anh không vui nên khẽ lui về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách.
Nghe tiếng động đằng sau truyền đến, Phùng Dịch Phong mới hồi thần, nhìn cô qua khóe mắt, tức giận đến mức suýt thì thổ huyết tai chỗ. Anh quay người, đè thấp giọng nói: "Sao thế, muốn bà nội dạy dỗ tôi sao?" Đây là sợ người khác không biết sao?
Hiểu Nhi hơi sững sờ một chút, lúc hiểu được ý trong lời của anh, vội bước về phía trước hai bước, tay xua lia lịa, cúi đầu: "Em không có ý này."
Bản thân anh lúc nóng lúc lạnh, lúc thì thế này lúc thì thế khác, cô nào có thể đoán chính xác được chứ?
Phùng Dịch Phong quay người tiếp tục đi, hai người cũng đi vào phòng ăn, nhìn lướt một lượt, chủ động chào hỏi: "Chào buổi sáng bà nội!"
Hiểu Nhi đi theo Phùng Dịch Phong, trước tiên là chào hỏi bà nội, sau đó lên tiếng chào Gia Nghiên, rồi mới ngồi xuống: "Cháu chào dì!"
"Chào buổi sáng hai cháu!"
Bà cụ Phùng ăn cháo xong, nhìn Phùng Dịch Phong có vẻ hơi bất mãn một chút, giọng điệu cũng không hẳn là nặng nề: "Không có quy củ!"
Lúc này, ba Phong và Phong Dịch Tùng cũng người trước người sau đi vào, từng người đi qua chào hỏi, ba Phong ngồi xuống, rõ ràng tâm trạng rất tốt: "Hôm nay là một ngày đẹp trời, hiếm khi mọi người đều dậy sớm như vậy, đã hẹn với nhà chú hai con chín giờ đánh tennis, chiều đi bơi, buổi tối cả nhà ăn đồ nướng, các con cũng cùng đi đi!"
Ba Phong nhìn về phía Phùng Dịch Phong và Hiểu Nhi nói, Hiểu Nhi thì không quan trọng, cô không làm chủ được, cô cười khẽ, không lên tiếng.
Mà Phùng Dịch Phong cầm một miếng bánh mì, mí mắt còn không ngước lên: "Hôm nay câu lạc bộ có hoạt động."
Vẻ mặt ba Phong đầy mất mát, đành hướng ánh mắt về phía Hiểu Nhi: "Vậy Hiểu Nhi thì sao?"
Không ngờ ông lại hỏi ý kiến cô, cô đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào: ở lại, hình như không tốt lắm, nhưng mà nếu không ở lại, hình như không nể mặt bề trên lắm, dù sao lần đầu tiên được mời chính diện.
Cũng may lúc này, bà cụ Phùng đột nhiên lên tiếng nói: "Tất nhiên Hiểu Nhi sẽ cùng đi, không phải câu lạc bộ có hoạt động sao? Cuối tuần không thể mang theo người nhà à? Vừa vặn để Hiểu Nhi gặp gỡ nhiều nâng cao hiểu biết, thuận tiện cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, không ai có thể phá hỏng quy củ của nhà họ Phùng, buổi tối cùng nhau đến ăn đồ nướng."
Lần giải thích này của bà cụ Phùng, rõ ràng là có ý riêng, còn là giọng ra lệnh. Phùng Dịch Phong nghe xong đã hiểu, đây là nhằm vào anh, thiên vị Hiểu Nhi đấy!
Mặc dù trong lòng hơi phiền chán, nhưng anh vẫn gật đầu: "Được, vậy thì cùng đi đi."
Lúc này người giúp việc bưng đồ uống tới, có sữa đậu nành, sữa bò, còn có cà phê, buổi sáng hầu như bà nội toàn húp cháo, đàn ông không phải cà phê cũng là sữa đậu nành, nên sữa bò được chuẩn bị tổng cộng hai chén.
Mọi người chia xong, chỉ có Hiểu Nhi cầm sữa bò, dù sao đã tới lui mấy lần, nhà bếp có thể hiểu sơ qua sở thích và thói quen của mọi người.
Ánh mắt Phùng Dịch Phong đảo qua mặt bàn, bữa sáng là do mọi người tùy ý lựa chọn, ai cũng có thể chạm vào mỗi loại, nên không có khả năng ra tay. Hiểu Nhi thích uống các loại sữa, hơn nữa thích thêm đường, qua mấy lần, trong lòng Phùng Dịch Phong đã hiểu rõ, chắc chắn người tỉ mỉ cũng lưu ý đến.
Thấy Phùng Hương Hương và bà Phùng đều cầm sữa đậu nành, cũng không biết có phải ảo giác của mình hay không, luôn cảm giác thấy khi Phùng Hương Hương ra tay, hình như bà Phùng đều liếc cô ta một cái, bất kể như thế nào, Phùng Dịch Phong cũng phải lưu tâm.
Cơ hội bọn họ trở về không nhiều, thời gian có hạn, thời gian ăn chung lại không nhiều, thứ vào miệng càng có hạn hơn, trực giác khiến Phùng Dịch Phong nhìn chằm chằm vào sữa bò.
Hiểu Nhi rất thích uống các sản phẩm từ sữa, màu sắc trắng trắng, nhìn thôi cũng khiến người ta vui tai vui mắt.
Cô vừa cầm cốc lên, Phùng Dịch Phong đã đập đũa "rầm" một tiếng xuống bàn: "Em còn chưa trưởng thành sao? Cả người toàn mùi sữa."
Hiểu Nhi không ngờ anh lại đột ngột nói như thế, cô bỗng ngừng lại mọi người đều ngạc nhiên nhìn anh.
Bà cụ Phùng nhướng mày: "Dịch Phong, cháu làm gì thế? Hiểu Nhi uống sữa thôi mà cũng chọc tới cháu à? Càng ngày càng quá đáng!"
Bầu không khí có chút xấu hổ, Hiểu Nhi bị anh ghét bỏ như thế, cũng bắt đầu hoài nghi, có phải uống nhiều sữa bò quá thì thật có mùi tanh của sữa hay không, dù sao đúng là đứa trẻ sơ sinh đều có mùi như thế.
Hơn nữa, cô nhớ khi còn đi học, có một lần, cô đi tắm suối nước nóng với Ngàn Ngữ, cô ấy cũng ôm cứng cô và nói trên người cô có mùi sữa ngọt ngào, rất dễ chịu, khiến người ta muốn cắn một miếng.
Chẳng lẽ không phải anh xoi mói mà đúng là anh có thể ngửi được trên người cô có mùi gì đó đặc biệt.
Nhưng mà bị làm bẽ mặt trước mặt mọi người như thế, Hiểu Nhi vẫn cảm thấy không nén được cơn giận, trong lòng cảm thấy hơi bực bội, rất không vui, nhưng cô vẫn đặt cốc sữa bò xuống: "Cháu cũng cảm thấy no rồi, đúng là không uống được nữa, cháu uống chút... nước sôi để nguội là được rồi."
Cô vốn muốn nói thành "Sữa đậu nành", nhưng cô sợ nói ra, anh lại ghét bỏ cô có mùi đậu nành, giọng Hiểu Nhi trầm thấp, nhìn khiến người ta cảm thấy đau lòng, bà cụ Phùng quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Phùng Dịch Phong một cái, nhưng không nói gì nữa.
Đối diện, dưới bàn, tay Gia Nghiên và Phùng Hương Hương đều bóp mạnh xuống đùi.