Cuộc gọi là từ đồng nghiệp Lã Tiểu Mai gọi tới:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đúng vậy! Tinh Tinh nói buổi tối cô ấy sẽ mời mọi người đi ăn tối, chúng em đã thương lượng mỗi người sẽ chi ra 600.000, sau khi ăn xong chúng ta sẽ đến hộp đêm Thuỷ Vân Gian gần đó hát karaoke, tất cả mọi người tập hợp lại, chỉ có một số đồng nghiệp trong bộ phận chúng ta và bạn trai của Tinh Tinh sẽ đến cùng thôi, nghe nói anh ấy theo đuổi Tinh Tinh đã lâu, người đẹp trai, điều kiện cũng không tồi, đúng lúc gặp dịp này nên đã đặt mua một cái túi lớn!”
Nói xong, cô ấy hạ giọng, nói thêm:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đây là muốn vội vã lấy lòng vì sợ Tinh Tinh sẽ đổi ý, muốn công khai thân phận với chúng ta! Không có người ngoài đâu! Chị Hiểu Nhi, đi cùng đi!”
Ba cô vừa mới phẫu thuật thành công, Giang Hiểu Nhi cũng hiếm khi có được tâm trạng tốt như vậy, lại còn đón sinh nhật cùng đồng nghiệp của mình thật là một sự kiện vui, sau khi kiểm tra thời gian, cô nói:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Buổi chiều chị vẫn còn có việc phải làm, chắc là không ăn được rồi! Đợi đến lúc hát karaoke thì chắc cũng gần xong chị sẽ đi qua! Lát nữa chị sẽ gửi tiền sang trước cho em! Em có muốn đặt bánh mang tới không?”
“Không cần đâu, chúng em sẽ chuẩn bị những thứ này, nếu không đủ thì em bù trước, nếu chênh lệch quá thì mọi người cùng tính sau!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi nói chuyện xác nhận một chút, Giang Hiểu Nhi mới dập máy.
Ngay khi cô quay lại, mẹ Giang đã cười nói:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hiểu Nhi, con ra ngoài vui chơi thư giãn đi! Mẹ ở nhà dọn dẹp, buổi tối sẽ nấu hai món ăn! Hai năm qua, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất! Đợi ba con trở về, gia đình chúng ta sẽ thực sự được đoàn tụ, chúng ta đã vượt qua được khoảng thời gian khó khăn nhất!”
Với sự cảm khái, tầm nhìn của mẹ Giang cũng rơi vào Giang Hiểu Nhi: Điều đáng tiếc duy nhất là hôn lễ của đứa con gái cưng của bà đã bị trì hoãn!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng bà, nếu không, với gia cảnh của nhà họ Giang năm xưa, với tài năng lẫn tư sắc của cô, tìm được một gia đình tốt cho cô, cả đời không lo cơm áo gạo tiền, sao lại là việc khó?
Nhìn vào mắt mẹ, Giang Hiểu Nhi chắc cũng đoán được mẹ đang nghĩ gì, cô bước tới đỡ mẹ ngồi xuống, trên mặt cũng tràn đầy ý cười:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Mẹ ơi, ngày tốt lành thì mẹ nên vui chứ, con sẽ giúp mẹ dọn dẹp, phơi khô chăn bông, dù sao cũng mấy ngày không có người ở! Nếu gầy đây Dịch Phong không đi công tác, con nhất định sẽ ở lại với mẹ, gần đây anh ấy rất bám lấy con! Con chưa nói với anh ấy về chuyện của ba, sợ anh ấy nghĩ con muốn xin tiền anh ấy! Đợi ba con khỏe hơn rồi, về nhà được, con sẽ gọi anh ấy qua, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé!”
Gọi Phùng Dịch Phong đến ăn cơm, anh chắc sẽ đồng ý, thực ra cô muốn ba mẹ cô cảm thấy thoải mái, biết rằng cô đang sống rất tốt!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vuốt ve mái tóc của con gái, mẹ Giang đương nhiên cũng hiểu, mỉm cười gật đầu:
“Được! Hiểu Nhi, mẹ hiểu tâm trạng của con. Trước đây khi nhà ta giàu có, dù không phải người thân thích cũng sẽ chạy tới hỏi thăm, nhưng khi chúng ta thật sự khó khăn, đừng nói là giúp chúng ta, có mấy người chịu nhìn chúng ta chứ? Không giẫm lên cũng đã là may lắm rồi, hai năm qua dù vất vả nhưng mẹ cũng hiểu ra rất nhiều đạo lý. Tính người ấm lạnh, xã hội quá thực dụng! Hiện tại con người chỉ quen dệt hoa trên gấm, rất ít người đưa than ngày tuyết rơi! Cho nên, giàu thì càng giàu, nghèo thì càng nghèo, bất cứ lúc nào chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào bản thân! Mẹ không còn để ý đến thế giới bên ngoài nữa, mẹ có thể thấy điều kiện của Phùng Dịch Phong là như thế nào, tâm tư của con, mẹ cũng hiểu! Chỉ là khiến con thiệt thòi rồi, Hiểu Nhi, chúng ta thua xa nhà họ Phùng, chuyện tình cảm con phải nghĩ thoáng! Con là người cái gì cũng tốt, nhưng con quá nặng tình cảm! Dễ vướng vào khó rút ra, giữ lại một chút, thương lấy bản thân mình! Ba mẹ chỉ có một mình con thôi!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bà rất lo lắng, lần này nếu lại còn gặp phải khó khăn, liệu bà có mất đi đứa con gái này không?
Mẹ đã nói không chỉ một lần, làm sao Giang Hiểu Nhi không hiểu được? Nắm tay mẹ, cô từ từ dựa vào vai mẹ:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Mẹ, con biết rồi! Mẹ đừng lo, con gái mẹ giờ đã lớn rồi! Không còn mỏng manh và thiếu hiểu biết như ba năm trước nữa, sẽ không dễ dàng ngã xuống---”
Cô sẽ không còn vì một người đàn ông mà không thèm ăn uống, khóc lóc trong toilet, lén lút hút thuốc, làm mình tê liệt, làm bỏng bản thân…
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô sẽ không bao giờ làm những điều ngu ngốc tự hại bản thân và khiến gia đình mình lo lắng thêm nữa!
“Ừ! Con chắc cũng đói rồi! Mẹ đi nấu mì cho con ăn rồi con hẵng đi nhé!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong bếp, nhìn mẹ bận rộn, Giang Hiểu Nhi cũng rất vui vẻ mà cảm khái: Quả nhiên đứa trẻ có mẹ, sẽ luôn là bảo bối!
Không có mối tâm sự về chuyện của ba mình, Giang Hiểu Nhi cảm thấy như thể mình đã trúng số độc đắc, rất thoải mái. Dù sau này cô cần nhiều tiền hơn, cô cũng không cảm thấy bị ép tới không thở nổi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghĩ đến sinh nhật của Tinh Tinh, cô không thể tay không đến đó, đầu tiên cô chạy đến Phố Vải kiểm tra tiến độ quà tặng, sau đó chạy đến trung tâm thương mại chọn quà sinh nhật cho đồng nghiệp.
Đi tới đi lui suốt một lúc, cô cũng không biết nên tặng gì, quà mà đắt thì bị so sánh với đồng nghiệp, ép người khác tặng như mình thì đều không tốt, sau khi suy nghĩ, Giang Hiểu Nhi cảm thấy bày tỏ lòng mình là cách tốt nhất, không quá đắt tiền, có qua có lại, ân tình cũng sẽ không trở thành gánh nặng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Xét cho cùng, đồng nghiệp cũng không hơn gì bạn bè, tổ chức sinh nhật, đây là lần đầu tiên mọi người cùng nhau ăn mừng.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng Giang Hiểu Nhi quyết định chọn một con búp bê, hầu hết các cô gái đều thích những thứ này, có thể bày tỏ tấm lòng mình, quà tặng không đắt tiền nhưng cũng minh bạch, người khác không chuẩn bị quà cũng sẽ không xấu hổ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngay lập tức, cô chọn một con búp bê tình yêu tinh tế, vừa vặn có chiếc gối tình yêu trong vòng tay của chú gấu, cô chọn dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật”, yêu cầu ông chủ làm cho bao bì thật đẹp, thắt một dải ruy băng màu hồng, Giang Hiểu Nhi mang ra ngoài.
Đặt món quà trở lại xe, nghĩ đến ba sắp xuất viện, Giang Hiểu Nhi lại gấp rút, tranh thủ lúc còn dư thời gian, cô chọn vài bộ quần áo hàng hiệu giảm giá, mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, nhân tiện cô cũng mua cho mẹ một ít, xách túi lớn nhỏ bước ra ngoài, trời cũng dần nhá nhem tối.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ước chừng mang đồ về nhà thì cũng đã gần tới giờ, cô bắt đầu đi về, ra khỏi trung tâm thương mại liền nhìn thấy một đám người đang vây quanh một gian hàng, ngẩng đầu nhìn quét qua, mới thấy cửa hàng trang sức đã đến thời kỳ thanh lý kho, xử lý toàn bộ, một nhóm nam nữ đang cuống cuồng chạy tới mua.
“Tâm nguyện tinh phẩm, thanh lý kho toàn bộ, ba mươi nghìn và sáu mươi nghìn, mua ba tặng một!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thỉnh thoảng lại có tiếng hò hét vang lên từ những chiếc loa, ở bên cạnh lại bày ra một vài gian hàng, phụ kiện được đổ trực tiếp vào trong chiếc hộp, nhiều màu sắc sáng lấp lánh, ngược lại vẫn còn được đóng gói, cô cũng đi tham gia náo nhiệt dọc đường.
Nhìn thấy những chiếc cặp tóc, vòng cổ, vòng tay và các loại phụ kiện, cô vô tình quét mắt qua, một chuỗi chuông bạc đập vào mắt cô, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng leng keng từ lúc nào, Giang Hiểu Nhi bước tới, cầm lên, quả nhiên, khi cô di chuyển, thanh âm trong trẻo dễ nghe hiện rõ:
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thứ nhỏ bé này rất dễ thương và tinh xảo!
“Cái này cũng là ba mươi nghìn đồng?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tay cầm, Giang Hiểu Nhi ra hiệu cho người đàn ông đang đứng trên ghế thu tiền: “Ba mươi nghìn đồng, tất cả đều là ba mươi nghìn đồng, mua ba tặng một!”
Giang Hiểu Nhi cầm lấy ba mươi nghìn đồng đưa qua, cầm lấy chiếc chuông hệt một chiếc vòng chân sáng bóng có đính kim cương giả, vị trí chính giữa là mặt dây chuyền zircon hình giọt nước hơi to một chút, chợt lóe lên trong đầu việc Phùng Dịch Phong chọn bông tai cho, Giang Hiểu Nhi lắc lư rất vui, cảm thấy hôm nay thật may mắn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trở lại xe, cởi túi đóng gói, nhấc chân nhỏ lên, cô trực tiếp đeo lên.