‘Soạt’, huyết sắc trên mặt Hiểu Nhi đều biến mất.
Cũng giống như Âu Tử Xuyến, Tiêu Mộ vốn không biết mối quan hệ vi diệu giữa cô, Phùng Dịch Phong và Dung Lâm Khiết, anh ta rất vui vẻ mà cười, còn tiếp lời nói: “Tôi cũng hy vọng như vậy, chỉ là không biết có may mắn và cơ hội như vậy không đây! Tôi và cô Giang là bạn bè!”
Anh ta vừa thốt lên lời này, Âu Tử Xuyến ở bên kia cũng cười lên:
“Đây là đang tỏ tình sao? Bác sĩ Tiêu của chúng ta đỏ mặt rồi kìa! Hai người trai tài gái sắc, đứng cùng với nhau rất là hợp a!”
Sợ cô ta nói đùa không có chừng mực, lại kéo phiền phức cho người ta, Tỉnh Bách Nhiên cũng vội vàng di dời chủ đề, nói: “Chuyện cũ mèm rồi, sao lại lôi ra lại thế?”
Hai người, cũng coi như là rất hiểu ngầm ý nhau, anh ta vừa nói, Âu Tử Xuyến liền đổi giọng:
“Sao, còn chột dạ nữa rồi hả? Sợ người ta biết năm đó anh ngưỡng mộ, theo đuổi Lâm Khiết điên cuồng sao? Theo đuổi rầm rầm rộ rộ, người quen biết với anh, có ai mà không biết? Yên tâm đi, đều là chuyện cũ rồi, không có ai đặt trong lòng đâu!”
Quay người, nhớ ra cái gì đó, cô ta lại dời ánh mắt qua hướng Phùng Dịch Phong và Lâm Khiết vừa mới đi nhận thưởng về:
“Cậu chủ Phùng, Jasmine trở về rồi, hai người có phải cũng sắp kết hôn rồi không? Lâm Khiết, cậu bỏ đi thật là không đúng lúc, năm đó cậu chủ Phùng còn nhọc lòng đặc biệt chọn phòng bao số 7 của khách sạn số 7 để chuẩn bị cầu hôn cậu vào đêm thất tịch lễ tình nhân của nước T nữa a! Nghe nói đến bây giờ, phòng bao số 7 vẫn là một sự tồn tại bí ẩn, chưa từng mở cửa cho mọi người đó! Lần này tớ cùng Bách Nhiên quay về, cũng là chuẩn bị làm hôn lễ!”
Âu Tử Xuyến xui vẻ mà nói không ngừng, sắc mặt của Phùng Dịch Phong bắt đầu tái mét, anh hoàn toàn không ngờ, vào lúc này cô ta vậy mà lại nói năng không suy nghĩ như vậy?
Năm đó, chuyện liên quan đến phòng bao số 7 có rất ít người biết, bởi vì khi Lâm Khiết rời đi, anh đi tìm Âu Tử Xuyến, lúc đó khách sạn đúng lúc gọi điện thoại cho anh hỏi chuyện, cô ta thuận miệng hỏi một câu, anh cũng thuận miệng giải thích, không ngờ bây giờ cô ta vẫn còn nhớ.
Ánh mắt bất giác rơi trên mặt Hiểu Nhi, Phùng Dịch Phong vừa định mở miệng phủ nhận thì Trịnh Liên Thành và Trịnh Tố Diên đột nhiên đi tới, vẻ mặt Trịnh Liên Thành đầy kinh ngạc, Trịnh Tố Diên cũng có phát giác, nhưng không chắc chắn, giành lên tiếng trước:
“Thì ra mọi người đều quen biết à! Tiết mục hôm nay đúng là đặc sắc! Tử Xuyến thu hoạch đủ đầy, tình yêu phần thường đều đắc ý cả hai, chị Lâm Khiết cũng thật là may mắn! Có anh Phùng ở đây, sẽ không thể nào trắng tay mà về được! Còn em thì đáng thương nhất, không có bạn trai, anh trai lại chả hăng hái chút nào! Anh, nhớ mua túi xách nữ dỗ dành em đó! Kitty bản giới hạn cũng xinh lắm! Chị Lâm Khiết về rồi, mọi người ai cũng vui, cùng nhau tụ tập chúc mừng đi! Ai có phần thưởng thì mời khách đó nha!”
Sau đó Trịnh Tố Diên còn dời mắt nhìn qua Tiêu Mộ và Hiểu Nhi: “Hai người cũng đi cùng đi!”
Đầu óc của Hiểu Nhi không biết hoạt động nữa rồi, nhưng theo bản năng vẫn muốn từ chối, miệng khẽ mở ra, còn chưa lên tiếng thì đã nghe Trịnh Tố Diên nói:
“Ơ! Cô đây giống chị Lâm Khiết quá đi!”
Đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Phùng Dịch Phong đang rơi trên mặt cô, Trịnh Tố Diên đột nhiên liên tưởng đến cái gì đó: Người phụ nữ này, chắc không phải là người vợ ẩn hôn của anh ấy đó chứ!
Đột nhiên, Trịnh Tố Diên đã hiểu ra tại sao Phùng Dịch Phong lại đột nhiên chọn một cô gái lạ lẫm rồi!
Giữa hai người, rõ ràng là có mờ ám, mà lúc này, Trịnh Liên Thành cũng nhắc nhở mà khẽ ‘khụ’ một tiếng, kéo lấy cô ta:
“Mau nghĩ xem muốn túi gì đi, nhân lúc anh còn nhớ, lát nữa mua cho em!”
Giấu đầu lòi đuôi, Trịnh Liên Thành có mối quan hệ thân thiết với Phùng Dịch Phong, phản ứng này của anh ta càng chứng thực suy đoán của Trịnh Tố Diên, cô ta đại khái là có biết, người phụ nữ mà anh lấy có họ Giang.
Cho dù là có phải hay không, cô ta cũng quyết định nhân cơ hội này để thừa nước đục thả câu rồi, nói không chừng có thể có thu hoạch bất ngờ.
Trên mặt mỉm cười đầy thiện ý, cô ta cũng chú ý đến sắc mặt của Dung Lâm Khiết đang không đúng lắm, hẳn là cô ta cũng biết rồi! Sau đó cô ta lại lên tiếng nói:
“Vậy cảm ơn anh trước nha! Mua giống như Lâm Khiết đi! Đổi màu là được, cũng không thể trắng trợn mà cướp trái tim của người ta a! Đồ của chị Lâm Khiết, cái gì cũng đều đến khiến người ta ngưỡng mộ! Còn là anh Phùng ra tay nữa, làm gì mà bình thường được, đúng chứ? Chị Lâm Khiết, khuyên tai của chị rất đẹp a! em thấy chị hình như rất là thích, gần đây cứ đeo mãi! Chị cũng nói là người rất quan trọng đã tặng! Chắc chắn là anh Phùng rồi đúng không! Trang sức của King & Q đa đố đều là làm theo yêu cầu riêng, mẫu này cũng có giá trị không nhỏ đúng không!”
“Không phải!”
Phùng Dịch Phong vừa lên tiếng, Dung Lâm Khiết đột nhiên như kéo như đụng vào cánh tay anh, còn giành nói: “Phải đó! Đồ nhà anh ấy rất đặc biệt! Thật sự là vượt xa giá trị thật!”
Bị cô ta cắt ngang, Âu Tử Xuyến ở một bên cũng nói:
“Đời này của tôi hâm mộ nhất chính là Lâm Khiết! Từ nhỏ đã là công chúa, mắt chọn bạn trai cũng rất riêng, thật là hâm mộ chết được! Cũng may dã tâm tôi không lớn, có một Tỉnh Bách Nhiên yêu tôi thương tôi, đối tốt với tôi là đã mãn nguyện lắm rồi, nếu không bây giờ chắc đã đố kỵ chết với cậu ấy rồi! Cái này cũng quá là may mắn rồi a! Ra ngoài chơi mấy năm mà vẫn có người chờ đợi, trên thế giới này, chắc cũng chỉ có Lâm Khiết mới có thể khiến cho cậu chủ Phùng đứng đầu Tứ thiếu gia ở Thanh Thành cúi đầu như vậy thôi! Cậu cả Phùng của chúng ta đúng thật là chỉ dành trái tim mình cho một người phụ nữ…bao nhiêu năm vẫn như một ngày a!”
“Đúng đó! Thật hâm mộ chị Lâm Khiết!” Hùa theo một tiếng, Trịnh Tố Diên còn dời ánh mắt sang Hiểu Nhi ở một bên:
“Cô đây cũng không tệ a! Có vẻ ngoài rất giống với Lâm Khiết, sở thích quần áo cũng xêm xêm nhau nữa! Còn có một người bạn trai yêu thương bảo vệ giống như nhau! Trước đây mỗi lần kéo chị Lâm Khiết đến hộp đêm, chị ấy cũng thích mặc một thân culottes màu sáng đó!”
Trịnh Tố Diên và Âu Tử Xuyến tôi một câu cô một câu, tám chuyện rất nhiệt tình, sắc mặt Dung Lâm Khiết thì lúng túng, thậm chí cười còn khó coi hơn cả khóc nữa, bởi vì cô ta thật ra còn hâm mộ hai người hơn, mấy năm không gặp, Tỉnh Điền của năm đó bây giờ cũng có phong thái xuất chúng, hơn nữa có thể nhìn ra là anh ta rất thích Âu Tử Xuyến, cả đêm đều rất yêu thương bảo vệ cô ta.
Còn Trịnh Tố Diên, tuy không có bạn trai, nhưng Trịnh Liên Thành luôn chiều chuộng yêu thương cô ta như châu như báu; Còn cô ta, tuy đứng ở bên cạnh người đàn ông khiến người ta hâm mộ nhất, thực ra, chỉ có mình cô ta biết, Phùng Dịch Phong tối nay đối với cô ta có thái độ rất xa cách, miễn miễn cưỡng cưỡng, cũng chỉ coi như là xã giao ngoài mặt mà thôi.
Không có ai là đáng thương hơn cô ta hết, hơn nữa, vào giờ phút này, cô ta còn rất thấp thỏm không yên, sợ Phùng Dịch Phong ngay cả cái bong bóng này cũng sẽ xuyên thủng vạch trần, không duy trì được qua đêm nay.
Thực ra vừa bị cắt ngang, Phùng Dịch Phong đã có chút không chen miệng được, lại cộng thêm đầu óc anh cũng có chút loạn, đã câm rồi còn ăn phải hoàng liên, căn bản không giải thích được một câu, tâm tư anh còn đang phân tâm trên người của Hiểu Nhi, trước mắt lại đều là người quen có mối quan hệ tế nhị, sợ không nể mặt quá, sẽ khiến cho mối quan hệ trở nên quá căng thẳng, cuối cùng anh cũng không có lên tiếng nữa.
Chung quy, cái nào nên biết, cái nào không nên biết, mấy người phụ nữ lớn mồm này đều đã nói hớ ra hết rồi.
Phùng Dịch Phong tức đến thắt cả ruột: Không biết, cô ấy đã tin được bao nhiêu?