“Hơn nữa, em đã xác minh qua, bọn họ đều là hội viên vip của thẩm mỹ viện tên Nhã Lệ Đại Giai này! Sau khi cô Dung trở về, hai người bọn họ lại đồng thời cùng làm đẹp ở thẩm mỹ viện kia, thời gian hẹn đều là buổi chiều, thời gian dường như luôn có sự chênh lệch, một người đi, một người đến, nhưng em đã hỏi, nhân viên spa nói bọn họ chỉ phụ trách làm đẹp, sau khi hoàn thành sẽ không yêu cầu khách hàng lập tức rời đi, khách hàng đến sớm để đợi cũng là điều rất bình thường, bởi vì đến muộn nếu như gặp được tình huống khách hàng rất đông, rất có thể cuộc hẹn hôm đó không thể hoàn thành được và phải đổi sang ngày khác hoặc hoãn lại.”
“Ý của cậu là….thời gian của bọn họ có sự trùng nhau?”
Mạc Ngôn gật đầu, ý của anh ta đã hai năm rõ mười: Hai người này không chỉ có điều mờ ám, sợ là còn không hề đơn giản!
Nắm tay vô thức siết chặt lại, rất lâu sau Phùng Dịch Phong mới lên tiếng:
Dung Lâm Khiết và Gia Nghiên….?
Anh vẫn không có cách nào để liên kết lại với nhau! Có lẽ cô ta là người rõ nhất anh đối với mối quan hệ mẹ con này, ngoài mặt đã lạnh nhạt, sau lưng còn thờ ơ hơn.
Dung Lâm Khiết, dù sao cũng đã từng có quan hệ với anh một khoảng thời gian, cũng từng có bất hòa, cho dù cô ta không quan tâm, Gia Nghiên sẽ không nể nang sao? Ngoài mặt có thể qua lại là tốt lắm rồi, trước đây, lúc qua hệ của hai nhà còn tốt, cũng không thấy hai người này thân thiết với nhau, sau lưng hình như lại rất thân thiết?
Lúc này, Phùng Dịch Phong có chút không thể giải thích được, thậm chí còn không nghĩ ra được!
Hai người bọn họ thì có chuyện gì chứ?
Lâm Khiết mất tích lâu như vậy, vừa mới quay lại! Bà ta cố gắng tiếp cận Lâm Khiết là có mục đích gì? Lẽ nào hai người hợp tác gì đó với nhau hoặc có dây dưa về mặt lợi ích?
Nếu như có, chắc chắn là Gia Nghiên muốn lợi dụng Lâm Khiết đạt được điều gì đó ở trên người anh! Nhưng, bây giờ anh đã kết hôn! Hơn nữa cũng đã nói rất rõ ràng với Lâm Khiết, con đường này đã bị đứt đoạn ở giữa! Anh sao có thể dùng lực trên người cô ta?
Lâm Khiết cũng không ngốc đến mức giúp bà ta làm việc, cái này không phải là bảo hổ lột da sao? Cô ta có thể có được lợi ích gì chứ?
Suy nghĩ một lúc, Phùng Dịch Phong nói: “Gần đây Lâm Khiết có gọi điện thoại đến công ty không? Có tìm tôi không?”
“Hình như là không! Không phải bình thường cô ấy sẽ trực tiếp tìm anh sao? Trừ khi anh đang họp mới gọi điện thoại đến chỗ thư ký, không nghe nói qua!”
“Lâm Khiết không ngốc, có lẽ cô ta hiểu tôi! Không tìm tôi nữa, hoặc đã nghĩ thông…cô ta và người phụ nữ kia có thể có quan hệ gì chứ?
Suy nghĩ một lúc, Mạc Ngôn nói:
“Anh Phong, hợp đồng của Đông Hoa năm đó…không phải là bà ta kêu cô Dung lấy trộm sao? Chuyện hợp đồng, anh chưa từng hỏi tại sao sao?”
“Không thể nào!” Ý của anh ta là sau năm trước bọn họ đã cấu kết với nhau sao?
Đột nhiên đứng dậy, rõ ràng Phùng Dịch Phong đang rất buồn bực:
Chuyện hợp đồng, quả thực anh không hỏi, bởi vì chuyện đã qua, đã xảy ra, hơn nữa bây giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng, nếu như 6 năm trước bọn họ đã cấu kết với nhau làm chuyện xấu, vậy sự chờ đợi và kiên trì 6 năm nay của anh được xem là gì?
Không thể! Lâm Khiết sao có thể vì bà ta mà phản bội anh chứ?
Trong suy nghĩ của anh người phụ nữ có tình nghĩa với anh nhất, có sự tồn tại đặc biệt nhất, sao có thể vì đối thủ của anh mà hại anh chứ?
Anh thà tin là cô không thể chịu đựng được gian khổ mới rời đi!
“Anh Phong, em nhớ ra nên mới tùy tiện nói thôi, anh đừng kích động! Em cũng cảm thấy điều này sẽ không xảy ra! Lúc đó tình cảm của hai người như keo như sơn, đóng góp hết mình mà không cần yêu cầu gì, hết lòng vì người khác, cô ta cũng không ngốc, không có lý do gì để làm như vậy!”
“Tìm một người đi điều tra xem! Xem xem còn có thể điều ra chuyện của 6 năm trước không? Xem xem khoảng thời gian đó liệu có tin tức đặc biệt gì không? Còn có, điều tra những động thái của cô ấy trong sáu năm qua, xem có thể điều tra được bao nhiêu! Tôi không tin dấu vết một người trong sáu năm đều có thể bị chôn vùi! Không được thiếu bất cứ điều gì! Tôi muốn biết nguyên nhân năm đó cô ấy rời đi, có phải đúng như cô ấy nói không! Tìm người lưu ý đến động thái của Gia Nghiên! Xem xem gần đây bà ta làm gì? Đừng để những con rệp phá hỏng nồi cháo của chúng ta!”
Rốt cuộc là bọn họ đa nghi hay là hai người này thật sự có điều gì khuất tất?
Trước đây, không cố gắng hết sức để điều tra là vì anh không muốn cưỡng cầu, dư ép thì không ngọt, cô ta lựa chọn rời khỏi anh, tương lai anh cũng không thể ép buộc!
Cô ta trở về, anh liền cảm thấy vẫn còn có cơ hội, tương lai có thể mong đợi. Nhưng bây giờ, anh rất muốn biết lý do thật sự năm đó cô ta rời đi. Cho dù sự thật có tàn nhẫn đến đâu, anh cũng không cho phép tự mình lừa đối mình!
“Em hiểu rồi, em sẽ nhanh chóng phái người đi điều tra!”
Đến tận lúc tan làm, Hiểu Nhi cũng không nhận được bất kỳ thông tin gì, nhìn chằm chằm vào bó hoa trên bàn, cô bắt đầu phiền muộn.
Rốt cuộc là ai tặng?
Phải chủ động hỏi Trương Việt Khánh sao? Như vậy có phải sẽ làm anh ta sinh ra ảo tưởng? Cho dù là từ chối, lúc này, Hiểu Nhi cũng không muốn liên lạc với anh ta.
Không phải là Phùng Dịch Phong chứ? Phải hỏi anh sao?
Nếu đúng thì tốt, nếu như không phải có lẽ trước tiên cô phải chạy trốn!
Như vậy không phải là tự mình chuốc khổ sao?
Nhưng ngộ nhỡ là anh tặng, không có chút ý nghĩa gì, anh sẽ không tóm lấy điểm yếu của cô, đem quan hệ của hai người quay về lúc trước cách mạng chứ? Vậy thì quá thảm rồi!
Tan làm, Hiểu Nhi nằm bò lên bàn, khóe mắt lướt qua bó qua, ngòi bút chọc trái chọc phải: “Rốt cuộc phải làm sao?”
Đúng rồi, hỏi người đưa hoa không phải là biết ai đặt hoa sao?
Tìm kiếm một lúc trên điện thoại, Hiểu Nhi gọi điện thoại qua.
“Xin lỗi chúng tôi phải giữ bí mật về thông tin của khách hàng!”
“Có thể bị sai không? Lần sau tôi sẽ trực tiếp từ chối không nhận! Ngộ nhỡ giao nhầm thì sao? Chuyện này không liên quan đến tổn thấy đến tài chính, còn cần phải giữ bí mật? Tôi chỉ muốn biết người tặng hoa cho tôi là ai thôi?”
Nghe thấy vậy, Hiểu Nhi có chút tức giận: Có khi nào nhầm không? Tặng đồ cho cô còn bí mật, vậy thì tặng làm gì?
“Xin lỗi, cô à, chỗ chúng tôi không kiểm tra ra được thông tin khách hàng, khách hàng khi đặt hàng đã giấu thân phận của mình, chỉ nhận được tên, số điện thoại và địa chỉ của người nhận, hơn nữa tiền hàng được chuyển trực tiếp, giấu tên, chữ cái đầu là D, thông tin đăng ký hiện thị là Thanh Thành, có lẽ là bạn của cô! Ngay cả khi cô từ chối không nhận, tiền hoa cũng sẽ không được trả lại! Bên kia chọn hạng đơn, thanh toán đầy đủ, không hỏi đến tiếp sau!”
Cúp điện thoại, Hiểu Nhi tức đến mức muốn mắng người.
Mẹ nó! Nhận hoa mà đến mức cả người đều tức giận, có lẽ cô cũng là lần đầu tiên!
Thu dọn đồ đạc, Hiểu Nhi cũng không quan tâm nữa, đi thẳng về nhà.
Ngày hôm đó, bởi vì tâm trạng bị ảnh hưởng, tan làm, Phùng Dịch Phong lái xe đi đến bờ biển để hóng gió, hút thuốc, ở đó rất lâu mới về.
Thành phố về đêm ngựa xe như nước, đèn neon lấp lánh, cả thành phố yên tĩnh cũng là một khung cảnh phồn hoa.
Trên đường rất nhiều cửa hàng vẫn còn mở cửa, thấy trên đường có chút ùn tắc, đột nhiên cũng cảm thấy có chút đói, đến một ngã tư, Phùng Dịch Phong rẽ vào bãi đỗ xe của một trung tâm thương mại bên canh, xuống xe đi ăn nhẹ cái gì đó.
Mở cửa, anh cũng đi dọc con phố, vô tình ngước mắt lên, một tấm poster có một nhóm mỹ nữ với nhiều màu da khác nhau, một người phụ nữ da đen mái tóc được dập xù đột nhiên lọt vào tầm mắt của anh, không kìm lòng được, khóe miệng Phùng Dịch Phong nở một nụ cười, ánh mắt rơi vào đồ trang sức sáng lấp lánh tương phản rõ rệt với màu da của cô, nhấc chân, anh rẽ vào trong một cửa hàng trang sức lớn!
Anh đi vào không lâu, một chiếc xe hơi màu đó cũng dừng lại ở một góc đường khác, trong một ngõ hẻm ảm đạm….