Mục lục
Có vợ là cả gia tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********




Trên xe, hai người ôm nhau rất thân mật, hôn nhau đến không dứt ra được, lửa tình vung vãi khắp nơi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nếu như không phải vì địa điểm quả thật không thích hợp cho lắm, Phùng Dịch Phong thật muốn ngay lập tức chiếm lấy cô.



Cho dù có động tình hơn nữa, anh ta vẫn cố hết sức kìm lại, anh ta không có sở thích biểu diễn ở bên ngoài, để người ta xem miễn phí, cho nên cho dù là không kìm lòng nổi, anh ta cũng chỉ ôm hôn, đến những động tác của đôi tay cũng được kiềm chế lại, dù sao cái xã hội hiện nay, cho dù là nơi nào đều có thể lộ ra một chiếc camera, lúc thật sự cần thì chưa chắc có, nhưng ngược lại lúc không cần thì lại xuất hiện!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Phùng Dịch Phong cực kì ích kỉ, vợ của anh ta không ai được ngắm hết, cho dù là mơ hồ hay những video mờ ảo cũng không được!



Anh ta nâng gương mặt đỏ bừng của cô lên rồi hôn lên khóe môi mềm mại ướt át của cô, sau đó kéo dây an toàn sang, giọng nói trầm thấp khàn khàn và quyến rũ: “Ngồi cho sửa vào! Về nhà rồi tiếp tục!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Chồng ơi…” Hiểu Nhi ôm lấy cổ Phùng Dịch Phong, đôi lông mi dài cứ chớp chớp, cánh tay nhỏ nhắn trắng ngần nũng nịu còn cọ nhẹ vào.



“Sao vậy?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Thấy bộ dạng cô cứ muốn nói lại thôi, Phùng Dịch Phong còn có chút khí khái: “Nói đi! Làm được hay không anh cũng đồng ý với em hết!”



Ngay tức khắc, Hiểu Nhi liền cười tươi như hoa: “Nói được phải làm được nhé! Vậy ngày mai em không đến Trương Việt làm việc nữa đâu!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vừa dứt lời thì sắc mặt của Phùng Dịch Phong liền xám xịt rất khó coi, giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị vài phần: “Chuyện này thì ngoại lệ!”



Người phụ nữ này mà đã thông minh thì quả thật là nguy hiểm! Thực sự là không thể buông lỏng cô một chút xíu nào được! Lại có thể nhân lúc đầu óc anh ta mơ hồ mà khiến anh mắc bẫy!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Một giây sau, đổi lại là sắc mặt của Hiểu Nhi thay đổi, khóe môi cô liền sụp xuống: “Anh nói lời mà không giữ lời! Lúc nãy anh vừa nói làm được hay không đều sẽ đồng ý! Rõ ràng là làm được mà anh có đồng ý đâu! Đồ con cún xấu xa!”



Phùng Dịch Phong liếc nhìn cô một cái rồi trở nên lạnh lùng, anh ta nhắc lại lần nữa: “Anh nói rồi, chuyện này không được! Không được thương lượng!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nếu như đổi lại là lúc trước, có thể cô xin xỏ anh một lát, có khi anh thật sự sẽ mềm lòng, nhưng lúc nãy Trương Việt Khánh dám làm ra mấy cái trò xấu xa như vậy, sao anh có thể yên tâm để cô tiếp tục ở bên ngoài vui vẻ muốn làm gì thì làm được? Đừng nói là nuốt lời, làm cún con, nếu phải phạm tội vì cô, anh ta cũng không sợ!



Không lẽ muốn anh mỗi ngày đều không làm gì, một ngày 24 tiếng đều phải kiểm tra cô? Hay là sẽ nhốt cô ở trong nhà cả ngày?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tên Trương Việt Khánh này muốn gì thì anh ta biết rất rõ, đến cả người qua đường còn biết! Lại còn đường đường chính chính thương nhớ vợ của anh ta, nếu anh ta còn buông lỏng cô ra nữa thì não anh ta thật sự là bị úng nước rồi!



Trong chốc lát, Hiểu Nhi liền bĩu môi: Đồ lừa đảo! Lừa đảo! Lừa đảo!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Biết trước thì đã không lãng phí tình cảm rồi!



Thấy cô trong chớp mắt đã như trở thành người khác, sắp nổi cáu rồi, giọng điệu của Phùng Dịch Phong mới dịu dàng đi một chút: “Nghe lời! Ngoài việc này ra, chuyện gì cũng đồng ý với em hết, được không?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hiểu Nhi giận dỗi hét lên: “Vậy từ hôm nay em phải về nhà mẹ ngủ!”



Trong nháy mắt, sắc mặt Phùng Dịch Phong lại xám xịt đi vài phần: “Hiểu Nhi…” Đây rõ ràng là đang bất mãn với anh ta!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vừa nghe thấy giọng điệu của anh ta thì đã biết không đồng ý rồi, cô tức giận đùng đùng quay đầu nhìn ra cửa sổ, Hiểu Nhi còn chả thèm nhìn anh ta lấy một cái.



Thật sự là bế tắc với cái tính hay giận dỗi của cô, Phùng Dịch Phong đưa tay ra giúp cô kéo lại chiếc áo đã tuột xuống khỏi bả vai, anh đành chịu rồi xoa đầu cô, sau đó chỉ có thể khởi động xe: Tất nhiên điều này anh có thể làm được, nhưng anh không muốn làm!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Biết trước thì đã không tỏ ra khí khái như vậy rồi, chả hiểu kiểu gì, thôi cứ làm cún con một lúc cũng được!



Xe từ từ được khởi động, anh chỉ có thể nhìn lướt sang góc nghiêng xinh đẹp của người ngồi bên cạnh mình, cả thể xác và tinh thần của anh ta đều đang rất dễ chịu, hai người không ai phát hiện ra ở một bên cạnh xe họ, thật ra vẫn có một ánh mắt như một cái bóng đang nhìn theo họ



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lúc Trương Việt Khánh đi ra thì hai người họ đang chuẩn bị vào xe, bởi vì khoảng cách, vị trí và góc nhìn nên anh ta không nhìn được hết toàn cảnh, anh ta nhìn thấy hai người họ đang hôn nhau say đắm, mấy hình ảnh sau cùng thì lại rõ ràng là Hiểu Nhi rời mắt đi nhìn ra ngoài cửa xe, cứ như vậy rơi vào tầm mắt anh ta, hoàn toàn là một ý tứ khác, Hiểu Nhi bị cưỡng bức, mối quan hệ của hai người họ không hề giống như ngoài mặt!



Dù sao thì trước mặt người khác họ đều giả vờ, còn ở trong xe riêng tư chỉ có hai người, trong mắt anh ta mới càng chân thực hơn.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trương Việt Khánh chậm rãi bước ra, hai tay anh ta nắm chặt, trên mu bàn tay mơ hồ những đường gân xanh đang giận dữ: Vì sao? Vì sao cứ phải là Phùng Dịch Phong?



Nếu như hôm nay đổi lại là một người khác, hoặc đổi thành một thành phố khác, có lẽ anh ta còn có thể đọ sức!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhưng vì sao cứ một mực là ở Thanh Thành, thế lực của Phùng Dịch Phong không thể xem thường được, về tình về lý, Trương Việt Khánh vẫn là đứng ở phía yếu, ván cờ này, anh ta ngoài việc dùng toàn sức lực để đối phó ta, dường như nhiều hơn cũng chỉ biết chờ đợi…



Trên đường đi, Hiểu Nhi toàn là nhìn ra ngoài cửa xe, thỉnh thoảng mệt rồi thì cô liền nghiêng cả người sang một bên, khó chịu và hờn dỗi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đến chỗ gặp đèn đỏ, xe mới từ từ dừng lại, Phùng Dịch Phong theo thói quen quay đầu sang nhìn cô.



Trên cửa xe phản chiếu một dáng người cao lớn, nhưng Hiểu Nhi lại chỉ nhìn vào đôi môi, cô nhìn vào cửa xe rồi làm một loạt mặt xấu: Nhìn gì mà nhìn? Nhìn cũng không thèm quan tâm anh! Cún con! Cún con!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Bởi vì Hiểu Nhi quay lưng lại với Phùng Dịch Phong, cô vừa dùng tay vừa dùng miệng, một lúc thì cầm túi xách, một lúc thì lại nhếch môi, sau cùng còn bắt chước cún con đang lè lưỡi.



Ánh mắt anh rơi trên cửa xe, anh bị cô chọc cười rồi, Phùng Dịch Phong không nhịn nổi mà phì cười: “Ha ha~”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Anh ta đưa tay lên vuốt mái tóc bù xù của cô, giống như đang vuốt ve thú cưng nhỏ của mình, mà còn có vẻ rất thuận tay.



Cô bị anh ta vuốt ve nên không vui, cô quay lại đẩy anh ra, còn lườm anh một cái: “Hừ!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tức giận mãi trên đường đi cuối cùng cũng về đến nhà, xe của Phùng Dịch Phong còn chưa dừng hẳn thì Hiểu Nhi đã cựa quậy muốn mở dây an toàn ra, cô cứ láo nháo muốn nhảy xuống xe, không thèm quay đầu lại mà xông vào nhà.



Vừa xông tới cửa nhà, nhập mật mã thì mới phát hiện cô không mang chìa khóa, lúc ra khỏi nhà cũng không để ý, chắc là Phùng Dịch Phong đã khóa hết rồi, có một cách không cần chìa khóa mà vẫn có thể mở cửa, đó chính là vân tay của Phùng Dịch Phong.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Chạy nãy giờ, sau cùng vẫn là phải đứng ở cửa đợi anh ta, Hiểu Nhi nghĩ mà ảo não, cô giận đùng đùng liền đưa chân lên làm ra vẻ đạp vào cửa: “Cánh cửa đáng chết! Cửa mục nát!” Một cánh cửa cũng bắt nạt cô!



Phùng Dịch Phong bước về trước, quả thật là đã bị cô chọc cười rồi, anh ta ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, cúi đầu lén thơm lên má cô một cái rồi đặt tay vào, “ting tong” một tiếng, âm thanh cửa được mở ra vang lên.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Đừng giận nữa! Cửa hỏng rồi cũng không sao, nhưng nếu chân của cục cưng bị thương thì anh sẽ xót lắm!”



Phùng Dịch Phong vừa mở cửa vừa dỗ dành Hiểu Nhi, nhưng trong cô lại tức muốn chết, cô nhếch môi, cũng không đáp lời, cứ láo nháo một mạch rồi đi lên lầu.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Phía sau, Phùng Dịch Phong lại vui đến nỗi cười ha ha: “Đúng là cục cưng bé nhỏ mà, đến tức giận mà cũng đáng yêu như vậy, sao có thể làm anh ta không yêu, không thích cô được?



Yêu?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cái từ này đột nhiên chui vào đầu anh ta, những bước chân của Phùng Dịch Phong liền ngừng lại ở giữa cầu thang bộ, ánh mắt anh theo vô thức nhìn về phía xa trên lầu: Anh ta đã thật sự yêu người phụ nữ này rồi sao? Thích, đó là điều không thể nghi ngờ! Nhưng yêu, dễ dàng vậy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK