Không khí trong phòng khách bỗng chốc trở nên căng thẳng, bốn người ngồi xuống, lẳng lặng nhìn nhau.
Hạ Điềm là người đầu tiên lên tiếng:
“Chị bình tĩnh như vậy, chắc đã đoán được tôi sẽ tìm đến?”
“Ừm.”
Chị gái kia gật đầu, sau đó rũ mi mắt rồi thở dài một hơi.
“Xin lỗi bố mẹ, là do con không tốt… Đã giấu mọi người bấy lâu nay.”
Bác gái trở nên hoảng loạn:
“Con… con nói gì vậy? Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Thật ra… nửa năm trước…”
Cô từng chút một kể về chuyện trước đây, trong giọng nói lộ rõ sự mệt mỏi.
Ngày cô sinh, cũng là ngày mà cơn ác mộng bắt đầu.
Cô vào phòng sinh trước Hạ Điềm khoảng nửa tiếng, nhưng hai đứa trẻ lại ra đời cùng một lúc, và rồi Linh Linh - em chồng của cô đã lén lút làm ra hành động đánh tráo kia. Việc này có cả sự tham gia của chồng cô, người mà cô luôn yêu thương tin tưởng.
Hạ Điềm không rõ, bác trai bác gái càng sốc hơn, bác gái đột nhiên òa khóc mà nói:
“Tại sao hai anh em nó lại có thể làm vậy chứ? Mẹ cất công khổ cực nuôi lớn hai đứa nó, để chúng nó làm ra chuyện tày trời này hay sao?”
“Con… thật ra lúc ấy con cũng không biết. Phải đến một tháng sau, một lần tình cờ phát hiện ra trong tài khoản của chồng có một số tiền lớn, con mới phát hiện ra.”
Chính ngày đó, hai vợ chồng đã cãi nhau rất to, rồi chồng cô bỏ nhà đi.
Đây cũng là lý do mà khi Hạ Điềm hỏi về anh ta, bác gái đã không trả lời. Chuyện con trai lớn hành động ấu trĩ như vậy, cãi nhau với vợ rồi bỏ trốn, bọn họ sao dám nói với người ngoài chứ?
Số tiền lớn ư? Con số phải lớn đến thế nào mà ngay cả con gái mình cũng bị anh ta đem ra trao đổi?
Chị gái cúi đầu, không dám đối mặt với mọi người, vừa nói vừa rơi nước mắt:
“Con trốn trong nhà không ra đường, không thể gặp người, là vì anh ấy nhắn tin dọa sẽ giết hai mẹ con nếu con dám để lộ tin tức. Thật ra, ngày anh ta bỏ trốn cùng số tiền lớn đó, suýt chút nữa thì đã ra tay với đứa trẻ này…”
Hạ Điềm nghe được mà nghẹn một hơi ở ngực, nói vậy, con gái cô suýt chút nữa đã bị người hại chết?
“Cô là Hạ Điềm phải không? Thật ra tôi biết cô… tôi cũng không muốn giấu giếm chuyện này, nhưng tôi có hơi… ích kỉ… cô nhìn căn nhà này xem, trụ cột của gia đình mang tiền bỏ trốn, em chồng không về nữa, bố mẹ làm cũng chỉ đủ ăn đủ mặc, nơi này căn bản không đủ tiền nuôi dạy con gái tôi nên người… nếu tôi tìm cô làm rõ mọi chuyện, vậy con gái tôi, nó sẽ phải sống trong cực khổ mà lớn lên.”
Hạ Điềm tức giận nhìn cô ta, nói:
“Vậy nên cô im lặng? Lựa chọn để con gái ruột của mình sống trong giàu sang giả dối như thế?”
“Tôi… Khi thấy cô đến đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều… tôi hối hận rồi, tôi rất nhớ con gái ruột của mình. Mỗi lần nghĩ đến việc đứa trẻ mình ôm trong tay không phải con tôi, tôi đều ngủ không yên...”
Không thể tin được, chuyện này cuối cùng lại trở thành như vậy. Vì tiền bán rẻ vợ con, vì tiền mà rời bỏ gia đình mình, chung quy… cũng đều vì tiền?
Hạ Điềm siết chặt nắm tay, giận mà không thể phát tác được, nói:
“Nếu cô hối hận rồi, tôi cũng không làm khó gia đình cô… Trả con gái cho tôi, chúng ta trở về cuộc sống vốn có. Ngoài ra, tôi sẽ cố gắng chu cấp cho cô một số tiền nhất định vào mỗi tháng, tôi không giàu có gì, nhưng hẳn là đủ tiền để chăm sóc cho đứa trẻ khôn lớn đàng hoàng.”
Bác trai im lặng từ lúc đầu đến giờ mới thở dài một hơi, lắc đầu đáp:
“Làm vậy sao được chứ? Là gia đình bác có lỗi với cháu.”
Nói rõ mọi chuyện, Hạ Điềm cũng để Trình Tiêu ôm đứa trẻ ở nhà đến.
Khoảnh khắc nhìn thấy cháu gái ruột của mình, bác gái khóc càng khổ sở hơn. Nghĩ đến con trai và con gái mình đem cháu của bà đi đổi lấy tiền, bà chớp mắt như già đi thêm mười tuổi, khuôn mặt phúc hậu ngập trong đau đớn.
“Mẹ, con xin lỗi, con thật sự xin lỗi! Hạ Điềm, xin lỗi cô! Cảm ơn cô!”
Cô gái kia ôm con gái của mình rồi đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt họ, Hạ Điềm thản nhiên không đỡ lấy, chỉ là nói:
“Tôi chăm sóc con gái cô nửa năm này, ít nhiều vẫn rất yêu thương con bé, sau này, cứ gọi tôi nếu cần giúp đỡ. Còn nữa, tôi không bắt cô phải bù đắp gì cho lỗi lầm của mình, chỉ có một việc đơn giản cần nhờ cô, cô làm được không?”
Hạ Điềm lạnh nhạt nhìn người nọ, cũng may mắn người này bảo vệ con gái cô vào lúc nguy kịch, nên cô không tính toán với cô ta. Dù sao, cô ta cũng bị chính người mình yêu hãm hại.
“Cô muốn tôi làm chuyện gì? Cứ nói là được!”
“Cô nói chồng cô muốn giết đứa trẻ này đúng không?”
“Ừ… tôi phát hiện ra anh ấy rất bất thường, nửa tháng đầu khi ở nhà, anh ấy luôn lo lắng bất an, thỉnh thoảng còn nhìn chằm chằm con gái mình. Tôi nghĩ, có lẽ lúc ấy anh ta đang đấu tranh xem có nên ra tay hay không.”
Cô gái kia lau nước mắt, khó khăn mở miệng.
Vậy là ngay từ ngày đó, Vương Tuyết Tình đã muốn giết con gái cô, nhưng con bé lại may mắn thoát được?
Hạ Điềm hít sâu một hơi, sau đó híp mắt nhìn người đối diện:
“Cô nhớ kỹ lời mình vừa nói, sau này khi tôi cần, cô lặp lại một lần nữa trước mặt mọi người, cô có làm được không? Nếu cô đồng ý, tôi sẽ giúp cô chu cấp toàn bộ tiền học phí của con bé và tiền sinh hoạt của gia đình cô, đến tận khi con bé lấy chồng...”
Nghĩ đến tương lai của mình, cô gái kia có chút bối rối, rồi lại không chống được sức hấp dẫn của lời này mà nói:
“Tôi… tôi làm được.”
“Tốt. Cảm ơn cô.”
Hạ Điềm gật đầu, sau đó ôm con gái cẩn thận đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa, Trình Tiêu lập tức tiến đến gần chỗ cô, thì thầm vào tai cô:
“Có người theo dõi chúng ta, hình như bị phát hiện rồi.”
“Từ lúc nào?”
Trình Tiêu nhíu mày:
“Chỉ vừa đây thôi, không biết là người của ai, nhưng dường như không có ý xấu.”
“Không biết được, chúng ta cẩn thận một chút.”
Hạ Điềm đem điện thoại liên lạc, bảo Lạc Hy và Tô Ngữ trở về, ngoan ngoãn ở trong nhà đừng ra ngoài, sau đó mới lên xe.
Đứa nhỏ trong tay bị ôm đi thì khóc không ngừng, có lẽ là do Hạ Điềm quá lạ mặt, mùi trên người cô cũng khác, nên nó không quen.
Hạ Điềm âu yếm con gái, đưa ngón trỏ ra, năm ngón tay bé xinh nắm chặt ngón trỏ của cô cho vào trong miệng, rốt cuộc không khóc nữa.
“Ngoan, con gái ngoan, mẹ sẽ giúp con đòi lại công bằng.”
Cô cười nhẹ một tiếng, cùng Trình Tiêu trở về nhà. Kế tiếp, cô lại phải bận rộn hơn nữa.
Vương Tuyết Tình, cô nhịn cô ta đủ rồi.
Trong lúc này, Lạc Thần rốt cuộc nhận được tin tức của Hạ Điềm. Nhiều ngày không liên lạc được, anh chịu không nổi, đành cho người theo dõi hành động của cô.
Nào ngờ phát hiện một chuyện khiến anh hối hận đến phát điên.
Mặc dù lúc rời đi Hạ Điềm để lại một số người bảo vệ quanh nhà của bác gái, Lạc Thần không bắt được tin tức chính xác, nhưng anh có thể tự mình điều tra xung quanh.
Mấy ngày này Hạ Điềm liên tục ghé thăm căn nhà đó, cuối cùng là, đem con gái của bọn họ đến, và ôm một đứa trẻ khác rời đi.
Lạc Thần hỏi lại cấp dưới của mình:
“Có chắc chắn không?”
“Tôi chỉ có thể nói… 50% mà thôi. Không nhìn thấy mặt của đứa trẻ, nhưng ban đầu Trình Tiêu ôm đến, bên ngoài bọc vải lót màu trắng, lúc rời đi, màu sắc quần áo và vải lót bên ngoài đều đổi thành màu hồng nhạt.”
“Có ai tham gia đợt điều tra này?”
“Trình Tiêu… và em gái của ngài, Lạc Hy.”
“Lui xuống đi, tôi sẽ tự mình kiểm chứng.”
Lạc Thần phất tay để người nọ ra ngoài, sau đó tự mình lái xe về nhà. Anh không liên lạc được, cũng không thể gặp Hạ Điềm, vậy thì đi tìm Lạc Hy hỏi cho ra lẽ! Anh không tin đến em gái của mình cũng muốn lừa gạt giấu diếm anh!