• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Được chú ý




Hạ Điềm bị nhân viên trang điểm kéo vào phòng riêng, trên mặt bôi bôi vẽ vẽ không biết bao nhiêu thứ, chậm rãi từ một cô gái mộc mạc biến thành mỹ nữ thanh thuần, có thể nói là chính cô cũng không nhận ra bản thân nữa rồi. Bình thường cô cũng biết trang điểm, bôi chút son và phấn, nhưng không thật sự khác biệt mấy, còn bây giờ thì…



Cô nhìn đi nhìn lại chính mình trong gương nhiều lần, sau đó mới vuốt nhẹ bộ váy màu vàng nhạt trên tay. Bộ váy này kiểu dáng khá đơn giản nhưng chất liệu và họa tiết cực kì đẹp, cô không phải là người trong ngành nên chỉ biết nhận xét một câu: ắt hẳn rất quý trọng.



Sau khi Hạ Điềm chuẩn bị xong, Neil đến nói sơ cho cô về chủ đề lần này của bộ ảnh, để cô thoải mái không cần quá khẩn trương.



“Được rồi, mọi người vào chỗ, chúng ta bắt đầu chụp.”



Thiếu niên tóc vàng nhanh chóng chỉ đạo mọi người vào chỗ, tạo dáng. May mắn Hạ Điềm trước kia cũng từng được bạn bè nhờ làm người mẫu quảng cáo quần áo, cho nên vẫn xem như có chút xíu kinh nghiệm.



Bốn cô gái còn lại vừa nhìn thấy Hạ Điềm đã không vui, người đi cửa sau vào Lạc Hoa không ít, nhưng chưa từng có trường hợp công khai đi cửa sau như cô. Hơn nữa, hoạt động này tỉ lệ cạnh tranh cao, bọn họ thật vất vả, thật may mắn mới có được một vị trí, hiện tại phải hợp tác với người như vậy… Hai trong bốn người kiểm soát biểu cảm hơi kém chút, lập tức lộ vẻ không được tự nhiên.



Neil vừa chụp được mấy tấm liền dừng lại, đưa mắt lạnh nhìn bọn họ:



“Mới đổi người đã khiến các cô bó tay bó chân như vậy, tương lai như thế nào phát triển? Xử lý chuyên nghiệp hơn được không?”



Sở Dương ở bên cạnh quan sát, cười bảo:



“Không cần căng thẳng quá, cứ xem như chụp ảnh nhóm là được.”



Anh đứng ngay sau lưng Neil, đưa tay vẫy vẫy với Hạ Điềm.



Neil bất đắc dĩ phải để mọi người tạm nghỉ mười lăm phút để điều chỉnh trạng thái, sau đó mới có thể tiếp tục. Vừa bắt đầu làm việc, âm thanh ồn ào xung quanh liền biến mất, mọi người đều tập trung lo phần mình. Hạ Điềm hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng về phía Sở Dương, cũng chính là hướng có ống kính.



Năm cô gái chụm lại một chỗ, mỗi người đều cầm một đóa hoa nhỏ trên tay để làm phụ kiện, vẻ ngoài đều xinh xắn, trang điểm cũng tương tự nhau. Lúc này sợ làm Neil mất hứng nên mỗi người đều nỗ lực khống chế biểu cảm của mình, đưa tay tạo dáng.



“Tốt, cứ như vậy, Hạ Điềm nghiêng đầu một góc 45 độ, đúng, nhìn về phía này, cười thoải mái một chút, đặt tay lên vai người bên cạnh.” Neil vừa chỉ dẫn vừa chụp.



Hạ Điềm ngoan ngoãn nghiêng đầu sang, từ góc độ này càng tôn lên cái mũi nhỏ xinh thon gọn của cô, nụ cười vốn có chút ngượng ngùng cũng ngọt ngào hơn hẳn. Tiểu mỹ nhân da thịt trắng hồng dưới ánh đèn, một đôi mắt to lại có hồn, nhìn qua cảm giác thật hiền lành đáng yêu.



Dưới sự chuyên nghiệp của Neil, cho dù năm người đều là người mới thiếu khuyết kinh nghiệm nhưng cũng rất thuận lợi bắt nhịp với nhau, càng chụp càng ăn ý.



Sau mấy tiếng đồng hồ vật lộn với một đống tư thế, Hạ Điềm không còn lời nào để nói nữa, tay chân cứng ngắc, thật sự quá mệt!



Sở Dương cùng Neil cẩn thận nhìn một chút thành quả hôm nay, tính ra cũng không tệ lắm, biểu hiện của Hạ Điềm ban đầu còn hơi lúng túng, nhưng tiến bộ tương đối nhanh.



Chàng trai tóc vàng vừa xem hình vừa cười đầy thâm ý:



“Cô nàng của anh không tệ.”



“Là do nhiếp ảnh gia của chúng ta tài giỏi mới đúng.”



Sở Dương khen tặng lại một câu xong liền chậm rãi đi đến chỗ Hạ Điềm, phần lớn người ở đây đều mắt nhìn mũi, mũi hướng xuống đất, có nhìn thấy cũng xem bọn họ như không tồn tại. Vị đại nhân này ban nãy đưa bạn gái đi dạo quanh công ty vài vòng rồi, báo hại không biết bao nhiêu con cẩu độc thân vì vậy mà đau lòng, còn tiếp tục nhìn, khác nào tự tìm ngược?



Trong công ty đồn ầm lên như vậy nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của Hạ Điềm, cô vui vẻ theo Sở Dương đi ăn, sau đó hai người bàn về việc ký hợp đồng với Lạc Hoa.



Bọn họ về đến nhà mới là đầu buổi chiều, mặt trời vẫn còn chưa xuống núi.



“Hình như chúng ta quên cái gì rồi?” Hạ Điềm đặt ngón trỏ lên trán, cúi đầu suy nghĩ.



Sở Dương à một tiếng, chợt cười rộ lên:



“Chúng ta bỏ rơi chủ nhân của căn nhà này rồi.”



Nơi nào đó trong công ty Lạc Hoa, Lạc Thần đang làm việc đột nhiên hắt xì một cái, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh rồi, anh nên chú ý sức khỏe một chút mới được.



Ting. ting.



Âm thanh tin nhắn lại nhảy lên liên hồi, Lạc Thần đưa mắt nhìn qua, lập tức tắt thông báo. Hôm nay Vương Tuyết Tình gửi rất nhiều tin nhắn cho anh, cô nàng này... từ chối cũng không được, mà chấp nhận lại càng không được!



Ông nội thì liên tục thúc giục anh và Hạ Điềm đến chơi, bảo là nhớ cháu dâu. Nhắc đến vấn đề đính hôn, ngay cả bản thân anh cũng không biết mình rốt cuộc muốn gì? Cho dù anh đồng ý cưới, chưa chắc Hạ Điềm đã chấp nhận, việc này... tốt nhất không nói tới nữa.



Mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, Hạ Điềm chính thức trở thành người của công ty Lạc Hoa, mà nhờ ơn Sở Dương, cô rất nhanh đã được người trong giới chú ý!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK