Hôm sau, Hạ Điềm bị quản lý gọi tỉnh vào khoảng sáu giờ sáng. Cô mơ màng cầm điện thoại lên, chưa kịp nói lời nào thì Vân Tịnh đã gào to:
[Bà cô của tôi ơi, sao lại để dính scandal vào ngay lúc quan trọng này hả? Lại còn là Cổ Trạch nữa! Cô không cần giải thưởng nữ phụ xuất sắc nhất nữa hả? Anh ta cũng không cần vị trí ảnh đế rồi? Mau tới công ty nhanh lên!]
“Hả? Chuyện gì vậy?” Cơn buồn ngủ của Hạ Điềm bị đánh bay trong chớp nhoáng.
[Buổi tối hôm qua không phải cô về rồi sao? Sao còn ra ngoài đi ăn với Cổ Trạch?]
Nghe tới đây, Hạ Điềm rốt cuộc đoán được chuyện gì xảy ra. Vốn dĩ bọn họ chỉ đi ăn cùng nhau, cho dù bị chụp trộm cũng không nghiêm trọng đến mức ấy, nhưng mà khi cô lên mạng xem báo, cô có cảm giác như bị người ta tát cho một cái cực đau.
Cái gì mà phim giả tình thật, chuyện tình của ảnh đế tương lai và cô nàng diễn viên mới, Cổ Trạch đại thần dây dưa không rõ với bạn diễn, tiêu đề linh ta linh tinh đều có cả.
Hạ Điềm nhanh chóng bò dậy thay quần áo, đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài, mẹ Hạ đang nấu bữa sáng vội vã ngăn cô lại, hỏi:
“Sao vậy? Con đi đâu giờ này? Hôm nay không phải ngày nghỉ à?”
“Công ty có chút việc, con ra ngoài, sẽ không ăn sáng đâu, mẹ chăm Y Y giúp con. Lát nữa con quay lại.”
Đáp vội mấy câu, Hạ Điềm mang giày vào rồi đeo kính đen ra ngoài, cầm điện thoại áp lên tai, cẩn thận hỏi:
“Vân Tịnh, xe ở đâu, tôi ra ngoài rồi.”
Vân Tịnh nghe được giọng cô, từ trong xe vươn ra một cánh tay rồi vẫy:
“Hạ Điềm, bên này!”
Hạ Điềm tắt máy, chạy vội qua một góc vắng rồi lên xe. Mới ngồi xuống, liền bị quản lý của mình mắng nước miếng bay đầy trời.
“Tôi đã dặn dò cô không được để dính scandal rồi mà! Trời ơi! Chết mất thôi!”
“Khụ, xin lỗi, nhưng tôi không hề nghĩ chuyện lại nghiêm trọng như thế.”
Hạ Điềm nghĩ chỉ cần phía Cổ Trạch lên tiếng phủ nhận hẹn hò, phía cô cũng thế, thì chuyện sẽ được giải quyết ngay. Mặc dù cũng ảnh hưởng một chút đến họ, nhưng đâu đến mức Vân Tịnh gấp rút chạy đến tìm cô thế này?
Nghe được Hạ Điềm vẫn còn bình tĩnh đáp lời, Vân Tịnh cảm giác có khổ không thể nói ra, người này đâu biết rằng chuyện scandal đó ảnh hưởng lớn thế nào đến… chủ tịch! Vừa thấy tin tức, chủ tịch liền gọi cho cô hỏi cung, hỏi trên trời dưới đất vô số câu hỏi không rõ đầu đuôi.
Cái gì mà Hạ Điềm có thường xuyên qua lại với Cổ Trạch hay không, bình thường tại sao không quản lý điện thoại của Hạ Điềm, vân vân mây mây.
Người để Hạ ĐIềm ung dung thoải mái như thế là ai chứ? Là ai? Không phải chính chủ tịch đã ra lệnh không được làm phiền cuộc sống riêng tư của Hạ Điềm ư?
Vân Tịnh khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nghe lời của chủ tịch, gọi Hạ Điềm tới công ty để giải quyết chuyện này.
Chỉ là Vân Tịnh không hiểu, rốt cuộc quan hệ của hai người họ là gì? Sao Lạc đại thần kia lại quan tâm tới một diễn viên quèn mới nổi như Hạ Điềm như vậy?
Hạ Điềm thức dậy vội còn chưa kịp trang điểm, ngồi ở trên xe mới tô được chút son và dặm được chút phấn, thì xe đã đỗ vào trong gara của công ty.
Hai cô gái vội vàng chạy vào trong, sau đó… thẳng tiến đến phòng làm việc của Lạc Thần.
Khỏi phải nói vẻ mặt của Hạ Điềm có bao nhiêu khó coi! Chuyện scandal này lớn đến mức phải đích thân chủ tịch ra mặt nói chuyện với một nhân viên bé bỏng như cô ư?
Vừa mở cửa bước vào, hai người liền cảm giác được trong phòng ngột ngạt khó hiểu.
Lạc Thần im lặng ngồi ở đó, mặt mũi âm trầm, ánh mắt anh nhìn về phía Hạ Điềm tràn ngập lửa giận, khiến cô không tự chủ được mà thẳng sống lưng.
Dù anh ta muốn dùng việc công trả thù tư thì cũng phải xem vấn đề nghiêm trọng thế nào, cô không tin anh ta dám vô cớ gây chuyện với cô.
Lạc Thần đưa tay, ý bảo Vân Tịnh lui ra ngoài. Cô nàng hơi khựng lại rồi len lén liếc nhìn Hạ Điềm một cái, đột nhiên cảm giác không ổn.
Chỉ nghe Hạ Điềm nhẹ nhàng lên tiếng:
“Vân Tịnh, cô ra ngoài trước đi, không có việc gì đâu.”
“Vậy… chào chủ tịch, tôi ra ngoài trước.”
Vân Tịnh đi ngang qua chỗ Hạ Điềm còn khẽ nháy nháy mắt:
“Đừng chọc giận chủ tịch, xin cô đấy!”
Hạ Điềm đang căng thẳng cũng bị biểu cảm sầu lo của cô chọc cười:
“Ừm, biết mà, cô đừng lo.”
Cô gái nào đó nhẹ nhàng ra ngoài, cẩn thận khép cửa rồi thở phào một hơi. May mà chủ tịch không bắt cô ở lại…
Trong phòng làm việc im lặng không có bất kỳ âm thanh nào, Hạ Điềm vẫn đơn giản đứng ở nơi đó, thẳng lưng đối mặt với Lạc Thần.
Người đàn ông kia đột nhiên mở miệng, hỏi:
“Là Cổ Trạch à?”
Giọng điệu rất lạnh nhạt, nhưng đôi mắt đang thiêu đốt lửa giận kia hoàn toàn bán đứng tâm tình của anh.
Hạ Điềm nhướng một bên lông mày, nhìn thái độ của anh như vậy, cô chậm rãi đi qua bên cạnh sofa rồi ngồi xuống, không sợ chút nào mà đáp:
“Chuyện gì liên quan đến Cổ Trạch?”
“Tôi hỏi, Y Y là con của Cổ Trạch à?”
Lạc Thần nheo mắt nhìn cô, ánh nhìn trở nên có chút nguy hiểm.