Tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn xem, Vương Tuyết Tình thì bình tĩnh ở một bên suy tư, không có ý định quan tâm.
Cổ Trạch hơi ngạc nhiên khi cái hộp thứ hai hắn chạm vào cũng không phải rắn, vậy thì… hắn bất giác quay sang nhìn Hạ Điềm.
Cánh tay trắng xinh đảo một vòng trong hộp đen, tìm được viên bi thứ nhất, sau đó bình tĩnh kéo nó ra.
Động tác của cô cực kỳ nhanh, làm Cổ Trạch quay ngược sang bên cạnh, cũng không thấy thành viên còn lại hoảng sợ gì. Rốt cuộc là ai trong số bọn họ bốc trúng cái hộp có rắn? Sao phản ứng đều không quá mãnh liệt vậy?
Hạ Điềm mặt đầy mỉm cười, nhanh tay sờ soạng tìm kiếm trong hộp, mà khi mấy con rắn nhỏ quấn đem thân thể lành lạnh quấn lên tay cô, lập tức bị cô tát một cái choáng váng.
Người xem cũng bị cái tát này làm choáng váng!
Cái gì vậy trời? Bọn họ không nhìn nhầm chứ?
Cô nàng không sợ chút nào, ngược lại còn đập lên đầu mấy con rắn kia, chẳng lẽ không lo lắng bị cắn sao?
Trong lúc đó, MC cũng trố mắt kinh ngạc nhìn Hạ Điềm bình thản lấy từng viên bi ra khỏi hộp đen, là người nhanh nhất hoàn thành nhiệm vụ. Làm xong hết thảy, cô mới đắc ý hất tóc nhìn về phía Cổ Trạch, ý bảo anh nhanh chút.
Bên này đội xanh chỉ mất hai phút rưỡi đã lấy đủ 20 viên bi, thành tích cực kỳ tốt. Mà tỏa sáng nhất chắc chắn không phải ai khác ngoài Hạ Điềm rồi.
Từ nhỏ đến lớn cô chỉ sợ một thứ, đó chính là sâu. Bởi vì chúng nó vừa mềm mềm vừa gớm ghiếc, còn rắn thì cô ngược lại khá thích, trước kia còn nuôi một con ở nhà nhưng bất đắc dĩ làm mất.
Cả đội xanh đi lên phía trước nhìn xem rốt cuộc vừa rồi mình đã sờ vào cái gì, khi nhìn đến cái hộp của Hạ Điềm thì không khỏi lác mắt.
“Hạ Điềm trâu bò!” Cô gái trong đội cảm thán.
Vũ lão sư cười không ngậm miệng được, nói:
“Ha ha ha. Mấy cậu chưa nhìn thấy đâu, vừa rồi có một con rắn bò lên quấn lấy cổ tay Hạ Điềm đã bị cô nàng đánh ngẩn ra luôn đó.”
Bọn họ quay cận cảnh khuôn mặt ngơ ngác của chú rắn nhỏ kia, chỉ trong chốc lát lại làm khán giả cười ầm lên.
Lạc Thần đứng ở cánh gà hơi chớp chớp mắt, không ngờ cô gái của anh dũng mãnh như vậy.
Đến lượt đội đỏ, Vương Tuyết Tình không vui hơi bĩu môi, động tác này không khiến nhiều người chú ý lắm. Cô điều chỉnh tâm tình xong, cười nói:
“Cái này em không tham gia được không? Em là cô gái chân yếu tay mềm, em sợ rắn lắm.”
Dáng vẻ xinh đẹp kia đúng là làm các thành viên còn lại trong nhóm thương tiếc, có người giành làm anh hùng, vỗ ngực hô:
“Để anh, một mình anh lo được hết.”
Kết quả là vừa mới tính giờ, người nọ đưa tay vào trong hộp đen xong liền hét ầm lên:
“Aaaa, rắn, cái này chắc chắn là rắn!”
Bàn tay vừa mò mẫm vào trong đã cảm nhận được một đám động vật máu lạnh trơn trơn ướt ướt quấn lấy, so với tưởng tượng còn ghê rợn hơn, da gà soát một tiếng nổi khắp người.
Khán giả bị anh chàng chọc cho cười nghiêng ngã, Hạ Điềm cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Cổ Trạch len lén liếc nhìn khuôn miệng của cô, môi anh đào lúc cười lên thật sự rất đáng yêu, con ngươi sâu thẳm cũng như phủ thêm một tầng nước, long lanh tràn đầy sức sống.
Lạc Thần luôn dõi theo Hạ Điềm, phát hiện tình địch đang lợi dụng chương trình này mà tiếp cận cô, khó chịu nhăn mày:
“Tên này nhìn Hạ Điềm kiểu gì thế? Như một con sói thèm khát vậy.”
Lúc quay đầu quan sát Vương Tuyết Tình, trong lòng anh lại lạnh đi nhiều. Có những mối quan hệ một khi rạn vỡ sẽ không bao giờ phục hồi nguyên trạng được nữa, chính tay cô đã đẩy anh ra xa, đe dọa, uy hiếp, hãm hại người khác, tâm cơ sâu như vậy, anh tự nhận không bằng.
Lúc này, Lạc Thần cầm điện thoại lên gọi cho Sở Dương, không nhanh không chậm hỏi:
“Tìm được chưa?”
[Cần một thời gian nữa, nhưng đã bắt được tên hacker kia.]
“Tốt, buổi tối tôi tới tìm cậu.”
[Hạ Điềm thế nào rồi? Chú ý đừng để cô ấy chịu kích thích, mấy tháng đầu cần phải tịnh dưỡng, nhưng tôi khuyên mấy lần vẫn vô dụng.]
“Cô ấy… chắc sẽ rất khó có thứ gì kích thích được tinh thần mạnh mẽ kia.”
Lạc Thần hồi tưởng cảnh Hạ Điềm dùng tay không đánh rắn, thật sự có chút hoảng hốt. Nếu chuyện bọn họ làm suôn sẻ, sau này anh đi tìm cô ấy xin tha lỗi, có khi nào cũng cùng hoàn cảnh với con rắn xấu số kia không?
Anh phát hiện thời gian bọn họ ở bên nhau thật sự quá ngắn, rất nhiều mặt khác của cô anh chưa kịp nhìn thấy.
Trong lúc Lạc Thần đang gọi điện thoại, bên phía đội đỏ đã loạn cả lên, bọn họ lấy được hết mấy viên bi trong ba hộp đen ra, còn hộp cuối cùng có rắn thì không ai dám đưa tay vào. Thời gian trôi qua hơn phân nửa, Vương Tuyết Tình đột nhiên đi tới trước, nói:
“Để em.”
Cô không muốn chịu thua trước khí thế của Hạ Điềm, mặc dù đầu ngón tay đang run rẩy rất nhỏ, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, nhắm mắt, một phát đưa tay vào trong hộp đen.
Khán giả la lên thất thanh, Hạ Điềm cẩn thận lui ra mấy bước, không hiểu sao khi đứng gần Vương Tuyết Tình, cô lại có cảm giác tim đập hơi nhanh.
Đang lúc mọi người hồi hộp chờ đợi, một tai nạn hi hữu đột nhiên xảy ra.
Chỉ thấy Vương Tuyết Tình bị một con rắn nhỏ trong đó quấn lên cổ tay, sau đó hoảng hốt đẩy mạnh cái hộp trước mắt ra ngoài. Ai cũng không ngờ được, cô lại làm ra động tác đó! Cho dù sợ thật, nhưng cũng chưa từng có ai làm đổ cả hộp đen như thế!
Vốn dĩ trên hộp có một mặt thủy tinh, bây giờ vừa rơi xuống sàn lập tức bể nát, bắn ra xung quanh, một mảnh trong đó còn xoẹt qua cổ chân Hạ Điềm.
Biến cố phát sinh đột ngột, khi mọi người kịp phản ứng lại thì đám rắn trong hộp đã bò loạn ra xung quanh.
Vũ lão sư phản ứng cực nhanh, vội kêu lên:
“Ngắt, tạm thời ngưng phát sóng!”
Lạc Thần mắt thấy bên này xảy ra chuyện, tim gần như nhảy lên đến cổ họng, năm bước cũng thành ba bước chạy ào tới.