• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Xấu hổ




Lạc Thần mặc áo thun và quần lửng đi ra ngoài, dưới chân còn mang dép lê, nhưng ánh vào trong mắt Hạ Điềm lại không có chút lôi thôi nào. Đây là cái lợi của mỹ nam, cho dù quần áo có đơn giản hoặc xấu đi chăng nữa, thì quan trọng hơn hết vẫn là khuôn mặt. Điển hình cho câu nói "mặt đẹp là được"?



Cô nheo mắt nhìn anh, phát hiện trên tay anh cầm một xấp giấy nhỏ, cũng không rõ anh muốn làm gì, chỉ là ngẩng đầu lên nhìn, dưới chân lại vẫn như cũ quẫy quẫy trong nước.



"Đây là hợp đồng khi sống chung, thời gian ít nhất nửa năm."



Lạc Thần nheo mắt nhìn thân hình của cô sau lớp áo sơ mi, không quá rõ ràng như lần trước, nhưng có vẻ cũng không kém?



Nhận ra ánh mắt của người này, Hạ Điềm không được tự nhiên rụt chân lại, vội vàng đứng thẳng lên rồi cầm lấy phần hợp đồng trong tay anh ta. Vừa rồi cô bị ảo giác sao? Anh ta dường như đã nhìn thoáng qua ngực của cô đó 囧?



"Tôi về phòng xem." Hạ Điềm lúng túng cầm mấy tờ giấy lên, không tiếng động che ngực lại.



"Ừ, nếu cần gì thì cứ nói, tôi sẽ bổ sung."



Lạc Thần cũng nhận thấy cô ngượng ngùng, đành nhìn sang nơi khác.



Hạ Điềm trở lại phòng của mình, nằm lăn ra giường rồi cầm hợp đồng lên xem thử, đều là những quy tắc nho nhỏ không đáng kể, ví dụ như không được dẫn bạn về nhà chơi khi chưa có sự cho phép của anh ta, có thể hoạt động tự do nhưng không được vào phòng anh ta, lúc bình thường có bạn trai cũng không sao, miễn là trước mặt ông nội anh ta chịu khó diễn trò một phen.



Xuống chút nữa, cô nhìn thấy một dòng chữ "Bên B không được "hành động quá phận", nếu không, phải dọn ra khỏi nơi này."



Éc? Có nhầm hay không? Bên B là cô đó, cô mới là phụ nữ kia mà? Anh ta còn sợ cô sẽ ăn thịt anh ta! Cô nghĩ nghĩ, tức giận tìm một cây bút rồi ghi thêm vào.



"Bên A không được hành động quá phận, nếu không, phải ngủ ngoài sân."



Cô cũng muốn ghi "phải dọn ra khỏi nơi này", nhưng mà lại bi ai phát hiện đây là nhà của anh ta.



Cẩn thận đem giao lại hợp đồng cho Lạc Thần, Hạ Điềm trở về phòng, tiện tay lên mạng nói chuyện cùng bạn bè. Tô Ngữ gửi cho cô mấy bài báo lá cải trên trang chủ của trường, có tin cô ngoại tình nên bị Lý Gia Vinh đá, bên dưới không biết bao nhiêu người hiểu rõ chuyện này chạy vào chửi ầm cả lên.



[Điềm bảo bối, dạo này cục cưng nhà tớ hơi phá nên mẹ muốn đem cho, cậu có thể thu nuôi nó hay không? T____T]



Hạ Điềm mở khung chat lên, thấy Tô Ngữ gửi cho mình một loạt nhãn dán khóc lóc ỉ ôi, cô cảm thấy có chút khó trả lời. Cô nàng này còn chưa biết cô đã chuyển nhà...



Thôi thì làm phước vậy, dù sao cô cũng rất yêu thích Bánh Bao nhà Tô Ngữ, đó là một con Husky đực hai năm tuổi. Nghĩ vậy, Hạ Điềm mon men đi qua gõ cửa phòng Lạc Thần.



"Có chuyện gì sao?" Lạc Thần nhàn nhạt hỏi.



"Tôi có thể nuôi chó ở nơi này không?" Hạ Điềm chớp đôi mắt to tròn nhìn anh.



"Chó? Nó biết đi vệ sinh đúng chỗ sao? Có quậy phá gì không?"



Anh cũng rất thích động vật, bất quá công việc bận rộn cho nên không có thời gian chăm sóc, nếu là một chú cún ngoan, vậy nuôi trong nhà không thành vấn đề.



Hạ Điềm nghe ra anh ta không ghét động vật, cười rộ lên:



"Biết, nó rất ngoan. Nếu anh đồng ý thì hiện tại tôi sẽ đi đón nó ngay."



"..."



Lạc Thần nhìn nụ cười ngây ngô của Hạ Điềm, chợt nhớ đến dáng vẻ hung dữ của cô khi đuổi bạn trai cũ đi, không hiểu sao lại thấy rất thú vị.



Anh suy tư trong chốc lát, sau đó gật đầu: "Được, miễn là cô chăm sóc nó kĩ một chút. Tôi đã cho người mang những vật dụng khác của cô đến đây, cũng sắp xong rồi. Đây là chìa khóa xe của tôi."



Lạc Thần đem chìa khóa xe đưa cho cô, Hạ Điềm gật đầu nói cảm ơn, vươn tay ra nhận lấy. Trong lúc này, hai người vô tình chạm vào tay đối phương, cảm giác được da thịt của cô lạnh lẽo, anh chớp mắt một cái, làm như không có việc gì nhìn cô rời đi. Cô gái này thân nhiệt khá thấp, chẳng trách lúc đó ở trong xe chỉ tầm 23 độ, cô lại cảm thấy lạnh.



Hạ Điềm vui vẻ chạy thẳng đến nhà Tô Ngữ chơi nửa ngày, sẵn tiện nói muốn đón Bánh Bao. Lúc ra cửa, vị bạn tốt của cô không khỏi sửng sốt vì chiếc Ferrari đắt tiền của Lạc Thần:



"Cậu mượn xe của ai vậy nè? Thật là xịn..."



"Mượn của... bạn." Hạ Điềm không biết nên xem Lạc Thần là gì, đành trả lời bừa.



Tô Ngữ ôm khuôn mặt ngu ngốc của Bánh Bao lên hôn một cái chụt, giả vờ đau lòng nói:



"Hoàng thượng, thần thiếp không thể ở bên cạnh người được nữa, người phải sống tốt thật tốt, thần thiếp sẽ thường xuyên đến thăm người... hức hức."



Hạ Điềm nhức đầu nhìn bạn mình: "Được rồi được rồi, dừng dừng, ai không biết còn tưởng cậu thần kinh."



Bánh Bao nhìn Tô Ngữ bằng ánh mắt kì thị, sau đó vui vẻ nhào vào bên chân Hạ Điềm, quẫy quẫy đuôi, giống như chủ của nó từ trước đến giờ là Hạ Điềm chứ không phải người sau lưng.



"Đồ phản bội!" Tô Ngữ tức giận vỗ vào mông Bánh Bao một cái.



"Ẳng ẳng..."



Người ta nói Husky là giống chó đần nhất, quả thật không sai vào đâu được. Bị đánh một cái, nó lập tức nằm lăn ra ăn vạ, giơ bốn chân lên trời uốn éo uốn éo, báo hại Hạ Điềm phải mất sức chín trâu hai hổ mới lôi nó lên xe được. May mà trên đường về nhà, tên quỷ này nằm yên không phá phách gì, nếu không, cô biết ăn nói sao với Lạc Thần đây? Chiếc xe này mà trầy một chút chắc cô sẽ chết vì đau lòng mất.



Thời điểm về đến biệt thự đã là buổi chiều, Hạ Điềm dắt theo Bánh Bao vào trong, không thấy bóng dáng Lạc Thần đâu cả. Hẳn là đi làm rồi?



Phòng cô chất một ít thùng giấy được đóng gói kĩ càng, toàn bộ đều là vật dụng lúc trước cô để lại nhà trọ, không nhiều lắm. Cô đem chúng sắp xếp lại một lượt, sau đó mới kéo Bánh Bao vào nhà tắm, một người một thú bắt đầu tẩy rửa.



Con Husky này mặt rất ngáo nhưng cũng có những lúc rất thông minh, cho nên Hạ Điềm cực kì yêu thích nó. Cô xả nước vào trong bồn tắm rộng lớn, cùng Bánh Bao đùa giỡn một lúc lâu cũng không thấy chán. Đêm nay vì để nó có thể ngủ trên giường, cô đặc biệt dùng sữa tắm chà lau cả người nó một lần.



Bánh Bao đột nhiên phấn khích sủa ầm lên, Hạ Điềm đang quấn khăn tắm quanh người cũng phải đưa tay làm động tác suỵt với nó. May mà nó chịu im lặng để cho cô lau lông, vừa nghĩ đến đây, Bánh Bao đột nhiên nhảy lên, bất chấp tiếng kêu của Hạ Điềm mà xông ra ngoài, một đường phi ra khỏi phòng.



Ý nghĩ đầu tiên của Hạ Điềm chính là phải chụp nó lại! Trời ạ! Vừa rồi cô chưa khóa cửa phòng? Nếu những vật dụng trong nhà bị hỏng hóc gì thì cô có bán thân cũng đền không kịp đâu! Tên Lạc Thần kia còn trưng rất nhiều bình hoa cổ và tranh quý trong phòng khách đó!



Hạ Điềm hoảng hốt chạy ra, lại không để ý chân mình vẫn còn dính nước, cho nên vừa ló mặt ra khỏi cửa, cô lập tức bị Bánh Bao nhào tới đè ngã.



Rầm.



Sao trời bay khắp nơi, Hạ Điềm đau đến mức chết lặng, lưng đập thật mạnh xuống nền nhà đã tê rần. Ngay lúc cô đang kêu rên này, một tiếng "tít tít" vang lên khiến thân hình của cô cứng đờ.



Cửa chính mở ra, xuyên qua bốn cái chân chó của Bánh Bao, cô nhìn thấy một đôi dép nhạt màu quen thuộc, dường như lúc sáng đã thấy Lạc Thần mang cái đôi dép này?



Bánh Bao phát hiện có người lạ đột nhập, lập tức sợ hãi nhảy tưng tưng lên, chạy ngược vào trong phòng, bỏ lại chủ nhân của nó trên đất.



Lạc Thần có chút bất ngờ nhìn cặp chân trắng như tuyết của Hạ Điềm lộ ra ngoài, máu nóng nhất thời chảy ngược lên mặt. Mặc dù đã hai mươi bảy tuổi, cũng từng có rất nhiều người mẫu mặc bikini nóng bỏng lượn qua lượn lại trước mắt anh, nhưng đó là khi anh đang làm việc, cho nên không có phân tâm. Lúc này, anh không hề phòng bị, lại nhìn thấy cảnh xuân tươi đẹp như vậy, nhất thời không nhịn được, chỗ nào đó rục rịch có phản ứng.



Hạ Điềm chỉ thấy toàn thân lạnh ngắt, vội vàng bò dậy, sau đó nắm chặt khăn tắm. Cô vốn muốn đứng lên, nhưng mà khổ sở phát hiện chân mình có chút đau, hình như đã bị trật mất rồi! Bánh Bao chết tiệt!



Cô im lặng cúi đầu nhìn chân mình, từ phần cổ đến mang tai của cô đều lấy tốc độ ngồi hỏa tiễn mà đỏ lên.



"Cô... không sao chứ?" Lạc Thần đưa tay lên che mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác.



"Tôi... trật chân rồi." Hạ Điềm ngượng ngùng chống tay xuống sàn nhà, vừa mới thử đứng dậy liền đau đến mức toát mồ hôi.



Làm sao bây giờ? Cô chưa từng ăn mặc như vậy trước bất kì người đàn ông nào, thật sự là xấu hổ không nói nổi. Mới ngày đầu đến nhà anh ta đã té chổng vó như này, nghĩ kiểu gì cũng giống như đang câu dẫn người ta hết!



Bánh Bao không sợ chết chợt ló mặt ra khỏi cửa nhìn bọn họ, Hạ Điềm tức đến mức muốn cạo sạch lông của nó!



"Ẳng ẳng."



Tiếng sủa này giúp Lạc Thần bình tĩnh hơn một chút, anh khẽ hắng giọng:



"Để tôi giúp cô."



Anh chậm rãi tới gần, cúi đầu mới phát hiện mái tóc của Hạ Điềm vẫn còn ướt nước, từng giọt từng giọt theo tóc cô chảy dọc xuống xương quai xanh tỉ mỉ.



Lúc này Hạ Điềm chỉ muốn tìm một cái hố to mà nhảy xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn người đối diện. Cô mở to mắt trừng kẻ phá hoại đang ló mặt ra khỏi cửa, nó lập tức hiểu được cô giận dữ, bò rạp xuống đất ư ử hai tiếng.



Lạc Thần không dám nhìn loạn, đưa tay cẩn thận vòng qua chân và lưng Hạ Điềm, cho dù không cố ý, nhưng tay vẫn chạm vào da thịt mát lạnh của cô. Ở khoảng cách gần như vậy, mùi hương sữa tắm thoang thoảng bên mũi anh, chọc cho anh cả người không được tự nhiên.



Hạ Điềm một tay che ngực, một tay nắm chặt nửa dưới của khăn tắm. May mà khăn tắm của cô đủ dài, nếu không, chỉ cần anh ta bế cô lên thì mọi thứ đều sẽ lộ hết ra ngoài.



Nam nhân và nữ nhân khác biệt, Lạc Thần chỉ cần dùng chút sức đã dễ dàng đem cô bế lên, sau đó động tác trúc trắc ôm cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.



Trái tim Hạ Điềm dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mất rồi, chỉ vì quá xấu hổ. Động tác này thật giống mấy cặp tình nhân chuẩn bị lên giường với nhau!



"Quần... quần áo của tôi ở trong phòng tắm." Cô nhỏ giọng nói.



Lạc Thần rút tay về, theo lời cô nói đi vào phòng tắm. Trên móc treo một bộ đồ ngủ hình gấu bằng vải mỏng, bên cạnh là một cái quần lót hình gấu cùng áo ngực thêu hoa. Size này, dường như không được lớn lắm?



Anh nhanh chóng thu lại ý nghĩ của mình, gom quần áo của cô ra ngoài. Thấy cửa phòng tắm mở, Hạ Điềm đem tóc che lại nửa bên mặt, tiếp tục lí nhí:



"Anh để trên giường là được, cảm ơn anh."



Lạc Thần không tự chủ được nhìn về phía ngực cô, đột nhiên cười cười, nói một câu đầy ẩn ý:



"Bánh bao mười tệ, chín tệ là vỏ."



"..."



Hạ Điềm siết chặt nắm tay, nhưng là vẫn nhịn xuống không phát tác. Đợi Lạc Thần đi ra khỏi phòng rồi, cô mới lúng túng đem quần áo mặc vào, lúc cầm quần lót lên không khỏi nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, đau khổ úp mặt vào đầu gối mà gào lên.



"Aaaaaaa, con cún ngu ngốc!"



Bánh Bao nằm dưới nền nhà xếp hai chân trước vào nhau, đưa cặp mắt ngu ngơ lên nhìn cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK