• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 108: Lễ trao giải




Mấy ngày trôi qua, cuộc sống của mọi người đều quay cuồng trong sự lo lắng bất an, nhưng cuối cùng, Vương Tuyết Tình không xuất hiện, không gây rối, cũng không cho người làm gì bọn họ cả.



Đối với việc cô nàng hoàn toàn biến mất như thế, chỉ có Lạc Thần là rõ ràng nhất. Có lẽ Vương Tuấn không để em gái ra khỏi nhà, không muốn con bé đi gây chuyện nữa, đang tìm cách giảm nhẹ tội danh?



Lạc Thần sống không đụng chạm đến ai, nhưng không phải vì vậy mà anh trở thành người tốt.



Khi người khác đã vượt quá giới hạn chịu đựng của anh, anh mới thực sự trở nên đáng sợ và vô tình.



Tình cảm suốt mười mấy năm của Vương Tuyết Tình trở thành một thứ rẻ tiền đáng kinh tởm trong mắt anh.



Con gái anh mặc dù may mắn không chết yểu, nhưng anh sẽ không bỏ qua. Muốn giảm tội? Nói thì dễ hơn làm.



Trước buổi lễ trao giải ba ngày, các tin tức liên quan đến Vương Tuyết Tình như “Chuyện tình cảm rắc rối giữa Vương mỹ nữ và tổng tài Lạc Hoa”, “Thanh mai trúc mã lại không bằng tiểu tam họ Hạ” liên tục nổi lên, rồi lại chìm xuống rất nhanh.



Vương Tuấn muốn dùng truyền thông tẩy trắng và giúp Vương Tuyết Tình kéo thiện cảm, nhưng không ngờ Lạc Thần lại càng vô sỉ hơn.



Toàn bộ những scandal thái độ và hành động khinh người của Vương Tuyết Tình đều bị kéo lên, anh cũng nói thẳng với cánh báo chí mình chưa từng có tình cảm nam nữ với Vương Tuyết Tình.



Ảnh đế Cổ Trạch cũng lên tiếng trong một buổi phỏng vấn, nói đại ý:



“Tôi không muốn nói xấu người khác trên sóng truyền hình, nhưng tôi nghĩ những người làm việc với Vương tiểu thư đều sẽ hiểu thôi.”



Quản lý nghe anh nói vậy suýt chút nữa cắn lưỡi tự sát! Vị trí ảnh đế của anh đã vững vàng rồi, nhưng còn ba ngày trước khi trao giải, anh lại phát ngôn như vậy là sao!!! Scandal tình cảm chưa hết, đến scandal phát ngôn gây sốc này, tâm lý của người làm quản lý thật sự phải rất cứng cỏi mới chịu được.



“Rốt cuộc cậu có muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa không hả? Cậu nghĩ mình là nhất rồi sao? Cậu nghĩ cái gì vậy… tôi… tôi tức chết mất…”



Cổ Trạch cảm thấy không sao cả, đơn giản cười đáp:



“Tôi không muốn đi ngược lại với quan niệm sống của mình, cái gì cảm thấy đúng thì làm thôi. Nếu việc tôi phát ngôn như vậy ảnh hưởng đến tương lai của mình, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”



Anh cảm giác được cuộc chiến truyền thông này không đơn giản, anh chỉ có thể giúp Hạ Điềm đến đây thôi.



Tất nhiên, một lời của anh trông thì nhẹ nhàng không có sức ảnh hưởng gì, nhưng thật ra lại rất có sức nặng. Đặc biệt là fan của anh lại còn rất rất rất đông…



Hạ Điềm nhìn tin tức thay đổi liên tục, trong lòng thầm nghĩ, chắc hẳn Lạc Thần đã nhúng tay vào. Cô còn chưa kịp làm gì, anh đã thay cô giải quyết tốt.



Liên hệ với bên phóng viên, Hạ Điềm nói ở buổi lễ trao giải sẽ công khai rất nhiều tin tức hot, hy vọng họ chú ý, tới càng nhiều càng tốt.



Sau chuyện này, chỉ sợ Hạ Điềm không thể tiếp tục làm diễn viên được nữa, chẳng công ty nào dám nhận một cô gái làm náo loạn buổi lễ trao giải để trả thù riêng như cô cả.



Ba ngày chỉ trong một cái chớp mắt, lễ trai giải bắt đầu trở thành chủ đề bàn tán của mọi người, bởi vì có Vương Tuyết Tình và Hạ Điềm tham gia mà náo nhiệt vô cùng.



Thảm đỏ trải dài đến sân khấu, Hạ Điềm xuất hiện với một chiếc váy hồng lộ vai không quá cầu kỳ, nửa trên ôm sát người cô, thân hình mảnh mai hơn trước kia không ít, có lẽ là gần đây cô quá mệt mỏi nên tuột cân. Váy chỉ dài qua đầu gối chút đỉnh, phía trên váy đan xen những đường viền kim tuyến đẹp mắt, dưới ánh đèn không ngừng lấp lánh. Tóc búi cao sau đầu, để lộ phần cổ và xương quai xanh tinh tế.



Hôm nay, cô lấy tư thái vô cùng tự tin và xinh đẹp lộ diện trước mọi người.



Ánh đèn từ máy ảnh không ngừng chớp lóe, Hạ Điềm không hề để ý đến, chậm rãi đi trên thảm đỏ, sau đó tạo dáng chụp vài tấm ảnh.



Suốt quá trình này, Trình Tiêu luôn đứng cách cô không xa, yên lặng đi theo bảo vệ cho cô.



Chỗ ngồi của Hạ Điềm cách sân khấu rất gần, cùng với cô còn có một vài diễn viên khác, đều là những người xinh đẹp rạng rỡ, mỗi nhà mỗi vẻ.



Mặc dù trước đó Cổ Trạch có phát ngôn không hay lắm về Vương Tuyết Tình, nhưng fan của anh chẳng hề để ý chút nào, ngược lại càng ra sức vote cho anh vì sợ bị kéo xuống khỏi vị trí ảnh đế.



Hạ Điềm âm thầm cảm thấy vui vì anh thành công trên con đường mà mình đã chọn, và cũng cảm ơn anh đã nói giúp cô trong sự kiện lần này.



Tâm Hạ Điềm bình tĩnh đến lạ, cô mỉm cười thân thiện chào hỏi toàn bộ những diễn viên xung quanh, thật mong chờ "sự kiện" trọng đại sắp diễn ra.



Trước buổi lễ, những màn trình diễn đặc sắc và cuốn hút liên tục được tung ra. Khán giả điên cuồng kêu gào, không khí trong sân vận động kéo lên mức cao nhất, vô cùng náo nhiệt.



Rất nhanh, phần trao giải cho các bộ phim xuất sắc kết thúc, đến phần giải dành cho diễn viên.



Bất ngờ là, Hạ Điềm không ngờ lại được nhận giải nữ diễn viên mới xuất sắc. Không phải là nữ diễn viên phụ xuất sắc, mà là nữ diễn viên mới xuất sắc!



Trước đó cô cũng không nghe bên phía nhà đài hé lộ chút gì, khoảnh khắc tên mình được xướng lên, cả người cô chết lặng.



Diễn viên bên cạnh phải lên tiếng gọi cô, cô mới sực tỉnh mà đứng lên, tiến về phía khán đài.



Bài diễn văn siêu dài mà cô đã chuẩn bị cho giải thưởng này bị cô ném ra hết sau đầu, vừa cầm cúp vừa ngơ ngác không biết nên nói gì.



Vẻ mặt bối rối của cô khiến mọi người cười vang, cũng làm cô hơi xấu hổ.



Cái này hơi vượt ngoài dự liệu, một niềm vui bất ngờ nho nhỏ.



Bộ phim điện ảnh mà cô tham gia đó, cô thậm chí còn nổi bật hơn nữ diễn viên chính. Có lẽ là do nhân vật ác xuyên suốt bộ phim ấy có quá nhiều cảnh quay hành động mượt mà, nên được nhiều người yêu thích?



Cô không rõ, chỉ biết là mình phát biểu trong trạng thái cứng đờ rồi xuống sân khấu mà ngồi.



“Chúc mừng Hạ Điềm, không ngờ cô lại ẵm luôn giải thưởng này… Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người diễn vai phản diện mà được nhận đó.”



“Ha ha… may mắn thôi, may mắn đó.” Hạ Điềm nghe người bên cạnh khen mà chỉ biết cười khan.



Âm thanh vỗ tay rầm rộ bên tai khiến trong lòng cô có chút cảm giác tự hào không rõ. Cô cũng đã muốn buông bỏ công việc đáng chết này, nhưng bây giờ nhiệt huyết lại dâng lên… đúng là làm khó cô mà.



Cúi đầu, đặt hoa và cúp lên bàn, Hạ Điềm uống một hớp nước.



Cuối cùng, phần trao giải cho ảnh hậu Vương Tuyết Tình cũng đến.



Mặc dù Vương Tuấn muốn nhốt em gái mình, nhưng việc tham gia lễ trao giải, anh không cản con bé được. Đó là ước mơ nhiều năm của con bé, đó là mộng ước ban đầu của con bé. Bây giờ con bé muốn đứng trên đỉnh cao, nhận giải thưởng xứng đáng với bao nỗ lực của mình, anh nỡ ngăn cản ư?



Không nỡ.



Vậy nên Vương Tuyết Tình đã đến đây, trong một bộ đầm đuôi cá trắng xinh. Cô nổi lên với hình tượng quyến rũ phong tình, bây giờ lại hóa thân thành tiên nữ ngây thơ, khiến mọi người ồ lên đầy kinh ngạc.



“Cảm ơn mọi người.. oa… tôi không biết phải cảm ơn mọi người thế nào nữa. Ngày hôm nay đứng ở đây, được nhận giải thưởng ảnh hậu, là điều mà tôi không hề nghĩ tới. Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn mọi người trong đoàn phim đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua…”



Bài phát biểu của cô kéo dài hơn năm phút, một chốc lại dừng vì quá cảm động mà rơi nước mắt.



Hạ Điềm nhìn ảnh chiếu rộng lớn phía sau Vương Tuyết Tình, nét cười trên môi chưa bao giờ dừng.



Đang lúc Vương Tuyết Tình phát biểu, phía sau cô đột nhiên xuất hiện một đoạn video ngắn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK