Chương 110: Chồng à, anh thật sự thay đổi rồi
Người xem càng thêm hoang mang hơn, trong lòng họ thầm nghĩ rằng không biết tình huống đang xảy ra là như thế nào. Cho dù người con rể này có là đại gia giàu có đi chăng nữa thì với cương vị là mẹ vợ cũng không thể hành lễ lớn như vậy đối với con rể được.
Thực ra, Trương Lan Phượng không phải đang quỳ hành lễ với Hoàng Thiên, chẳng qua là vì bà ta quá phấn khích đến nỗi không thể đứng vững chân được nữa mà thôi.
Hoàng Thiên cũng vô cùng ngại ngùng, vội vàng cùng Lâm Ngọc An ởi tới đỡ Trương Lan Phượng lên.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại chút đi, mẹ bị làm sao thế?”
Lâm Ngọc An vội nói.
“Mẹ không sao, mẹ không sao, ha ha.
Ngọc An, con mau nói cho mẹ biết đi, từ khi nào mà Hoàng Thiên lại trở nên giàu có như vậy thế?”
Trương Lan Phượng không kìm được nóng ruột hỏi Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An cũng đổ mồ hôi ròng ròng, cô cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Mẹ, con cũng không biết nữa.”
“Ha ha, chuyện này thật không thể tin được mà, con rể nhà chúng ta lại giàu có như vậy, che giấu cũng kĩ quá đấy chứ.” Trương Lan Phượng mặt mày hớn hở nói với Hoàng Thiên: “Con rể à, số tiền đó con cho người mang hết đi rồi sao? Giữ lại một ít đi, mẹ mang nó về nhà ôm nó ngủ một đêm.”
Hoàng Thiên nghe xong hoàn toàn không biết nói thêm gì nữa, anh cũng nhìn ra rõ ràng rằng Trương Lan Phượng rất chú ý đến số tiền đó.
Thật ra, tiền có hay không cũng không quan trọng lắm, đối với Hoàng Thiên, ba trăm năm mươi tỷ có đáng là gì đâu cơ chứ?
Chỉ là đồng tiền cũng là thứ gây tai họa vào thân, từ nay về sau Trương Lan Phượng chắc chắn sẽ suốt ngày tìm đến anh làm phiền để đòi tiền.
Một bà mẹ vợ không đáng tin cậy như vậy, nếu thực sự có trong tay số tiền kếch xù như thế không biết sẽ gây ra tai họa gì nữa, nói không chừng lại còn bị người ta lừa rồi cuỗm hết đi là coi như xong.
Nghĩ như vậy, Hoàng Thiên bèn cảm thấy trong lòng mình có chút lo lắng.
“Ngọc An, chúng ta về trước đi.”
Hoàng Thiên nói với Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An cũng đã muốn rời khỏi đây từ nãy giờ rồi, bao nhiêu người vây xem như vậy thật sự không hay một chút nào.
“Dạ.”
Lâm Ngọc An nhanh chóng gật đầu với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thanh toán tiền cho sợi dây chuyền kim cương xong rồi đưa Lâm Ngọc An và Trương Lan Phượng ra khỏi cửa hàng †rang sức.
Lã Việt nói rằng sẽ không để Hoàng Thiên phải thanh toán bất cứ thứ gì, thế nhưng nói thế nào cũng không lay chuyển được Hoàng Thiên cho nên ông ta cũng đành nhận.
Sau khi cả gia đình ba người lên xe, Lâm Ngọc An rốt cuộc cũng không nhịn được nữa bèn nói với Trương Lan Phượng rằng: “Mẹ, mẹ thấy hết rồi chứ? Sợi dây chuyền kim cương lần trước mà cửa hàng trang sức gửi tới chính là do Lã Việt tặng cho Hoàng Thiên, chứ không phải là do Trịnh Hiếu Phong mua cho mẹ đâu.”
Trương Lan Phượng nghe xong không thể không gật đầu, bà ta hoàn toàn tin vào lời nói của Lâm Ngọc An mà không có một chút nghỉ ngờ gì.
Bởi vì lần này sự thật đang bày rành rành ra ở ngay trước mắt, vừa rồi Lã Việt lại còn cứ kiên quyết muốn tặng không sợi dây chuyền kim cương cho Hoàng Thiên, cũng khoảng tầm ba trăm triệu chứ đâu có ít gì.
“Ừ ừ, bây giờ mẹ biết rồi. Hừ, cái thằng Trịnh Hiếu Phong này đúng thật là không biết xấu hổ mà. Nó lừa gạt mẹ lâu như vậy nên làm mẹ cứ nghĩ xấu cho Hoàng Thiên, thế nên mới để cho con rể phải chịu oan ức.”
Trương Lan Phượng tức giận nói sau đó lại nhìn sang phía Hoàng Thiên, lúc này bà ta lại phô ra cái dáng vẻ mặt mày rạng rỡ rồi cười với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thật sự không chịu nổi khi nhìn thấy Trương Lan Phượng như thế này, anh bị Trương Lan Phượng coi thường hơn ba năm trời, bây giờ đột nhiên Trương Lan Phượng lại đối xử tử tế rồi lấy lòng anh như vậy, thật sự anh rất khó chịu không tài nào thích ứng nổi.
“Không chỉ có vậy, cấp trên của Ngọc An tìm Ngọc An để gây sự với cô ấy cũng là do con đã giúp Ngọc An giải quyết. Còn nữa, lần trước ở bốn nhà kho của khu công nghiệp cũng là do đích thân con xử lý Trịnh Minh Nghĩa chứ không phải là công lao của Trịnh Hiếu Phong.”
Hoàng Thiên nói ra tất cả những điều mà trước đây Trương Lan Phượng đã hiểu lầm và làm anh phải chịu oan ức.
Trương Lan Phượng nghe xong những lời này thì ngơ người ra, bà ta cảm thấy nóng bừng cả mặt như đang phát sốt.
Nếu như trước đây Hoàng Thiên nói những điều này với bà ta thì chắc chắn bà ta sẽ không tin, thế nhưng bây giờ tình thế không giống như vậy, lần này bà ta hoàn toàn tin vào những lời Hoàng Thiên vừa nói mà không một chút nghi hoặc nào.
Mối quan hệ của Hoàng Thiên và Lã Việt tốt như thế, việc xử lý một tên cỏn con như Trịnh Minh Nghĩa không phải dễ như trở bàn †ay sao?
Lúc đó làm sao mà lại có thể bị Trịnh Hiếu Phong lừa được cơ chứ.
Trương Lan Phượng càng nghĩ lại càng thấy ghét Trịnh Hiếu Phong, lúc bà ta đối mặt với Hoàng Thiên, bà ta cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Hì hì, trước đây là do mẹ không biết. Mẹ nói nghe nè con rể, dù sao con cũng không được giận mẹ nha, mẹ đã nuôi dưỡng rồi gả cho con một người vợ tốt như vậy, con nên cảm ơn mẹ mới đúng đấy.”
Trương Lan Phượng cười tủm tỉm nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong chỉ khế nở một nụ cười nhàn nhạt, bà mẹ vợ này quả thật rất biết cách ăn nói.
Nhìn thấy Hoàng Thiên cười, Trương Lan Phượng cũng cảm thấy yên tâm hơn, lúc này bà ta mới tranh thủ cơ hội nói: “Con rể à, mẹ không cần biết số tiền kia của con là từ đâu mà có, mẹ chỉ có một yêu cầu thôi.”
“Mẹ nói đi.”
Hoàng Thiên vừa lái xe, vừa thản nhiên nói.
Anh đã hiểu ra ý câu nói của Trương Lan Phượng rằng bà ta chắc là đang muốn vòi tiền.
Nhưng về phần bà ta muốn vòi bao nhiêu tiền thì Hoàng Thiên lại không đoán được.
“Số tiền đó, mẹ sẽ giữ giúp con. Con cầm trong tay nhiều tiền như vậy mẹ cũng không thể nào yên tâm được. Con và Ngọc An còn quá trẻ, vung tiền không có suy nghĩ trước sau, lỡ như mà tiêu xoèn xoẹt một lúc rồi mất hết số tiền này thì coi như trắng tay.”
Trương Lan Phượng tuôn ra một tràng tỏ ra dáng vẻ đang rất nghiêm túc.
Lâm Ngọc An nghe xong những lời này thì sửng sốt ngây người ra, cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện mẹ mình lại mặt dày như vậy, đã vòi tiền rồi mà lại còn muốn vòi hết ba trăm năm mươi tỷ luôn sao?
Cô quá hiểu rõ về mẹ của mình rồi, mẹ nói là giữ tiền giúp cho nhưng thực chất chỉ là muốn nuốt trôi hết số tiền một phát luôn mà thôi.
Từ khi xảy ra chuyện của Tạ Long, Lâm Ngọc An cũng không tin tưởng Trương Lan Phượng lắm. Nếu như Trương Lan Phượng thực sự sở hữu số tiền này, nói không chừng một ngày nào đó sẽ lại bị một cậu thanh niên trẻ trung đẹp trai khác lừa cho mà xem.
Hoàng Thiên cũng hoàn toàn chịu thua trước người mẹ vợ như vậy, mẹ vợ của anh quả thực đúng là “hạng cực phẩm’ rồi.
“Mẹ, mẹ không nhầm đúng không? Mấy năm nay con ở rể ở nhà của mẹ, ngoài ăn cơm ngày ba bữa ra thì cả một năm cũng không tiêu tới ba trăm triệu nữa là… Mẹ nói con vung tiền mà không có suy nghĩ trước sau sao?”
“Ngọc An đi làm kiếm tiên nuôi gia đình, cô ấy lại càng không dám tiêu xài hoang phí một đồng nào. Bộ quần áo cô ấy đang mặc trên người bây giờ là từ hai năm trước.”
“Trước đây con bị gấy chân cũng không dám xin gia đình dù chỉ một xu tiền chữa trị, điều này làm con ba bốn năm trời vẫn không tìm được việc làm, nó cứ như một cái vòng luẩn quẩn vậy.”
“Ngược lại suốt ngày mẹ chỉ biết chưng diện mua sắm nào là mỹ phẩm, quần áo hàng hiệu rồi túi xách. Mẹ sử dụng son môi toàn là loại vài triệu đồng trở lên. Mẹ nói rằng con và Ngọc An đang tiêu xài hoang phí sao?”
Hoàng Thiên hỏi vặn lại một loạt các câu hỏi liên tục mà không chút nể nang gì với Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng bị chất vấn đến mức đơ ra cứng cả họng, bởi vì những gì Hoàng Thiên vừa nói đều là sự thật, Trương Lan Phượng không thể phủ nhận lại được.
Trương Lan Phượng xoa xoa đôi bàn tay †o của mình, vẫn cười cười nói: “Hì hì, được rồi con rể, trước đây đều là do mẹ không tốt được chưa nào? Mẹ không ngờ con lại giàu có như vậy đấy.”
Ngập ngừng một hồi, Trương Lan Phượng lại tiếp tục thương lượng với Hoàng Thiên: “Thôi như vầy đi, con đưa trước cho mẹ một trăm bảy lăm tỷ đã. Số tiền này chúng ta chia mỗi người phân nửa đi.”
Phụt… Hoàng Thiên suýt chút nữa phun cả cơm ra, trong mắt của bà Trương Lan Phượng này quả thực vẫn chỉ có tiền là trên hết.
Thực ra cho dù Hoàng Thiên có đưa cho Trương Lan Phượng một trăm bảy lăm tỷ đi chăng nữa thì cũng không phải là vấn đề gì to tát. Nếu như không để ý vào những chuyện khác thì Trương Lan Phượng chính là mẹ của Lâm Ngọc An kia mà.
Thế nhưng nếu như tiền nằm trong tay của Trương Lan Phượng, nói không chừng Trương Lan Phượng có thể sẽ phải gặp rất nhiều tai họa.
Nghĩ như vậy, Hoàng Thiên cười nhạt nói với Trương Lan Phượng: “Thật ra số tiền đó không phải là của con đâu.”
“Cái gì? Không phải của con sao?”
Trương Lan Phượng nghe vậy hết sức sửng sốt, bà ta nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên với vẻ mặt không tin.
“Đúng vậy, số tiền đó là từ tập đoàn Quốc Tế Toàn Cầu, con chỉ mượn nó từ Lương Mạnh Bắc về dùng mà thôi, sau này sẽ phải trả lại cho người ta.”
Hoàng Thiên nói.
Trương Lan Phượng trợn to hai mắt, tức giận đến mức lồng ngực nẩy lên nhấp nhô không nói thành lời.
Tất nhiên rồi, đúng hơn hết đó chính là sự tức giận do thất vọng và hụt hãng từ niềm vui ban nãy. Bà ta vẫn còn chưa kịp vui mừng thì đã bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.
Điều này cũng không khác gì việc bị một cây gậy đập vào đầu, Trương Lan Phượng cảm thấy chán nản và suy sụp, tưởng chừng như chân cũng đứng không vững được nữa.
“Tôi không tin, tôi không tin đâu.”
Trương Lan Phượng sốt sắng hét to lên.
Bà ta không tin nhưng Lâm Ngọc An thì lại tin một cách tuyệt đối.
Mối quan hệ của Hoàng Thiên và Lương Mạnh Bắc tốt như vậy, chưa kể hôm nay người đưa tiền tới chính là Lưu Nguyệt Hoa, điều này càng chứng tỏ số tiền đó thuộc về tập đoàn Quốc Tế Toàn Cầu.
“Mẹ à, những gì Hoàng Thiên nói chắc đúng là sự thật rồi. Mẹ không thấy trợ lý Hoa đem số tiền đó tới sao?”
Lâm Ngọc An nói với Trương Lan Phượng.
Tuy rằng Trương Lan Phượng không muốn thừa nhận thế nhưng sau khi bà ta nghĩ kỹ lại, quả thật đúng là do trợ lý Hoa mang tiền tới.
“Hừ hừ! Đã là đồ bất tài thì lúc nào cũng bất tài cả. Đã không có tiền rồi lại còn mượn tiền giả bộ khoe mẽ nữa.”
Trương Lan Phượng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên rồi gầm lên, so với Trương Lan Phượng của ban nấy giống như hai người khác nhau vậy.
Chuyện này Hoàng Thiên đã lường trước được, mẹ vợ của anh là người như thế nào, anh còn không hiểu rõ hay sao?
“Ha ha.”
Hoàng Thiên cũng không đấu võ mồm tranh luận với Trương Lan Phượng, anh chỉ lạnh lùng cười một tiếng.
Trương Lan Phượng tức giận đến mức bụng muốn nổ tung ra, mẹ nó chứ làm cho bà ta mừng hụt một trận.
“Dừng xe lại. Cho tôi xuống.”
Trương Lan Phượng hét lên.
Ngay từ đầu Hoàng Thiên đã không muốn đưa bà ta đi cùng rồi, lát nữa anh còn phải ra ngoài ăn tối cùng với vợ, mang theo Trương Lan Phượng đi cùng sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Vì vậy Hoàng Thiên dừng xe mà không chút do dự, Trương Lan Phượng tức giận đùng đùng kéo mạnh cửa xe rồi xuống xe rờiđi.
Lâm Ngọc An cũng chịu không nổi tính khí người mẹ của mình, cô bất giác lắc đầu, thật sự thì đối với người mẹ này cô cũng không còn từ nào có thể diễn tả được.
Hoàng Thiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Ngọc An rồi trầm giọng thì thầm: “Ngọc An, số tiền đó không phải là của anh, có phải là em cũng thất vọng lắm đúng không?”
Nghe Hoàng Thiên nói xong, Lâm Ngọc An thản nhiên nở một nụ cười nhẹ rồi cầm lấy tay của Hoàng Thiên.
“Em không thất vọng đâu, mà ngược lại, bây giờ em thực sự cảm thấy rất vui.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì chồng của em thật sự đã thay đổi rồi.
Lâm Ngọc An nói xong bèn lao vào vòng †ay của Hoàng Thiên rồi ôm chặt lấy anh.
Ngửi thấy mùi thơm tỉnh tế ngọt ngào trên cơ thể của Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên say mê tưởng chừng đã đắm chìm mình vào mùi hương cơ thể đó.
Hai vợ chồng ngồi trên xe ôm nhau thắm thiết, cảm nhận sự đẹp đề của tình yêu mà trước đây hai người chưa từng có.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc Mercedes-Benz đi chầm chậm đến sau đó dừng lại phía sau xe của Hoàng Thiên, khoảng cách tầm mấy chục mét.
Bốn người đàn ông đeo kính râm đang ngồi trên xe, trên tay bọn họ đều đang cầm theo dao.
Người đàn ông đang lái chiếc Mercedes-Benz này nhìn chằm chằm xe của Hoàng Thiên với ánh mắt hung hãn đầy thù hận.