Mục lục
Truyện Chàng Rể Vô Địch - Chàng Rể Đệ Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 850: Nợ máu phải trả bằng máu

Thời Đại Quang vừa nghe lời này, lập tức sợ hãi ngẩn người tại chỗ. Gã hoàn toàn không ngờ được, Vũ Thanh lại dứt khoát như vậy, trực tiếp muốn lấy mạng gã. “Không! Chúng mày không được như thế, giết chết tạo, chúng mày cũng sẽ phải đền mạng!”

Thời Đại Quang ôm hy vọng cuối cùng, hoảng sợ nhìn Vũ Thanh, rồi lại nhìn Hoàng Thiên. Hi vọng hai người họ có thể suy nghĩ về hậu quả.

Dù sao thì nếu giết gã, cũng rất phiền phức, một mạng người.

Thế nhưng theo Vũ Thanh và Hoàng Thiên nghe được, lời nói này của Thời Đại Quang, chính là trò cười.

Dựa vào thân phận của Vũ Thanh, giết chết tên Thời Đại Quang này, cũng chỉ giống như giẫm chết một con kiến.

Vũ Thanh đang trong cơn giận, nghe thấy những lời nói này của Thời Đại Quang, anh ta lại càng tức giận.

"Ra tay."


Pång.

Một tiếng súng vang lên, Thời Đại Quang đã chết.

Đến kêu còn không kịp kêu một tiếng, tên bạn tốt này của Trịnh Hiếu Phong, thằng ranh giúp người xấu làm điều ác, sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng.

Đây cũng coi như là giết gà dọa khỉ, đám người Trịnh Hải và đầu nắp nồi, hoàn toàn sợ hãi đứng im như tượng gỗ, giương mắt nhìn Thời Đại Quang ngã xuống đất.

Bọn họ không ai ngờ được, sẽ có kết quả như thế này, sẽ rơi vào tình cảnh này.

“Cậu Thiên, tôi, tôi.”

Trịnh Hải cực kỳ căng thẳng, lắp bắp nói với Hoàng Thiên, còn muốn đi đến trước mặt Hoàng Thiên.

Thế nhưng ông ta vừa đến gần Hoàng Thiên, thì đã bị Hoàng Thiên đạp cho một cú ngã lộn nhào xuống đất.

Đối với Trịnh Hải, Hoàng Thiên cũng đã không thể nhịn được nữa. “Ông muốn nói cái gì?”. Hoàng Thiên nhìn Trịnh Hải nằm dưới đất, lạnh lùng hỏi.

“Tôi có thể gọi Trịnh Hiếu Phong ra, nên làm như nào, cậu Thiên cứ xem xem làm thế nào thì được. Chỉ cần cậu đừng giết tôi là được, sau này tôi không dám đối đầu với cậu nữa”

Miệng lưỡi Trịnh Hải cũng khá là lưu loát, lúc này đang cam đoan với Hoàng Thiên, chỉ hi

vọng Hoàng Thiên có thể nương tay, tha cho ông ta tội chết.

Thế nhưng mọi chuyện đã muộn, Hoàng Thiên không muốn nghe bất kỳ lời nói nào của Trịnh Hải nữa, càng không tin lão này.

Trịnh Hải chắc chắn không còn trí nhớ, kẻ xấu xa như này, tuyệt đối không thể giữ lại.

“Cậu chủ, xử lý ông ta như nào?”

Lúc này Vũ Thanh hỏi Hoàng Thiên.

Chỉ cần một câu nói của Hoàng Thiên, Vũ Thanh sẽ lập tức đưa Trịnh Hải đi gặp Diêm Vương.

“Cho ông ta chết đi”

Hoàng Thiên rất bình tĩnh nói.

"Pång."

“Rầm” Trịnh Hải đã xong, đi theo sau Thời Đại Quang.

Giết xong Trịnh Hải, trong lòng Hoàng Thiên thoải mái hơn rất nhiều.

Mặc dù Trịnh Hiếu Phong còn đang tự do bên ngoài, nhưng Hoàng Thiên biết, Trịnh Hiếu Phong cũng không cầm cự được mấy ngày nữa.

Ba người đám đầu nắp nồi, sớm đã sợ hãi đến tê liệt dưới đất.

Mặc dù ở châu Phi bọn họ đi theo Miguel Phose, cũng đã từng thấy Miguel Phose giết người cướp của, nhưng khi thực sự xảy đến với bọn họ, bọn họ lại không chịu nổi.

Thậm chí, ba người bọn họ đều không thể xin tha nữa, há miệng nhưng lại không nói ra được một câu.

“Miguel Phose đang ở đâu, chúng mày có ai biết không?”

Giọng nói của Vũ Thanh không cao, giống như đang trò chuyện bình thường với ba người đám đầu nắp nồi.

Thế nhưng càng như vậy, lại càng gây áp lực lớn cho ba tên này.

Đám người đầu nắp nồi đã hoàn toàn nhận ra, người lần này bọn họ gặp phải, thực quả đáng sợ,

Giết liên tiếp hai người. Đám người này lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì?

“Anh lớn, chúng em không biết, Miguel Phose hành động rất bí mật, bọn em chỉ là chân chạy vặt, hoàn toàn không biết hắn ta sống ở đâu?

Một thằng nhãi mặt mũi khổ sở, nói với Vũ Thanh.

“Đúng vậy thưa anh lớn, xin đừng làm khó chúng em, chúng em chỉ là đàn em của Miguel Phose, hắn bảo chúng em làm gì, chúng em chỉ có thể nghe theo”

Một thằng nhãi khác cũng giương mắt nhìn Vũ Thanh, tỏ vẻ đáng thương.

Vũ Thanh càng nghe càng tức giận, nghĩ đến cả nhà Đặng Kim Du chết thảm trong tay đảm


người Miguel Phose, lửa giận của Vũ Thanh lại bừng bừng trào dâng.

Đừng chỉ thấy hai thằng nhãi này lúc này đang tỏ vẻ đáng thương, lúc đó có lẽ bọn chúng cũng đã tham gia vào việc giết hại cả nhà Đặng Kim Du.

“Đặng Kim Du bị giết, chúng mày có tham gia vào hay không?”

Vũ Thanh hỏi hai thằng nhãi vừa mới lên tiếng.

Sắc mặt hai người này thay đổi, chần chừ tận mấy giây, mới đồng loạt lắc đầu không nhận.

Trong mắt Vũ Thanh cũng không phải cát, qua việc thăm dò lời nói và sắc mặt đã xác định được, hai tên này, chắc chắn có tham gia.

“Nợ máu phải trả bằng máu, hai chúng mày chết cũng không oan ức”

Vũ Thanh nói cực kỳ lạnh lùng, tự tay bắn chết hai thằng nhãi này.

"Ram."

Tên đầu nắp nồi ban nãy còn đang ngồi dưới đất, lúc này trước mắt tối sầm, sợ hãi đến mức ngất xỉu.

Lại thêm cả Trịnh Hải và Thời Đại Quang, tổng cộng là năm người, bây giờ chỉ còn lại một mình đầu nắp nồi, bốn người còn lại đều đã bị xử lý.

Đầu nắp nồi sao có thể không sợ chứ? Gã suýt thì sợ chết.

Nhìn thấy đầu nắp nồi không còn dùng được nữa, trong lòng Vũ Thanh thực sự rất chán nản,

Anh ta cũng cảm thấy đau đớn thay cho Đặng Kim Du, nghĩ đến trước kia Đặng Kim Du cũng là người tài giỏi xuất sắc, cai trị cả một vùng ở châu Phi, mà lại chết trong tay đám người rác rưởi như đầu nắp nồi.

Một đội viên bước đến, đá cho đầu nắp nồi tỉnh lại.

“Hai anh lớn, em sẵn lòng làm mọi chuyện, chỉ cần các anh không giết em là được”

Sau khi đầu nắp nồi tỉnh lại, lập tức quỳ dưới chân Vũ Thanh và Hoàng Thiên, dập đầu cầu xin.

Vũ Thanh mạnh mẽ đá đầu nắp nồi một phát ngã xuống đất.

“Mày cũng tham gia giết hại Đặng Kim Du phải không?” Vũ Thanh hói đầu nắp nồi.

Đầu nắp nồi chỉ có thể gật đầu thừa nhận, gã biết nói dối cũng không lừa được Vũ Thanh, vậy thì càng thảm hại.

Thấy tên này đã thừa nhận, Vũ Thanh nghiến răng ken két.

Nếu không phải vì muốn giữ lại một tên nhân chứng, Vũ Thanh sẽ lập tức giết chết đầu nắp nồi.

“Miguel Phose đang ở đâu, chắc mày biết chứ?”

Vũ Thanh hỏi đầu nắp nồi.

“Em biết, em là đứa đầu sỏ trong đám đàn em của Miguel Phose, lần này trở về Việt Nam

cùng Trịnh Hiểu Phong, chính là để giám sát Trịnh Hiểu Phong”

Đầu nắp nồi vội vàng nói.

“Mày biết Miguel Phose ở đâu là được rồi, phối hợp với tao đi tìm hắn, có làm được không?”

Vũ Thanh hỏi đầu nắp nồi.

Đầu nắp nồi sao dám không đồng ý chứ? Không đồng ý thì chỉ có một đường chết.

“Em có thể làm được, anh lớn anh yên tâm đi, bắt đầu từ hôm nay, mọi chuyện em đều nghe lời anh”

Đầu nắp nồi cũng khá là biết ăn nói, dập mạnh đầu với Vũ Thanh.

Vũ Thanh cực kỳ khinh bỉ tên này, Hoàng Thiên ở bên cạnh lại càng không nhìn nổi. Loại người này trong đám đàn em của Miguel Phose cũng có thể làm đầu sỏ, thì có lẽ Miguel Phose cũng chỉ đến thế mà thôi, không có gì ghê gớm.

“Cậu chủ, tôi định nghỉ ngơi một đêm. Ngày mai sẽ dẫn theo tên này, tới châu Phi lần nữa, tìm Miguel Phose tính sổ”

Lúc này Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên gật đầu, anh biết Vũ Thanh đang nóng lòng trả thù. Chỉ muốn mau chóng trả thù cho cả nhà Đặng Kim Du.

Ban đầu Hoàng Thiên muốn cùng Vũ Thanh đi châu Phi, thế nhưng Vũ Thanh đi vội như vậy, hiện tại Hoàng Thiên không thể đi được.

Trịnh Hiếu Phong vẫn còn đang lẩn trốn ở thành phố Bắc Ninh, giống như âm hồn, không biết chắc lúc nào sẽ xuất hiện.

Không giải quyết xong Trịnh Hiếu Phong, Hoàng Thiên cũng không dám tùy tiện rời khỏi thành phố Bắc Ninh, mà hơn nữa vợ cũng sắp sinh rồi, lúc này Hoàng Thiên lại càng không thể rời đi.
“Cũng không gấp luôn chứ? Hay là để mấy ngày nữa, tôi đi cùng anh”
Hoàng Thiên suy nghĩ một lát, nói với Vũ Thanh.
Vũ Thanh nghe vậy khẽ mỉm cười, nói với Hoàng Thiên: “Không cần đâu cậu chủ, dẫn theo tên này, tôi nghĩ là sẽ rất nhanh chóng tìm ra Miguel Phose”
Đối với thực lực của Vũ Thanh, Hoàng Thiên cũng rất yên tâm, lúc này anh không nói gì nữa.
Vũ Thanh sai đàn em xử lý hiện trường xong xuôi, sau đó áp giải đầu nắp nồi, vào trong xe thương mại.
Hoàng Thiên cũng lái xe về theo, còn về hành động tiếp theo của Vũ Thanh, Hoàng Thiên cũng đành không tham dự nữa.
Sau khi về tới nhà, đã là nửa đêm.
Hoàng Thiên không làm phiền vợ nghỉ ngơi, nằm lên giường, tâm trạng anh mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Cũng coi như là đã xử xong Trịnh Hải, đây là chuyện đáng vui mừng, thế nhưng Trịnh Hiếu Phong vẫn đang âm thầm dòm ngó, Hoàng Thiên vẫn rất đề phòng.



Trịnh Hiếu Phong bây giờ, giống như một con sói ác hóa điên, không biết khi nào sẽ lại lao ra hại người.

Đang nghĩ ngợi lung tung, Hoàng Thiên chìm vào giấc mơ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Thiên đã dậy từ sớm.

Sau khi làm xong bữa sáng, Hoàng Thiên gọi Lâm Ngọc An dậy. Ba ngày nữa, chính là ngày sinh dự tính của Lâm Ngọc An.

Thời gian này rất quan trọng, Hoàng Thiên muốn đưa vợ đi bệnh viện kiểm tra lần nữa, đảm bảo không có gì sai sót.
1629111959961.png

Chương 851: Trịnh Hiếu Phong, mày không có cơ hội

Một chiếc ô tô Jetta màu đen không có biển số lao tới và dừng trước đầu xe của Hoàng Thiên.

Không ổn. Hoàng Thiên lập tức nhận ra chuyện không ổn, một màn bất ngờ khiến anh không ngờ tới.

Kỹ thuật của người điều khiển chiếc xe Jetta này khá thành thạo, tuyệt đối không phải xông lại theo kiểu mất khống chế.

“Ngọc An, nhanh nằm xuống” Hoàng Thiên quay đầu lớn tiếng nói với Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An giật mình không nhỏ, cô vẫn rất tin tưởng Hoàng Thiên, gần như không nhớ gì cả mà nằm sau ghế.

Nằm sấp cũng khá phí sức, cái trán của Lâm Ngọc An cũng đổ mồ hôi lạnh.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hoàng Thiên, chiếc xe Jetta màu đúng là có vấn đề.


Hơn nữa vấn đề còn không nhỏ, chỉ thấy một người đàn ông đeo mặt nạ từ phòng điều khiển đi ra, trong tay còn cầm một khẩu súng lục.

Người đàn ông đeo mặt nạ này đưa tay nổ súng vào xe Hoàng Thiên, đều nổ súng về phía chỗ điều khiển, mục tiêu cũng rất rõ ràng, chính là muốn xử lý Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên đã sớm chuẩn bị, lúc này hạ thấp người, né tránh ba phát đạn.

Thiết bị chắn gió bằng kính cũng bị bắn xuyên ba lỗ, người đi trên đường chạy bốn phía, la hét cứu mạng.

Bao nhiêu người sống cả đời cũng chưa từng gặp tình cảnh này, nào còn dám xem náo nhiệt?

“Phanh phanh!”

Nhưng đúng lúc này phía sau xe Hoàng Thiên truyền đến tiếng súng vang lên, hai phát đạn xẹt qua mặt người đàn ông đeo mặt nạ, xém chút đã trúng đích.

Người đàn ông đeo mặt nạ sợ hãi mà khẽ run rẩy, gã cũng rất sợ chết, gã điên cuồng nổ hai phát sóng vào xe Hoàng Thiên, sau đó leo lên xe Jetta nhanh chóng tẩu thoát.

Một chiếc xe nhỏ màu trắng gào thét lao lên đuổi theo.

Hoàng Thiên thấy rõ chiếc xe trắng này chính là chiếc xe hai đội viên bảo vệ Lâm Ngọc Anh điều khiển.

Hai đội viên này ở gần biệt thự để bảo vệ biệt thự của Hoàng Thiên bất cứ lúc nào, đã xảy ra chuyện như vậy, bọn họ hành động khá nhanh,

Cũng không kịp chào hỏi Hoàng Thiên, hai đội viên đã lái xe đuổi theo, thề phải bắt lại tên đàn ông đeo mặt nạ.

Sắc mặt Hoàng Thiên không tốt lắm, anh cũng không phải căng thẳng, chỉ là quá tức giận.

Vừa muốn đưa vợ đi bệnh viện kiểm tra thì đã xảy ra chuyện như vậy, tay súng đeo mặt nạ kia nhìn dáng người còn khá quen mắt.

Chỉ là hồi ức khá ngắn ngủi nhưng Hoàng Thiên cũng đã nghĩ ra là ai. Nhìn từ dáng người và động tác, người đàn ông đeo mặt nạ chính là Trịnh Hiếu Phong.

Tên bại hoại này, còn che mặt cơ, Hoàng Thiên thật sự tức đến ngứa răng.

“Hoàng Thiên, ai muốn giết chúng ta thể?”

Sắc mặt Lâm Ngọc An hơi tái nhợt, lúc này cô mới ngồi dậy.

“Tay súng kia có thể nhận làm người rồi, không sao đâu Ngọc An, chúng ta về trước đi”

Hoàng Thiên an ủi Lâm Ngọc An, anh không muốn nhắc tới Trịnh Hiếu Phong trước mặt bà xã.

Cũng không còn tâm trạng đi bệnh viện kiểm tra, Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An về biệt thự, bên cạnh cô không rời một tấc, lo lắng cô sợ hãi.

Cô thật sự bị hù dọa, nhưng Lâm Ngọc An ổn định cảm xúc rất nhanh, dù sao ở cùng với Hoàng Thiên, cô vẫn có cảm giác rất an toàn.

“Có phải anh có chuyện gì giấu em hay không?”

Lâm Ngọc An cũng cảm thấy bất thường, nào có chuyện nhận làm người trùng hợp như vậy? Đối phương khẳng định là nhắm vào cô và Hoàng Thiên.

“Không có, bà xã đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt đi.” Hoàng Thiên cười nhàn nhạt một tiếng, đỡ Lâm Ngọc An vào phòng ngủ nằm xuống.

Cảm xúc của Lâm Ngọc An đã hoàn toàn ổn định, tâm trạng Hoàng Thiên thì không thể bình tĩnh.

Anh đã chịu đựng đủ lắm rồi.

Tối hôm qua vừa mới giải quyết Trịnh Hải xong, Trịnh Hiếu Phong này rốt cuộc xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện theo cách này.

Không xử lý Trịnh Hiếu Phong thì cơn tức trong lòng Hoàng Thiên này không thể tiêu tan.

Lúc này Hoàng Thiên gọi điện, gọi hai đội viên tới bảo vệ, anh Thiên An bị đi ra ngoài.

Không đến mười phút, hai đội viên nhanh chóng chạy tới bảo vệ biệt thự của Hoàng Thiên an toàn.

Hoàng Thiên gọi điện cho hai đội viên đang đuổi theo thì biết được bọn họ đã đuổi ra khỏi thành phố, chiếc xe Jetta màu đen kia tựa như phát điện, tốc độ cực nhanh.

Hơn nữa kỹ thuật của người điều khiển xem như không tệ, hai đội viên sửng sốt không đuổi kịp con hàng kia.

“Nhất định phải theo dõi sát sao, không thể để bọn họ chạy thoát”

Hoàng Thiên dặn dò trong điện thoại.

“Yên tâm đi anh Thiên, tên này không chạy được”


Đội viên trả lời.

Điện thoại của Hoàng Thiên nhanh chóng phát vị trí, hai đội viên đã đuổi theo cách xa hơn ba mươi cây số, gần như đã ra khỏi thành phố Bắc Ninh.

Hoàng Thiên ra khỏi nhà, sau khi lên xe thì anh trực tiếp lái xe đuổi theo ra khỏi thành phố.

Nhưng anh đã không đuổi kịp, bị bỏ xa hơn ba mươi cây số, chờ anh chạy tới thì hoa cúc vàng cũng lạnh.

Chẳng qua Hoàng Thiên vẫn lẩy tốc độ nhanh nhất đuổi theo, anh chỉ muốn hôm nay ngay lập tức giải quyết tên bại hoại Trịnh Hiếu Phong này hoàn toàn.

Nửa tiếng sau, đội viên gọi điện cho Hoàng Thiên.

“Anh Thiên, anh không cần phải vội, chúng tôi bắt được tên xạ thủ rồi”

Một đội viên cười nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe xong thì chấn động, nói với đội viên: “Trông chừng anh ta cho kỹ vào, gửi vị trí cho tôi”

“Vâng”

Đội viên vầng một cái rồi cúp điện thoại, không quá mười giây đồng hồ thì vị trí đã gửi tới điện thoại của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn vị trí một chút rồi lái xe chạy thẳng tới đó. Hơn hai mươi phút sau, Hoàng Thiên rốt cuộc đuổi tới.

Chỉ thấy trên một con đường nhỏ, một chiếc xe màu trắng dừng ở ven đường, trong mương sâu bên đường, một chiếc Jetta màu đen đâm vào, đuôi xe lật nghiêng.

Đầu xe hỏng hóc vô cùng nghiêm trọng, có thể thấy được lúc đó tốc độ xe rất nhanh. “Anh Thiên”.

Một đội viên từ chiếc xe màu trắng đi xuống rồi tiến lên đón.

“Người đâu?”

“Trong xe”.

Đội viên trả lời rồi mở cửa xe ra.

Trên ghế sau, một tên đàn ông đầu đầy máu ngồi ở đó, một đội viên khác đang tạm giữ con hàng này.

“Ngẩng đầu lên”.

Hoàng Thiên quát.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, một đôi mắt tam giác dữ dằn gắt gao nhằm chằm chằm Hoàng Thiên, dáng vẻ không phục không cam lòng và thiếu đòn.

Hoàng Thiên nhìn thấy thì lập tức cắn răng.

Không sai, chính là Trịnh Hiếu Phong.

Chỉ chẳng qua Trịnh Hiểu Phong đã biến dạng, khuôn mặt nhỏ vô cùng trắng nõn, giàu có và đầy quyền thế, bảo dưỡng cũng xem như không tệ trước kia nhưng bây giờ Trịnh Hiểu Phong lại thay đổi lớn. Làn da vô cùng đen, cũng tiều tụy không ít. Nhưng sự tàn ác, bạo lực toàn thân còn khác trước kia nhiều hơn.

Hoàng Thiên biết Trịnh Hiếu Phong ở mỏ vàng Đặng Kim Du một năm xác thực chịu khổ không ít.

Chỉ chẳng qua con hàng này chết cũng không hối cải, ăn nhiều cực khổ như vậy còn dám làm điều ác.

“Trịnh Hiếu Phong, chúng ta rốt cuộc lại gặp mặt”

Giọng nói của Hoàng Thiên lạnh lùng cay độc.

Trịnh Hiếu Phong hận đến nỗi hàm răng cũng bốc lên nước chua, anh ta hận không thể lập tức giết chết Hoàng Thiên.

Nhưng anh ta từ đầu đến cuối không có thực lực đó, đây là sự buồn bực nhất của anh ta. “Hoàng Thiên, xem như mạng mày lớn, hôm nay không thể bắn chết mày”

Trịnh Hiếu Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

“Bốp”

Đội viên trên xe đột nhiên tát một phát vào mặt Trịnh Hiếu Phong.

“Sao mày dám nói chuyện với anh Thiên?”

Đội viên tức giận nói”

“Đụ mẹ mày”



Trịnh Hiếu Phong nói xong thì cười đắc ý, anh ta cảm thấy ăn Hoàng Thiên chắc rồi.

Nhìn dáng vẻ đắc ý này của Trịnh Hiếu Phong, Hoàng Thiên thật sự cảm thấy buồn cười.

Trịnh Hiếu Phong nói cũng không sao, theo lẽ thường mà nói, Hoàng Thiên thật sự sẽ không một mạng đổi mang theo Trịnh Hiếu Phong, như thế quá lãng phí.

Nhưng Hoàng Thiên đã bị Trịnh Hiếu Phong chọc tức đến cực hạn, không xử lý Trịnh Hiếu Phong thì sẽ để lại tai họa về sau.

“Anh ta cầm súng bắn chết người bên đường, nên xử lý thế nào?” Lúc này Hoàng Thiên hỏi hai đội viêm.
1629111970003.png

Chương 852: Niềm vui sinh được con trai

“Có gì đó sai sai ở đây? Giết tôi là nghĩa vụ của anh sao?”

Trịnh Hiểu Phong ngẩn ra, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hai đội viên, anh ta càng thêm căng thẳng.

Tuy rằng vẫn không đoán được hai đội viên là thân phận gì, nhưng vào lúc này Trịnh Hiếu Phong cảm thấy đại họa sắp ập đến rồi.

“Mày cho rằng mày là cái gì? Còn dám ở trong nước dùng súng trường nhỏ bằng bậy bạ làm bị thương người khác, mày cũng quá ngông cuồng rồi”

Sau khi một người trong đội lôi Trịnh Hiểu Phong ra khỏi xe, súng đã nhắm ngay trán Trịnh Hiểu Phong.

“Không, mày không thể làm như vậy được."


Trịnh Hiếu Phong hoàn toàn suy sụp, anh ta chưa làm gì được Hoàng Thiên nên không muốn chết như thế này.

Mặc dù không thể là một người đàn ông bình thường, nhưng Trịnh Hiếu Phong vẫn thấy mình sống chưa đủ, có câu nói thà sống lang bạc chứ cũng không muốn chết sớm.

Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, Hoàng Thiên sẽ không bao giờ cho Trịnh Hiếu Phong cơ hội nữa, người như vậy nếu còn sống trên đời thì sẽ trở thành mối họa cho xã hội.

“Hoàng Thiên, nói cho bọn họ biết, tha cho tôi đi.”

Trịnh Hiếu Phong lại kinh hãi nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, lại đặt hy vọng lên người của Hoàng Thiên.

Anh ta cũng biết rất rõ nếu như Hoàng Thiên nói một tiếng thôi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, anh ta sẽ được sống sót.

“Tao đã từng cho mày cơ hội, giờ đừng trách tao tại sao không cho mày cơ hội nữa.:

Hoàng Thiên lạnh lùng nói rồi quay vào trong xe.

“Hoàng Thiên, đừng làm có như vậy mà, tôi còn muốn sống!”

Trịnh Hiểu Phong hét lên một câu rất thiếu suy nghĩ, sau một tiếng nổ, Trịnh Hiểu Phong chết bất đắc kỳ tử.

Hoàng Thiên ngồi vào trong xe, châm thuốc hút một hơi dài.

Khoảnh khắc thở ra khói, Hoàng Thiên cũng có chút bối rối.

Anh không muốn làm điều này, nhưng có một số việc mà bản thân anh không thể không làm.

Những người sống trên đời này, có những lúc cần phải chừa cho người khác một con đường sống, có những lúc, nhân từ với kẻ thù là độc ác với chính mình.

Hoàng Thiên không muốn thả hổ về rừng nữa, anh đưa ra quyết định như vậy, cũng là dựa theo kinh nghiệm tích lũy của bản thân.

“Cậu Thiên, việc còn lại cứ giao cho chúng tôi, ngài cứ yên tâm”

Một đội viên nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên gật đầu, anh không nói gì, liền lái xe rời khỏi nơi này.

Hải thuộc hạ sẽ giải quyết chuyện sau này, Trịnh Hải và Trịnh Hiếu Phong, hai người lưu manh này rốt cuộc cũng đã được giải quyết.

Ba ngày sau, Hoàng Thiên cuối cùng cũng được làm ba, một cặp sinh đôi đáng yêu đã được đến với thế giới này!

Đây là lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy niềm vui và hạnh phúc khó diễn thành lời.

Khoa sản của bệnh viện, rất nhiều người đến chúc mừng anh.

Trương Lan Phượng cùng Lâm Huỳnh Mai đương nhiên cũng đến, từ khi Lâm Ngọc An vào phòng sinh họ đều ở ngoài phòng sinh chờ.

Ông ngoại của Lâm Ngọc An là Trương Công Điền, cũng vội vàng dẫn theo vợ mình chạy tới, ông cụ vui mừng đến mức trào ra nước mắt, ông ấy từ trước đến nay đều rất thích cặp đôi Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An.

Cháu gái Lâm Ngọc An kết hôn với Hoàng Thiên ba năm, cuối cùng cũng có được kết tinh của tình yêu, Trương Công Điền rất hạnh phúc.

“Hoàng Thiên, cuối cùng ông cũng đợi được đến ngày này, từ nay về sau nhớ đối xử tốt với Ngọc An, gia đình con nhất định phải hạnh phúc”

Trương Công Điền VỖ VỖ vai của Hoàng Thiên nói.

“Dạ cháu biết, ông đừng lo lắng”

Hoàng Thiên cười nói với Trương Công Điền, Hoàng Thiên có tình cảm rất sâu nặng với ông cụ Điền.

Nếu không phải khi đó Trương Công Điền vô cùng ủng hộ Hoàng Thiên gia nhập gia tộc, mà chỉ dựa vào ba của Lâm Ngọc An thì sẽ không thể thuyết phục được mọi người.

Gia đình Trương Lan Hương và gia đình Trương Định cũng chạy đến.


Nhưng hai người bọn họ rõ ràng không vui vẻ như vậy, bởi vì thành kiến với Hoàng Thiên quá sâu.

Thậm chí, nhìn thấy Hoàng Thiên sinh được con trai, họ còn cảm thấy khá khó chịu.

Nhưng bề ngoài thì làm bộ làm tịch hỏi thăm, Trương Lan Hương và Trương Định giả vờ vui vẻ, họ giả bộ cũng thật mệt mỏi.

“Hoàng Thiên, lần này là tốt rồi, nhà cậu làm ăn lớn như thể lại sinh được con trai, lần này đã có người nối dỗi rồi”.

Trương Lan Hương mỉm cười, sau đó nói với Hoàng Thiên: “Xin chúc mừng cháu.”

“Cám ơn dì”

Hoàng Thiên vẫn lịch sự đáp lại Trương Lan Hương, mặc dù anh đã nhìn thấy cái miệng không vừa ý của Trương Lan Hương.

Khóe miệng Trương Lan Hương giật giật, im lặng không nói lời nào, bảy ra vẻ mặt không vui.

Theo như bà ta thấy, bây giờ Hoàng Thiên như gió xuân đắc ý, mà đây không phải là điều mà ba tà muốn thấy.

Trần Giang lại càng như vậy, trước kia cô ta đối không ít lần đối đầu với Hoàng Thiên, huống chi còn từng bị Hoàng Thiên dạy dỗ, cho nên trong lòng cô ta cảm thấy rất chán ghét Hoàng Thiền.

Ít nhất Trương Lan Hương còn có thể nói vài câu chúc mừng, nhưng Trần Giang và ba của cô ta là Trần Hồng Hà thì không làm được, hai cha con giống như Hoàng Thiên nợ tiền họ, mặt mũi bí xị.

Trương Định và Trương Vĩ đứng ở một bên, đối với hai bọn họ mà nói, hôm nay không thể không đến được.

Nghe tin, Hoàng Phúc Trường và Hoàng Linh cũng cùng nhau chạy đến bệnh viện.

Tuy Hoàng Phúc Trường chỉ là ba nuôi của Hoàng Thiên nhưng luôn coi Hoàng Thiên như con ruột, Hoàng Thiên sinh được đội long phượng, Hoàng Phúc Trường cao hứng đến nỗi đi đứng không vững.

Mối quan hệ giữa Hoàng Linh và Hoàng Thiên thì khỏi nói, bọn họ còn thân thiết gấp mười lần anh em bình thường, cô ấy vui mừng thay cho anh hai.

“Anh hai, em có cháu trai và cháu gái luôn rồi, hihi”

Hoàng Linh vui vẻ đến trước mặt Hoàng Thiên, nũng nĩu nói. Trần Giang thấy cảnh này, sắc mặt trắng bệch, liếc mắt nhìn Hoàng Linh , thầm nghĩ cô ấy đã là một cô gái đã ngoài hai mươi, còn làm nũng, không biết xấu hổ sao?

“Đúng rồi, em đã có cháu trai và cháu gái, nhanh đi thăm hai bé đi.”

Hoàng Thiên chỉ vào phòng sinh.

Hoàng Linh hớn hở chờ mong bước vào, lúc này Lâm Ngọc An đang nằm trên giường cùng một cặp sinh đôi bên cạnh, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Hoàng Phúc Trường không biết nói lời hoa mỹ, nhưng vẻ mặt ông ấy cực kỳ hưng phấn đến nỗi không kìm nén được.

“Cha, cha đến rồi”

Đối với Hoàng Thiên mà nói, anh luôn có cảm tình đặc biệt với người ba nuôi Hoàng Phúc Trường này.

Hoàng Phúc Trường so với trước kia mặc rất đẹp, hiện tại ông ở trong biệt thự Hoàng Thiên mua, cả đời không cần phải lao lực chạy nhảy, sắc da cả người cũng tốt hơn rất nhiều.

Nhưng khuôn mặt bình dị ấy thì không cách nào có thể thay đổi, thậm chí còn có thể gọi là “mộc mạc”

Những thứ này đều không quan trọng, mà quan trọng hơn hết là năm đó, một tấm chân tình của ông ấy, nhận nuôi Hoàng Thiên, đây là điều đáng tự hào nhất trong đời.

“Hoàng Thiên, cha đã có thể nhìn thấy con đến ngày hôm nay”

Hoàng Phúc Trường lau nước mắt kích động, nắm chặt Hoàng Thiên nói.

Hoàng Thiên cũng có chút rơi lệ, đơn giản vì người đàn ông mộc mạc này chính là ân nhân của anh, ơn nuôi dưỡng như lần nữa sinh anh ra.

Hiện tại Lâm Ngọc An vẫn chưa thể về nhà, phải ở bệnh viện một tuần, tiệc sinh nhật chỉ có thể hoãn lại mấy ngày rồi.

Sau khi tiễn những người thân đến thăm ra về, Hoàng Thiên lấy điện thoại di động ra gọi đến Hà Nội.



Hoàng Thiên tự khai báo danh tính.

“Hoàng Thiên? Không biết, cậu nhầm số rồi” Bên kia sốt ruột trả lời một câu, sau đó liền cúp điện thoại.

Hoàng Thiên rất tức giận, giọng nói bên kia là của một thiếu nữ, làm người hầu mới trong gia đình sao?

Dám quyết liệt như vậy, Hoàng Thiên cũng không ngờ.

Điều khó chịu nhất là người đó lại không biết Hoàng Thiên, nếu đó thực sự là người giúp việc của nhà họ Hoàng, sao ngay cả tên của cậu chủ cũng không biết?
1629111978352.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK