Mục lục
Truyện Chàng Rể Vô Địch - Chàng Rể Đệ Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 224: Đưa súng cho tôi​




Giọng nói của Hoàng Thiên vô cùng lạnh lẽo, khiến người khác ớn lạnh cả người.



Không sai, Hoàng Thiên chưa quên lần này mình về Hà Nội để làm gì, chính là để tính rõ ràng với Tiêu Đông Mai.



Hoàng Văn Thành cũng không ngờ được rằng, thế mà Hoàng Thiên còn muốn tính sổ với Tiêu Đông Mai nữa, vốn nghĩ Hoàng Thiên đã trút giận xong rồi thì sẽ bỏ qua cho Tiêu Đông Mai.



“Thiên à, không phải lúc nấy cha đã nói rồi sao, lần này coi như xong rồi đi, dù sao bà ấy cũng là mẹ kế của con.”



Hoàng Văn Thành khuyên Hoàng Thiên nói, như vậy cũng là đang giải vây cho Tiêu Đông Mai.



Trong lòng Tiêu Đông Mai đang ủ rũ, em trai bà ta bị Hoàng Thiên đánh ra nông nỗi này, quá mất mặt, trên mặt bà ta cũng không còn tia sáng nữa!



Trước mặt nhiều người như vậy, Tiêu Đông Mai cảm giác mất mặt đến cả họ nội luôn rồi!



Vừa thấy Hoàng Thiên còn muốn tìm bà †a tính sổ, Hoàng Văn Thành vẫn đang nói đỡ cho bà, bà ta càng cảm thấy không có đất dung thân nữa rồi.



“Anh đừng nói nữa! Tiêu Đông Mai này không cần người khác nói đỡ cho mình!”



Tiêu Đông Mai đột nhiên la lớn với Hoàng Văn Thành.



“Mai à, em la hét cái gì?”



Gương mặt Hoàng Văn Thành trầm đi, ông không muốn Tiêu Đông Mai chọc giận Hoàng Thiên nữa, như thế sẽ thật sự hoàn toàn hết cách làm hoà.



“Hừ, Hoàng Thiên, cậu tưởng tối sợ cậu sao? Không sai, chính tôi đưa sát thủ đến Bắc Ninh giết cậu đấy, còn đốt cả căn nhà mẹ cậu để lại cho cậu nữa, cậu làm gì được tôi hả?”



Tiêu Đông Mai trực tiếp ngã bài, bà ta cũng là do bị xấu hổ tức giận cùng cực mới làm như thế.



Nghe bà ta nói ra trước mặt mọi người, Hoàng Thiên cảm thấy thoải mái trong lòng.



Tiêu Đông Mai à Tiêu Đông Mai, cuối cùng bà cũng chịu không nổi rồi đấy à?



Bây giờ thừa nhận trước mặt mọi người, tôi xem còn ai bảo vệ nổi bà nữa đây!



Hoàng Thiên trong thầm nghĩ trong lòng, không kìm được mà cười lạnh một tiếng.



Hoàng Văn Thành thật sự vừa tức vừa xoắn xuýt, tức là vì cuối cùng cũng biết chắc là Tiêu Đông Mai thật sự âm thầm hại Hoàng Thiên! Xoắn xuýt là vì Tiêu Đông Mai thừa nhận trước mặt mọi người như vậy, ông cũng không còn cách nào bảo vệ Tiêu Đông Mai nữa.



“Ha ha, mọi người nghe cả rồi chứ?



Chính miệng bà ta tự nhận rồi đấy.”



Hoàng Thiên cười lạnh một tiếng, cao giọng nói.



Không ai nói gì, tất cả bọn họ đều hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra rồi, trong lòng cũng thầm ủng hộ Hoàng Thiên, nhưng lại không dám nói lung tung.



Ngay cả quản gia Trần, trong tình huống như thế cũng không dám phát biểu ý kiến.



Bốp!



Hoàng Văn Thành tát Tiêu Đông Mai một cái thật mạnh!



“Đồ tiện nhân này, cô quả nhiên đã làm những chuyện ghê tởm này sao? Hoàng Thiên là con trai tôi đấy, cả nó mà cô cũng muốn giết sao?”



Hoàng Văn Thành tức giận quở mắng Tiêu Đông Mai.



Đánh cho mặt Tiêu Đông Mai sưng cả lên, ngơ cả người ra.



Quan trong là nhiều năm như vậy, Hoàng Văn Thành cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói với bà ta, đã bao giờ động vào đầu ngón tay nào của bà ta đâu?



Nhưng bây giờ, Hoàng Văn Thành lại đánh bà ta ngay trước mặt mọi người, hơn nữa còn đánh mạnh như thế.



Nhưng tất cả mọi người nhìn thấy đều hiểu rõ, Hoàng Văn Thành đánh Tiêu Đông Mai chỉ là để cho làm mẽ mà thôi, thực ra là đang giúp Tiêu Đông Mai.



Nhưng Tiêu Đông Mai không nghĩ như thế, bà ta đã cậy sủng mà kiêu quen rồi, sao có thể chịu uất ức như vậy được?



“Thế mà ông lại đánh tôi sao? Tên già chết tiệt này, tôi không sống với ông nữa!”



Tiêu Đông Mai hăng máu lên còn muốn cào vào người Hoàng Văn Thành.



Hoàng Văn Thành thấy như vậy quá không ra gì, dưới tình thế gấp rút, lại tát Tiêu Đông Mai một cái thật mạnh.



Tiêu Đông Mai cuối cùng bị đánh đến tỉnh ra, tròng mắt bà ta xoay chuyển, biết Hoàng Văn Thành làm vậy là để bảo vệ bà, cho Hoàng Thiên một cái bậc thang để xuống, bà ta chịu vài tát, chuyện này coi như đã được xử lý xong.



“Hừ, tôi sẽ không quan tâm đến ông nữa!”



Tiêu Đông Mai hừ một tiếng, ôm mặt muốn bỏ đi.



Sao Hoàng Thiên có thể để bà ta trốn được?



Người đàn bà này hại anh thảm như vậy, mãi đến bây giờ vẫn đang còn không ngừng muốn giết anh!



Chỉ chịu vài tát tai là xong chuyện rồi sao? Trên đời nào có chuyện dễ dàng như thết Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên nhanh chóng đuổi qua, trực tiếp nắm lấy tóc Tiêu Đông Mail “A cậu làm cái gì thế…”



Tiêu Đông Mai kinh hãi kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn Hoàng Thiên.



“Bà muốn trốn nhanh vậy sao? Không dễ dàng thế đâu!”



Hoàng Thiên quát lên.



“Cậu, cậu muốn làm thế nào?”



Tiêu Đông Mai lần này thật sự sợ hãi rồi, bà ta cảm giác như Hoàng Thiên như muốn giết bà ta vậy.



Hoàng Thiên nghiến răng, đây mới gọi là kê thù gặp nhau ắt sẽ đều đỏ mắt, bây giờ Tiêu Đông Mai đã thừa nhận tất cả trước mặt mọi người rồi, mình có làm gì bà ta cũng không quá đáng!



“Vũ Thanh, đưa súng cho tôi!”



Hoàng Thiên một tay nắm tóc Tiêu Đông Mai, một tay khác đưa về phía Vũ Thanh.



Vũ Thanh không nói hai lời, lấy ra một khẩu súng lục từ trong ngực, đưa đến tay của Hoàng Thiên.



Chuyện này!



Vừa thấy vậy, Tiêu Đông Mai đã bị doạ run cả chân, bà ta chút nữa là ngã xuống đất.



Hoàng Thiên làm vậy là muốn bản chết bà ta đó!



Đừng nhìn Tiêu Đông Mai lòng dạ ác độc ra tay tàn nhẫn, nhưng cũng rất sợ chết, từ sau khi đi theo Hoàng Văn Thành, bà ta sống thật sự rất thoải mái.



Nếu như không phải quá tham lam, cứ muốn độc chiếm nhà họ Hoàng, bà ta có vinh hoa phú quý hưởng cả đời không hết.



Cho nên bà ta mới không muốn chết, bà ta vẫn chưa sống đủ.



Hoàng Văn Thành vừa thấy Hoàng Thiên dùng đến cả súng, vậy là đang muốn xử bắn Tiêu Đông Mai à, Hoàng Văn Thành cũng không trụ nổi nữa!



“Thiên à, Thiên, con tuyệt đối đừng kích động!”



Hoàng Văn Thành chạy đến muốn cướp súng lục của Hoàng Thiên.



“Cha đừng qua đây!”



Hoàng Thiên bây giờ không nể mặt ai nữa cả, dùng súng chĩa về phía Hoàng Văn Thành.



Hoàng Văn Thành cũng mất hồn, súng không phải là đồ chơi đâu, nếu xử lý không tốt, cái mạng già của ông cũng sẽ mất.



“Thiên à con bình tĩnh chút nào…Hoàng Văn Thành cũng không biết phải khuyên thế nào mới ổn nữa, cả đầu đầy mồ hôi.



Hoàng Thiên chĩa súng vào đầu Tiêu Đông Mai, lạnh giọng nói: “Sao bà lại ác độc như thế? Hoàng Thiên tôi một ngày không chết là bà không sống nổi nữa phải không?”



“Không, không phải như thế đâu…



Tiêu Đông Mai nơm nớp lo sợ, cả người run rẩy đáp lại.



“Bà dám giảo biện?”



“Không không, tôi không phải đang giảo biện, tôi thừa nhận tôi đã làm những chuyện này! Hoàng Thiên à, tôi biết sai rồi, tôi sẽ không ám hại cậu nữa được không?”



Tiêu Đông Mai lúc này cứ như một quả hồng mềm vậy, hoàn toàn dị Hoàng Thiên doạ sợ hết hồn.



Vừa thấy dáng vẻ chết nhát của Tiêu Đông Mai, lửa trong lòng Hoàng Thiên càng lớn hơn.



Nhịn nhục mười năm rồi, Hoàng Thiên nghĩ đến trước đây mình bị hại thảm như vậy, cả ngày thấp thỏm không yên sợ bị giết, đó là những ngày tháng khổ sở bao nhiêu?



Đều là chuyện tốt mà người phụ nữ chết tiệt này làm cải!



Lửa giận xông lên não, Hoàng Thiên thật sự không kìm chế nổi nữa.



Cạch!



Tiếng đạn lên nòng.



“A đừng giết tôi đừng giết tôi! Hoàng Thiên, tôi còn lời muốn nói!”



Tiêu Đông Mai kêu to lên, thụp một tiếng quỳ xuống dưới chân Hoàng Thiên.



Điều này khiến Hoàng Thiên hoàn toàn không ngờ đến, Tiêu Đông Mai mà lại chịu quỳ xuống $ao?



“Bà còn muốn nói gì nữa?”



Hoàng Thiên đanh giọng quát mắng.



“Tôi, bây giờ tôi thật sự biết sai rồi, nếu cậu giết tôi, cha cậu sẽ buồn cả đời đấy, cuộc sống sau này của ông ấy cũng sẽ khó mà trải qua lắm, cho dù cậu có không nghĩ đến cái khác, cũng phải nghĩ về chuyện này một chút chứ”



Tiêu Đông Mai thật sự hết chiêu rồi, khát vọng sống còn rất mạnh mẽ, bà ta lôi cả Hoàng Văn Thành vào.



Hoàng Thiên liếc nhìn Hoàng Văn Thành, phát hiện Hoàng Văn Thành căng thẳng đến nỗi suy sụp, cảm giác như già đi nhiều năm trong thoáng chốc.



“Thiên à, trước đây cha có làm sai, cha xin lỗi con! Nể mặt cha, con bỏ súng xuống tha cho bà ấy đi.”



Hoàng Văn Thành có chút nghẹn ngào, ngoại trừ căng thẳng ra, nhìn hơn hết là sự hối lỗi chân thành với Hoàng Thiên.



Hoàng Thiên nhận ra là, Hoàng Văn Thành không hề hoàn hoàn lo Tiêu Đông Mai sẽ mất mạng hơn hết là thật sự thành tâm xin lỗi.



Không phải anh bắt buộc muốn bố anh xin lỗi mình, nhưng lúc này Hoàng Văn Thành nói ra những lời này khiến Hoàng Thiên vẫn mềm lòng đi.



Nếu thật sự giết chết Tiêu Đông Mai, Hoàng Thiên cũng cảm thấy có chút quá đáng, dù sao Tiêu Đông Mai muốn thích sát anh nhưng vốn không hề thành công.



Kể ra thì nếu thành công rồi thì anh cũng không còn cơ hội giết Tiêu Đông Mai rồi.



Nhưng chuyện đời là vậy đấy, luôn có lúc được lúc mất, có những chuyện, không thể cứ khư khư cố chấp theo ý mình.



“Được thôi, con sẽ giữ cho bà ta một mạng.”



Hoàng Thiên khế than một tiếng, sau đó bóp cò.



Pằng!



Một tiếng súng vang lên, Tiêu Đông Mai la lên một tiếng thảm thiết, đau đến mức lăn lộn dưới đất.



Chỉ thấy chân trái của bà ta đã bị đạn bắn trúng, máu chảy không ngừng.



“Một phát súng này là để bà nhớ cho kĩ!



Bà nhớ kĩ cho tôi, tôi chỉ cho bà cơ hội lần này! Dám đến quấy rối tôi nữa, tôi sẽ đem hai tội hợp thành một mà giết bà đấy!”



Hoàng Thiên tức giận quát.



Tiêu Đông Mai đau đến không nói được câu nào nữa, bà ta đã bao giờ phải chịu đau như thấy đâu? Đau đến không muốn sống nữa.



“Mau, mau đưa bà chủ đến bệnh viện đi!”



Hoàng Văn Thành mau chóng lệnh cho những vệ sĩ và người hầu kia.



Cả đám người ập lên, đỡ Tiêu Đông Mai dậy chạy nhanh ra khỏi phòng khách.



Hoàng Văn Thành và quản gia Trần cũng đi theo, phòng khách chỉ còn lại Hoàng Thiên và Vũ Thanh.



Vũ Thanh liếc nhìn Hoàng Thiên, anh cười nhạt nói: “Cậu chủ, tôi biết chắc là đến cuối cùng cậu sẽ không giết nổi bà ta.”



Hoàng Thiên cũng hết cách cười cười, nói: “Không cách nào.”



“Nhưng tôi cảm thấy, người phụ nữ này vốn không hề thật sự bị cậu doạ sợ…”



Vũ Thanh nghĩ nghĩ, nói với Hoàng Thiên bằng vẻ mặt nghiêm túc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK