Mục lục
Truyện Chàng Rể Vô Địch - Chàng Rể Đệ Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 841: Tổ chức Châu Phi

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Hoàng Thiên vẫn luôn không nói gì, trong không khí lộ ra hương vị căng thẳng.

Hoàng Thiên và Phan Thanh Linh càng không dám nói thêm điều gì, hai người bọn họ cũng không có tâm trạng làm cơm tối, tất cả đều ở lại đây cùng Hoàng Thiên.

Không tới mười phút, Lã Việt mang theo người đuổi tới.

Chẳng qua Lã Việt cũng không mang theo nhiều người, tính cả ông ta cũng mới năm người.

Lái hai chiếc xe tới, sau khi đậu xe xong thì Lã Việt dẫn đầu đi vào tiệm thuốc đông y.

“Cậu Thiên, hai thằng này xảy ra chuyện gì?”.

Lã Việt nhìn hai tên quỳ dưới đất một chút thì nghi ngờ hỏi.

“Hai tên này là Trịnh Hiếu Phong gửi tới, bọn họ có thể tìm được Trịnh Hiếu Phong”

Hoàng Thiên nói.


Trong lòng Lã Việt kích động một phen, nghĩ thầm vẫn là cậu Thiên có cách, thế mà có thể bắt được thuộc hạ của Trịnh Hiếu Phong.

“Ha ha, tên nhóc Trịnh Hiếu Phong này có tiền đồ, có thể thu nhận thuộc hạ”

Lã Việt cười lạnh.

“Sợ rằng không chỉ thu hai tên ngựa chết đơn giản như vậy?”

Vẻ mặt Hoàng Thiên nghiêm túc nói với Lã Việt.

Trong lòng Lã Việt khẽ rung động, hỏi Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, ý anh nói là có thể thân phận của Trịnh Hiểu Phong bây giờ rất đặc biệt?

“Chuyện này tôi vẫn không rõ lắm, chúng ta lên đường đi, trên đường tôi lại thẩm vấn hai tên này”.

Hoàng Thiên đứng lên nói với Lã Việt.

“Được”

Lã Việt đồng ý, sau đó mang theo thuộc hạ áp giải tên đàn ông thon gầy và người đàn ông xăm hình nhện lên, kéo ra khỏi tiệm thuốc đông y.

“Hai người không cần sợ hãi, bọn họ sẽ bảo vệ hai người bình an vô sự”

Lúc này Hoàng Thiên nói với Phan Thanh Linh và Hoàng Linh, còn chỉ vào hai thuộc hạ vừa mới đến.

“Biết rồi, anh Thiên, anh cũng cẩn thận một chút”

Phan Thanh Linh nói với Hoàng Thiên.

“Anh, chú ý an toàn”

Hoàng Linh cũng nói.

Hoàng Thiên cười với hai người, sau đó nhanh chân bước ra khỏi tiệm thuốc đông y.

Ra đến bên ngoài, Lã Việt áp giải hai tên đàn em của Trịnh Hiếu Phong lên xe Hoàng Thiên, sau đó ông ta cũng ngồi vào xe Hoàng Thiên, chuẩn bị lái xe cho Hoàng Thiên.

“Mấy cậu đi theo phía sau”

Lã Việt nói với bốn thuộc hạ.

Bốn thuộc hạ cùng đồng thanh, hai người bọn họ một tổ, khởi động một chiếc xe khác chuẩn bị đi theo sau xe Hoàng Thiên.

“Cậu Thiên, lên xe đi.”

Lã Việt nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không nói gì, anh ngồi ở phía sau, sát bên cạnh người đàn ông gầy nhom.

Người đàn ông xăm hình nhện ngồi một bên khác, vẻ mặt thằng này phiền muộn, lúc này càng không nói lời nào.

Hoàng Thiên cũng không định để người đàn ông xăm hình nhện nhắn nhủ điều gì nên đành xem con hàng này như kẻ câm điếc.

“Mày chỉ đường cho tao, có nghe không?”

Hoàng Thiên quát lên với tên người đàn ông xăm hình nhện.

Người đàn ông xăm hình nhện trừng Hoàng Thiên một cái, gã bất mãn không nói tiếng nào.

“Mày bày ra dáng vẻ liều chết này với tao thì tạo lập tức làm thịt mày”.

Giọng nói Hoàng Thiên chìm xuống quát.

Người đàn ông xăm hình nhận run rẩy một chút, chẳng qua vẫn không nói gì.

“Mày giả ngu hả? Nhanh vâng lời đại ca đi, mẹ nó mày muốn chết thì cũng đừng hại tạo”

Tên thon gầy quát tên người đàn ông xăm hình nhện.

“Được đại ca, em chỉ đường giúp bạn anh”

Người đàn ông xăm hình nhện không tình nguyện nói, sau đó bắt đầu chỉ đường cho Lã Việt.

Lúc này Hoàng Thiên cũng không để ý đến tên người đàn ông xăm hình nhện, anh vỗ bả vai tên thon gầy nói: “Nhóc, cậu rất thức thời, yên tâm, chỉ cần thành thật phối hợp với tôi, tôi sẽ thả cậu”

“Cảm ơn đại ca, anh hỏi đi, em chắc chắn biết gì nói nấy”

Tên thon gầy cười bần tiện, ở trước mặt Hoàng Thiên, gã quả thực tựa như con chó vẫy đuôi mừng chủ.

Trong lòng Hoàng Thiên chán ghét con hàng này nhưng thằng này nghe lời như thế cũng là chuyện tốt.

“Sao cậu lại quen biết Trịnh Hiếu Phong?”


Hoàng Thiên hỏi tên thon gầy.

Tên thon gầy tranh thủ thời gian nói: “Bẩm đại ca, lúc đầu em không ở Châu Phi, đại ca em là Miguel Phose, rất có thể lực ở Châu Phi”

“Từ khi đại ca diệt gọn tên Đặng Kim Du thì cứu Trịnh Hiếu Phong và Trịnh Hải ra, sau đó hai người kia liền gia nhập tổ chức tụi em”

“Lần này Trịnh Hiếu Phong và Trịnh Hải trở về Việt Nam đã đề nghị với đại ca tụi em rằng có thể kiếm một số tiền lớn đem về Châu Phi, đại ca tụi em nghe xong rất vui nên để Trịnh Hiếu Phong làm kẻ dẫn đầu, còn phải mấy người đi theo Trịnh Hiếu Phong cùng về Việt Nam, trong đó có hai tụi em”

Người đàn ông thon gầy nói đến thì chỉ đồng bọn bên cạnh.

Hoàng Thiên nghiêm túc nghe, trực giác nói cho anh rằng lời tên thon gầy nói là thật.

Thật không ngờ kẻ giết hại Đặng Kim Du vậy mà ở chung với Trịnh Hiểu Phong.

Người này tên Miguel Phose, chuyện này hắn nên nói cho Vũ Thanh, cũng không biết Vũ Thanh có đuổi tới Châu Phi hay không.

“Miguel Phose làm nghề gì?” Hoàng Thiên hỏi tên thon gầy.

“Anh ta khai thác mỏ vàng ở Châu Phi”

Tên thon gầy trả lời.

Hoàng Thiên nghe xong thì không khỏi cắn răng.

Quả nhiên phân tích giống Vũ Thanh, thật sự đúng là cạnh tranh với Đặng Kim Du, hại chết Đặng Kim Du.

“Đại ca của mấy người cứ tin tưởng Trịnh Hiểu Phong như vậy? Trịnh Hiếu Phong dựa vào đâu mà bảo đảm có thể tìm về một số tiền lớn từ Việt Nam?”.

Hoàng Thiên hơi nghi ngờ nên hỏi tên thon gầy một chút.

“Bẩm đại ca, Trịnh Hiểu Phong nói anh ta có kẻ thù ở Việt Nam, tên Hoàng Thiên, còn nói Hoàng Thiên này rất có tiền, tài sản hơn triệu tỷ. Trịnh Hiếu Phong bảo đảm lần này trở về có thể xử lý Hoàng Thiên, thuận tiện cuỗm từ Hoàng Thiên một số tiền lớn”

Tên thon gầy nói đến đây thì trên mặt vậy mà còn kèm theo vẻ ước ao, gã ao ước Trịnh Hiếu Phong có thủ đoạn và năng lực như vậy.

Mặc dù vẫn chưa biết Trịnh Hiểu Phong có thể thành công hay không, nhưng ít ra Trịnh Hiếu Phong có con đường phát tài như vậy.

“Cậu nói đi”

Hoàng Thiên cạn lời nói với tên thon gầy.

“Sau đó đại ca tụi em hỏi Trịnh Hiểu Phong có thể lấy được bao nhiêu tiền, Trịnh Hiếu Phong nói ít ra một ba nghìn năm trăm tỷ trở lên, cuối cùng đại ca tụi em động lòng, lúc này mới bổ nhiệm Trịnh Hiểu Phong làm kẻ dẫn đầu dưới tay anh ta, còn dẫn dắt mấy người”

Tên thon gầy nói liên tục, thật sự đúng là có gì thì nói đó.

Thấy Hoàng Thiên không nói lời nào, tên thon gầy nói tiếp: “Đại ca, anh không cần hoài nghi, lời em nói đều là thật. Đại ca tụi em sợ Trịnh Hiếu Phong một đi không trở lại nên phải mấy người tụi em đi theo Trịnh Hiếu Phong cùng về Việt Nam, nếu như Trịnh Hiểu Phong có lòng dạ khác thì sẽ để tụi em xử lý Trịnh Hiểu Phong và Trịnh Hải”

Thấy tên thon gầy nói kỹ càng như thế, Hoàng Thiên vẫn rất tin tưởng những lời tên này nói.

Trong lúc nói chuyện, Lã Việt đã lái xe ra khỏi thành phố, theo chỉ dẫn của tên người đàn ông xăm hình nhện, lái thẳng theo hướng Đông Bắc.

“Đại ca, em có một câu không biết có nên hỏi hay không?

Lúc này tên thon gầy nói với Hoàng Thiên “Cậu hỏi đi”

Hoàng Thiên nói. “Đại ca, có phải anh muốn cứu một cô gái tên Lâm Huỳnh Mai hay không?”

Tên thon gầy hỏi Hoàng Thiên.

“Đúng vậy”.

Hoàng Thiên nói.

“Đại ca, anh cũng đừng vội, Trịnh Hiếu Phong là một tên đàn ông bị thiến, ha ha, anh ta có dục vọng với Lâm Huỳnh Mai thì cũng không có bản lĩnh đó đâu.”

Tên thon gầy cười ha ha.

Hoàng Thiên nghe xong cũng mơ hồ, tên thon gầy này đúng là thiểu đòn.

Chẳng qua tên này nó ngược lại cũng là sự thật, Trịnh Hiếu Phong sớm đã bị Hoàng Thiên phế rồi, Hoàng Thiên đương nhiên biết việc này.

Nhưng Lâm Huỳnh Mai rơi vào trong tay Trịnh Hiếu Phong cũng dữ nhiều lành ít. Bởi vì còn có Trịnh Hải, tên già kia có thể bỏ qua cho Lâm Huỳnh Mai sao?

Cô em vợ này của mình mặc dù trước kia không hiểu chuyện lắm, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều. Dù thế nào đi nữa cô ta cũng là em gái của Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên đương nhiên vẫn rất lo cho cô ta.

“Đại ca, tại sao anh không nói gì? Không sao, Lâm Huỳnh Mai sẽ không xảy ra chuyện đầu”

Tên thon gầy hết sức lấy lòng, còn an ủi Hoàng Thiên.

“Được rồi, cậu có thể ngậm miệng”

Hoàng Thiên khoát tay với tên thon gầy, ra hiệu gã đừng nói nữa.

Tên thon gầy lập tức ngậm miệng không lên tiếng, bây giờ gã chỉ muốn để Hoàng Thiên thả cho gã một con đường sống.

Nửa tiếng sau, Hoàng Thiên bọn họ đã đuổi tới một trấn nhỏ.

Trấn nhỏ này tên là trấn Nam Cầu Thuộc khu quản lý của thành phố Bắc Ninh.

Tuy là một thị trấn nhỏ, nhưng toàn thị trấn chỉ có hai con phố ngắn, dân cư cũng không nhiều.

“Nhìn thấy cửa lớn đen kia chứ? Chính là chỗ đó”

Lúc này tên người đàn ông xăm hình nhện chỉ vào cửa lớn đen phía trước, nói với Vũ Thanh.

Vũ Thanh giảm bớt tốc độ xe, đến trước cổng đen chính, ngừng xe lại.

Sống ở đâu thì theo phong tục nơi đây, Hoàng Thiên chuẩn bị ung dung đi vào, nếu như Trịnh Hiếu Phong thật sự ở đây thì tối hôm nay anh sẽ phế con hàng này.

“Đại ca, tụi em đã đưa anh đến đây, có nên thả tụi em đi không?” Tên thon gầy khẩn trương hỏi Hoàng Thiên. “Chớ nóng vội, nhìn thấy Trịnh Hiếu Phong thì sẽ tha hai cậu đi.” Hoàng Thiên lạnh lùng cay nghiệt nói, đưa tay nắm chặt cổ áo tên thon gầy, kéo gã xuống xe. Lã Việt cũng xuống xe, kéo tên người đàn ông xăm hình nhện đi theo sau lưng Hoàng Thiên.

“Đại ca, đại ca, anh cẩn thận chút, chủ nhân nhà này là bạn thân của Trịnh Hiếu Phong, cũng không dễ chọc.”

Tên thon gầy vô cùng khẩn trương, nhắc nhở Hoàng Thiên.
Chương 842: Muốn xem thử không dễ chọc đến mức nào

Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Hoàng Thiên liếc nhìn tên gầy còm trầm giọng nói: “Không dễ chọc sao? Không dễ chọc đến mức độ nào?”

Ánh mắt của anh, khiến cho tay của tên gầy còm cũng run lên.

Gã ta cũng gặp qua rất nhiều nhân vật lợi hại, nhưng cái khác thì không nói, chỉ riêng đại ca Miguel Phose của gã ta ở Châu Phi đã là một người có đôi mắt vô cùng sắc bén, chỉ cần bị Miguel Phose nhìn thôi, liền khiến người bị nhìn thấy có cảm giác rất ngột ngạt.

Chỉ có điều gã gầy còm phát hiện ra, ánh mắt của Hoàng Thiên, không hề kém cạnh hơn Miguel Phose, gần như làm cho người khác không dám trực tiếp nhìn thẳng.

“Đại ca, những gì tôi nói đều là thật, cũng chỉ là vì muốn cho tốt cho anh thôi, anh phải tên tin”

Gã đàn ông gầy còm sợ sệt nói với Hoàng Thiên.

“Được thôi, tạo tạm tin mày, mày và đồng bọn của mày đi vào bên trong trước đi, chỉ cần có thể tìm ra được người mà tao muốn cứu, thì sẽ ngay lập tức thả bọn mày đi.”

Hoàng Thiên nói với gã gầy còm.

Gã gầy còm hiển nhiên là rất căng thẳng, gã ta đang lo lắng gà ta mà dẫn Hoàng Thiên đi vào bên trong sợ là gã ta không còn sống sót mà trở ra nữa.


Nhưng lại không dám làm trái lệnh của Hoàng Thiên, gã gầy còm cũng chỉ đành cam chịu đi theo nhóm người của Hoàng Thiên cùng đi vào bên trong nhà này.

Gã đàn ông nhện kia cũng đi theo vào, mà không đi theo cũng không được.

“Cậu Thiên, tôi đi vào bên trong xem xét trước đã”

Lã Việt đứng ở cửa nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên lắc lắc đầu, anh không muốn để Lã Việt vào đó một mình mạo hiểm, dù sao nếu so về thực lực thì anh vẫn hơn Lã Việt rất nhiều.

“Cùng nhau đi đi.”

Hoàng Thiên đáp lại, mở cửa của ngôi nhà ra, chậm rãi đi vào bên trong.

Kỳ lạ là hộ gia đình này lại không có động tĩnh gì hết, theo lý mà nói nhóm người của Hoàng Thiên có đến sáu người, công thêm gã gầy còm và tên người đàn ông nhện kia, tổng cộng cũng có đến tám người, bước chân cột cột đi vào âm thanh cũng rất lớn.

Nhưng mà hộ gia đình này như kiểu không có ai vậy, vẫn luôn không có ai bước ra kiểm tra.

Hoàng Thiên không lo được nhiều như thế, điều anh lo lắng nhất là Trịnh Hiếu Phong không phải ẩn nấp ở đây, nếu thật sự như thế thì đã làm chậm trễ chuyện quan trọng rồi.

Lâm Huỳnh Mai vẫn còn đang nằm trong tay của Trịnh Hiểu Phong, thời gian càng lâu, thì càng nguy hiểm.

Hộ gia đình này ở trong một căn nhà trệt, tổng cộng có bồn gian phòng, cộng thêm phòng bếp, cũng chỉ có năm phòng thôi.

Sau khi Hoàng Thiên sải bước vào căn phòng phía đông, phát hiện trên giường trên giường đá có một tên mập độ tuổi khoảng tầm ba mươi.

Người này cởi trần nằm ngửa ra, trước ngực còn có hình xăm, trên mặt để một bộ râu quai hàm, nhìn rất hung tợn.

Hoàng Thiên còn tưởng là tên mập này đang ngủ, nhưng Hoàng Thiên chưa kịp nói gì hết, tên mập đó liên vươn eo lười ra, bực bội nói: “Cái con mẹ nó, tụi bây chán sống hả? Nhà của Thời Đại Quang tạo bọn mày cũng dám xông vào?”

Giọng điệu lộ ra vẻ hung hãn, ai nghe thấy âm thành này cũng phải rợn tóc gáy.

Đó chẳng qua là đối với người bình thường thôi, kiểu như đã từng trải qua sóng to gió lớn như Hoàng Thiên, đương nhiên sẽ không bị Thời Đại Quang làm cho sợ hãi.

“Trịnh Hiếu Phong có ở đây không?” Hoàng Thiên không muốn phí lời với cái tên mập ú này, thẳng thắn đi vào vấn đề.

Thời Đại Quang hung hăng ngồi dậy, VỖ vào đùi, chấm một điếu thuốc.

“Đụ mẹ thật là mắc cười, ai là Trịnh Hiểu Phong chứ? Còn mấy người đến đây làm gì? Đến chỗ tạo tìm cái gì gì Trịnh Hiểu Phong, thật quá vô duyên mà”

Thời Đại Quang lộ ra nụ cười lạnh lùng, chậm rãi thong thả nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không tức giận, ngược lại, hiện giờ trong lòng anh đã có chút dự tính.

Bởi vì từ phản ứng của Thời Đại Quang cho anh thấy, cái tên mập ú này nhất định quen biết với Trịnh Hiếu Phong, những gì gã đàn ông gầy còm nói là thật.

“Cút xuống đây cho tao”

Từ lúc nhìn thấy cái tên mập ú này Lã Việt đã cảm thấy không thuận mắt rồi, kéo cái tên mập ú này xuống.

Phình phịch.

Cái thân hình hơn một trăm ký của Thời Đại Quang, nặng nề ngã xuống đất, lúc gã ngã xuống cũng làm rơi luôn điếu thuốc gã đang ngậm trong miệng, còn làm phòng luôn miệng của gã.

“Tổ cha nhà mày!”

Thời Đại Quang mắng chửi Lã Việt, đứng dậy bèn muốn rút con dao từ đũng quần ra.

“Bốp!”.

Động tác của Lã Việt tương đối nhanh, chỉ một cước, đã đá Thời Đại Quang lộn nhào trên đất.

Bốn tên đàn em của Lã Việt lao lên, khống chế Thời Đại Quang, lục soát trên người gã lấy ra con dao.

Từ đầu đến cuối, Hoàng Thiên không cần động tay, đứng ở một bên lạnh lùng nhìn mọi thứ diễn ra.

Thời Đại Quang nổi giận lên, gã cũng nhìn ra được, trong đám người này, Hoàng Thiên là người có tiếng nói nhất.

“Người anh em, các người rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta không thì không oán"

Thời Đại Quang trừng mắt nhìn Hoàng Thiên nói.

“Chúng ta đúng là không thì không oán, nhưng mà tao cần mày nói cho tao biết, Trịnh Hiếu Phong có ở trong nhà mày hay không?”

Hoàng Thiên nói với Thời Đại Quang.

Thời Đại Quang cực kỳ tức giận, gã trước tiên là trầm lặng trong chốc lát, tiếp theo là gào lên nói: “Bây giờ tao nói cho mày biết, tao không hề quen biết với ai tên là Trịnh Hiếu Phong! Các người tìm nhầm chỗ rồi, lập tức thả tao ra ngay!”.

Hoàng Thiên cũng lười biếng tiếp tục hỏi, quơ tay ra lệnh cho Lã Việt, ý nói Lã Việt ra tay đi.


Lúc này, Lã Việt cùng với bốn tên đàn em nện cho Thời Đại Quang một trận ra trò. Sau một trận liên hoàn đạp, Thời Đại Quang không chịu nổi nữa.

Người hung hăng đến đâu cũng sợ bị đánh hội đồng, Thời Đại Quang tuy là khá hung tợn, nhưng cũng không thể chịu nổi bị bạo hành như thế.

Sóng mũi cũng bị đạp đến gãy rồi, máu mũi chảy ròng ròng, giọng nói của Thời Đại Quang cũng biến đổi.

“Xin đừng đánh nữa, tao nói cho bọn mày biết không được à?” Giọng mũi của Thời Đại Quang rất nặng, có hơi nhưng không có sức nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, anh phát hiện cái tên mập trước mặt mình cũng thật quá để tiện, nói năng thương lượng bình thường không chịu đâu, cứ phải chịu một trận đòn mới có thể nói ra.

“Nói”

Hoàng Thiên lạnh lùng quát.

“Tao thật sự có quen biết với Trịnh Hiểu Phong, anh ta là bạn tốt lâu năm của tao, cũng đã rất lâu rồi chưa gặp mặt, bữa trước nói là đến chỗ tạo ở vài ngày, nên tạo đã giữ anh ta ở lại nhà tao."

Thời Đại Quang buồn bã ỉu xìu nói nói với Hoàng Thiên.

“Giờ anh ta đang ở đâu?”

Hoàng Thiên hỏi.

Thời Đại Quang nhìn nhìn gã gầy còm và người đàn ông nhện kia, tức đến cắn răng. Gã biết chắc chắn là do gã gầy còm và tên đàn ông nhận kia dẫn dụ Hoàng Thiên đến đây.

“Hai người dám bản đứng cậu cả Phong, hai người đợi bị xử lý đi!”

Thời Đại Quang không nhịn được, gầm lên với tên gầy còm và tên người đàn ông nhận kia.

Bốp!

Lã Việt hung tợn tát cho Thời Đại Quang một cái cái tát: “Mày hung hăng cái gì? Cậu Thiên đang hỏi mày kìa, Trịnh Hiểu Phong giờ đang ở đâu?”

Thời Đại Quang phun ra một ngụm máu, bất lực nói: “Trịnh Hiếu Phong không ở trong nhà tao, chập tối hôm qua anh ta và ba ba của anh ta đã ra ngoài rồi”

Vừa nghe thấy lời này, long may Hoàng Thiên nhướng lên.

Anh đời nào tin những lời này của Thời Đại Quang, lúc này trong tay anh cầm con dao của Thời Đại Quang, con dao ngay lập tức được đặt lên cổ của Thời Đại Quang.

“Thời Đại Quang, nếu mày dám ăn nói lươn lẹo, ngay bây giờ tao sẽ cho mày đi gặp diêm vương”

Hoàng Thiên lạnh lùng nói. Còn dao lạnh lẽo kề sát bên cổ gã, không có mấy ai có thể điềm tĩnh được. Cái tên Thời Đại Quang này không phải loại anh hùng hảo hán gì, gã cũng sợ chết.

“Tao thật sự không có lươn lẹo, bữa trước đúng là Trịnh Hiếu Phong ở nhà tao, nhưng anh ta không ở được bao lâu thì đã đi rồi. Mà đúng rồi, trước khi đi anh ta còn dặn dò hai người này đến thành phố Bắc Ninh làm chuyện gì đó”

Thời Đại Quang chỉ hai về hướng của gã gầy còm và tên đàn ông nhện rồi nói với Hoàng Thiên.

“Chính là như vậy hả?”

Hoàng Thiên quay đầu lại hỏi gầy còm và tên đàn ông nhện.

“Đúng vậy ạ đại ca, Trịnh Hiếu Phong sau khi dẫn hai đứa tụi em đến đây, bèn sai em đi ra ngoài, đến thành phố Bắc Ninh bắt người phụ... Bên ngoài của anh.”

Gã gầy còm lắp bắp nói.

Hoàng Thiên nghe xong nhíu mày lại, trong lòng nghĩ cái gì mà lộn xộn vậy, người phụ nữ bên ngoài của mình?

Chỉ có điều một lát sau Hoàng Thiên liền hiểu ra, người gã đàn ông gầy còm kìa nói đến chắc là Phan Thanh Linh.

Có thể tạo ra lời đồn kiểu này chắc cũng chỉ có Trương Lan Phượng thôi.

Chẳng lẽ là Trương Lan Phượng đã nói gì đó với Trịnh Hiếu Phong? Khiến cho Trịnh Hiếu Phong phải đối phó với Phan Thanh Linh?

Hoàng Thiên càng nghĩ càng tức, hiện giờ anh hận không thể ngay lập tức tìm đến Trương Lan Phượng cho bà già đó hai cái tát.

Nhìn gã đàn ông gầy còm, Hoàng Thiên cũng biết, sau khi Trịnh Hiểu Phong sai khiến gã gầy còm và tên đàn ông nhện đi ra ngoài lo công việc, chuyện xảy đến sau đó hai người này nhất định không rõ nữa.

Cũng chỉ đành hỏi Thời Đại Quang, cái gã mập này vẫn luôn ru rú trong nhà, đương nhiên chuyện gì cũng sẽ rõ hơn.

“Trịnh Hiếu Phong không nói với người là anh ta đi đầu sao? Anh ta có phải đã dẫn theo một cô gái có dáng vóc rất xinh đẹp đến đây qua?

Hoàng Thiên nhìn Thời Đại Quang hỏi.

Thời Đại Quang gật đầu một cái, không muốn nói nhưng phải mở miệng trả lời: “Đúng rồi, Trịnh Hiếu Phong còn dẫn theo một cô gái rất xinh đẹp”

“Cô gái xinh đẹp đó đâu rồi?”

Hoàng Thiên hỏi tới bực dọc, hỏi chuyện tên Thời Đại Quang này giống như chiết kem đánh răng vậy, hỏi một câu trả lời một câu.

“Không có ở đây.” Thời Đại Quang rất chột dạ nói, âm thanh nói chuyện càng lúc càng nhỏ.

Hoàng Thiên vừa nhìn đã hiểu, Thời Đại Quang còn muốn ngoan cố đến cùng, lại còn dám nói láo.

"Xoet."

“Ôi đau!”

Hoàng Thiên xét nhẹ một đường dao ngang cổ tên mập Thời Đại Quang, gã đau đến mức kêu tham thiết như heo bị chọc tiết.

“Mày còn không thành thật, bây giờ tao ngay lập tức kết thúc cuộc đời của mày!” Đôi mắt Hoàng Thiên giận dữ đỏ ngầu lên nghiêm giọng nói.

Lần này, Thời Đại Quang sợ đến mức đái cả ra quần.

Gã có thể vô cùng khẳng định, Hoàng Thiên không chỉ hù gã thôi đâu, thật sự sẽ giết chết gã nếu gã cử lươn lẹo.

“Cô gái xinh đẹp đó ở bên dưới hầm nhà tao, Trịnh Hiểu Phong giấu cô gái đó ở căn phòng dưới hầm”

Thời Đại Quang vội vàng thành thật nói.

Hoàng Thiên túm lấy tóc của Thời Đại Quang, lôi ra ngoài phòng.

“Lập tức dẫn tạo đến căn phòng dưới tầng hầm đó!”
Chương 843: Tao cũng muốn vui vẻ

Thời Đại Quang nhìn thấy Hoàng Thiên thật sự nổi giận rồi nên gã cũng không dám ngoan cố nữa mà bối rối đi theo Hoàng Thiên ra khỏi phòng.

Sau khi vào trong một phòng khác Thời Đại Quang xốc một tấm ván gỗ lên, bên trong tối như mực lại sâu không thấy đáy.

"Đây chính là cửa ra vào tầng hầm của nhà tôi"

Thời Đại Quang giới thiệu với Hoàng Thiên. "Mày đi xuống trước".

Hoàng Thiên quát với Thời Đại Quang.

"Được được"

Thời Đại Quang thấp thỏm trả lời rồi thuận theo cái thang đi xuống dưới tầng hầm.

Sau đó Hoàng Thiên bèn đi theo, lần này anh đi xuống thì đám người Lã Việt cũng áp giải người đàn ông thon gầy và người nhện đi theo xuống.

Sau khi đi sâu vào khoảng hai mét thì đã có thể nhìn thấy ánh sáng, cái phòng dưới đất này có diện tích không nhỏ chừng sáu bảy mươi mét vuông.

"Ai đó?"


Một chàng trai trẻ quát vang lên.

Thời Đại Quang không nói gì mà ngơ ngác đứng ở đó quay đầu nhìn Hoàng Thiên.

Chàng trai trẻ tuổi kia cũng bởi vì thấy đám người Hoàng Thiên lúc này mới kêu lên tiếng.

Hoàng Thiên nhìn về phía một góc trong tầng hầm ở phía đối diện, bên cạnh một cái giường sắt có ba chàng trai hơn hai mươi tuổi đang đứng đó.

Dáng dấp của ba thằng nhóc kia người này lại hung dữ hơn người khác, trong đó có một người đang chải cái đầu hình nắp nồi, vừa rồi chính là thằng nhóc này kêu lên.

Có một cô gái nằm ở trên mặt đất bên cạnh giường sắt, cô gái đã rơi vào trạng thái hôn mê mà ở trên bụng của cô gái đều là máu.

Người đó chính là Lâm Huỳnh Mai, tóc và quần áo của cô ta lộn xộn, trên mặt cũng có mấy vết xước hiển nhiên là bị đánh mà có.

Hoàng Thiên nhìn thấy quần áo chỗ bụng của Lâm Huỳnh Mai đều bị máu nhuộm đỏ mà trong tay còn đang nắm một cây cái kéo thì đầu óc của anh ông một tiếng.

Xem ra anh vẫn là tới chậm, Lâm Huỳnh Mai đây là tự mình hại mình sao?

Hoàng Thiên cũng không kịp suy nghĩ nhiều, anh nhanh chóng đi về phía Lâm Huỳnh Mai.

"Mày đứng lại đó cho tao! Nếu như mày đi về phía trước một bước nữa thì tao sẽ lấy mạng của mày!"

Nắp nồi nhặt một cây gậy sắt dựng ở bên cạnh giường chỉ về phía Hoàng Thiên đe dọa.

Hai chàng trai khác cũng cầm vũ khí lên chuẩn bị đánh nhau.

Hoàng Thiên hà có thể để họ vào mắt? Lúc này anh cũng không thèm liếc nhìn ba chàng trai mà đi thẳng đến chỗ Lâm Huỳnh Mai.

"Mày muốn chết sao!"

Nắp nồi tức giận mắng rồi vung mạnh cây gậy sắt đập về phía Hoàng Thiên.

Thế nhưng anh ta vừa mới vung cây gậy sắt lên thì phía sau lưng bèn bị hung hăng đạp một cú.

"Ôi!"

“Phù phù”

Nắp nồi bị đạp lao xa về phía trước hai, ba mét rồi nằm ở trên mặt đất.

Lã Việt là người đã xông lên đạp, hai chàng trai khác không kịp phản ứng cũng bị bốn cấp dưới của Lã Việt đánh ngã trên mặt đất.

Người đàn ông thon gầy và người nhện ngoan ngoãn đứng ở một bên, hai người họ chỉ muốn biểu hiện tốt một chút để Hoàng Thiên tha cho họ.

"Mẹ kiếp, hai người phản bội sao?"

Nắp nồi nằm rạp ở trên mặt đất tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông thon gầy và người nhện.

"Ngậm miệng!"

Lã Việt đạp thẳng vào cằm của nắp nồi.

Hiện tại còn chưa biết Lâm Huỳnh Mai sống chết thế nào nên Lã Việt cũng sốt ruột, anh ta cũng không muốn cô em vợ của Hoàng Thiên xảy ra chuyện.

" Huỳnh Mai, tỉnh lại đi."

Lúc này Hoàng Thiên ôm Lâm Huỳnh Mai thì thấy trên bụng của cô ta vẫn còn đang chảy máu nên vội vàng dùng tay đè xuống.

Vết thương bị đụng vào nên Lâm Huỳnh Mai đau đến nỗi tỉnh lại.

Bởi vì mất không ít máu cho nền sắc mặt của Lâm Huỳnh Mai lộ ra vẻ tái nhợt.

Khi cô ta nhìn thấy Hoàng Thiên đang ôm mình thì nở một nụ cười.

"Anh rể, có phải là em đã chết rồi không?"

"Đồ ngốc, chết thì sao còn có thể nói chuyện chứ? Em chưa chết, anh tới cứu em đây."

Hoàng Thiên đau lòng nhìn Lâm Huỳnh Mai, Hoàng Thiên thấy cô ta rơi vào loại tình trạng này thì trong lòng thật sự là không dễ chịu.

"Anh rể, anh là người đàn ông tuyệt vời nhất trên thế giới, anh vậy mà có thể tìm tới nơi này để cứu em..."

Lâm Huỳnh Mai suy yếu nói.

"Đừng nói chuyện cũng đừng nhắm mắt, bây giờ anh sẽ phải người hộ tống em về thành phố Bắc Ninh, em sẽ không sao hết"

Hoàng Thiên nói với Lâm Huỳnh Mai.

"Vâng!

Lâm Huỳnh Mai khẽ trả lời rồi cảm kích nhìn Hoàng Thiên, trong mắt chảy hai hàng nước måt.

Người đàn ông mà lúc trước cô ta vẫn luôn rất khinh bỉ lại một lần nữa cứu cô ta vào thời khắc mấu chốt.

"Hai người lập tức hộ tống cô ấy về thành phố Bắc Ninh rồi phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện".

Hoàng Thiên nói với hai cấp dưới của Lã Việt

"Vâng cậu Thiên!"

Hai cấp dưới của Huỳnh Mai trả lời.


Hoàng Thiên vẫn hơi không yên lòng, lúc này anh nói với Lã Việt: "Lã Việt, các cậu cùng trở về rồi đưa cô ấy đến bệnh viện"

Lã Việt nhíu mày nhìn cấp dưới của Trịnh Hiểu Phong ở trong tầng hầm, anh ta thật sự không yên lòng để một mình Hoàng Thiên ở lại đây.

"Cậu Thiên, nếu như anh không yên lòng thì để bốn người họ cùng hộ tống cô em vợ về đi, tôi sẽ ở lại đây."

Lã Việt nói.

Hoàng Thiên gật đầu xem như đồng ý.

Bốn cấp dưới của Lã Việt hộ tống Lâm Huỳnh Mai trở về thành phố Bắc Ninh.

Hoàng Thiên để Lã Việt ở trong căn phòng dưới tầng hầm anh chừng đám cấp dưới của Trịnh Hiểu Phong, anh biết dựa vào thực lực của Lã Việt thì dư sức để đối phó với những người này nên sẽ không có vấn đề gì.

Hoàng Thiên ôm Lâm Huỳnh Mai và dẫn theo bốn cấp dưới của Lã Việt đi ra khỏi tầng hầm.

"Anh rể anh về cùng em đi, em rất sợ"

Lâm Huỳnh Mai rúc vào trong ngực Hoàng Thiên rồi nói với Hoàng Thiên.

"Bây giờ anh không thể rời khỏi đây, bốn người họ sẽ hộ tống em nên sẽ không sao, em nghe lời đi."

Hoàng Thiên dịu dàng nói với Lâm Huỳnh Mai.

Lâm Huỳnh Mai cũng đành chịu không nói gì nữa, cộng với cơ thể của cô ta suy yếu tới cực điểm nên lúc này cô ta nhắm mắt lại.

"Mở to mắt ra không cho phép nhắm lại."

Hoàng Thiên quát lớn.

Lâm Huỳnh Mai vội vàng mở đôi mắt to xinh đẹp dùng sức chớp chớp để cho mình tỉnh táo hơn.

Hoàng Thiên sợ cô ta ngủ thiếp đi vậy thì có khả năng sẽ ngủ vĩnh viễn cuối cùng không tỉnh lại nữa,

"Dọc đường đi các cậu phải nhắc nhở cô ấy không cho phép ngủ mất, giúp cô ấy đè vết thương để cầm máu, đã hiểu chưa?"

Hoàng Thiên nói với bốn cấp dưới.

"Cậu Thiên yên tâm, sai khi chúng tôi đưa cô ấy đến bệnh viện thì sẽ báo bình an."

Một cấp dưới nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không nói thêm gì nữa ôm Lâm Huỳnh Mai lên trên xe sau đó đưa mắt nhìn bốn cấp dưới lái xe rời đi.

Sau khi đưa tiễn họ thì lửa giận vô hình ở trong lòng Hoàng Thiên dâng lên.

Cũng không biết trước đó Lâm Huỳnh Mai đã gặp phải chuyện gì mà lại cầm kéo tự sát!

Nhưng cũng may là cô ta vẫn còn mặc quần áo nên hắn là không bị làm nhục.

Sau khi quay lại tầng hầm cả người Hoàng Thiển lộ ra hơi thở chết chóc, anh thật sự nổi giận.

Lã Việt canh chừng những người này cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ có điều trên mặt nắp nồi và hai người đồng bạn lại có thêm vết thương mới, hiển nhiên là vừa rồi họ nghĩ thừa dịp Lã Việt chỉ có một mình nên muốn đánh anh ta.

Thật sự đúng như Hoàng Thiên đoán, vừa rồi chỉ còn lại một mình Lã Việt ở trong phòng dưới tầng hầm, nắp nồi và hai người cấp dưới thấy cơ hội tới nên cùng nhau đối phó với Lã Việt.

Thời Đại Quang cũng tham dự vào, chẳng qua rất nhanh đã bị Lã Việt một chiến bốn đánh đến nỗi không thể tìm ra phương hướng.

Trái lại người đàn ông thon gầy và người nhện không dám đánh, hai thằng nhóc này vẫn luôn thành thật đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt.

"Cậu Thiên"

Lã Việt thấy Hoàng Thiên trở về thì đi tới đón.

"Họ vừa mới đánh nhau với anh sao?"

Hoàng Thiên hỏi Lã Việt.

“Vâng, nhưng mà thực lực của họ quá kém"

Lã Việt cười giễu nói.

Hoàng Thiên ngồi xuống trên giường sắt ngoắc tay với nắp nồi: "Mày đi qua đây"

Nắp nồi vẫn còn chưa chịu phục nằm rạp ở trên mặt đất nói: "Nếu như tạo đoán không sai thì mày là Hoàng Thiên phải không?"

"Mày đoán không sai, tạo chính là Hoàng Thiên"

Hoàng Thiên lạnh lùng nói.

"Hừ, chờ đến khi người đứng đầu của chúng tạo trở về thì mày thảm rồi, thức thời thì cút ngay đi nếu không sẽ không còn cơ hội đầu"

Nắp nồi khẽ nói.

"Mày lặp lại một lần nữa cho tao nghe xem? Lã Việt đá nắp nồi.

"A!"

Nắp nồi bị đá đến nỗi đầu cũng sưng to lên, anh ta đau đến nỗi kêu ngao ngao.

"Bốn người chúng mày đều bò tới quỳ ở trước mặt cậu Hoàng Thiên, nếu có ai dám không quỳ thì bây giờ tao sẽ tiễn người đó lên đường"

Lã Việt móc dao ra nói với đám người nắp nồi, bao gồm cả Thời Đại Quang.

Rốt cuộc thì bốn thằng nhóc cũng biết được sự đáng sợ, họ có thể cảm thấy Lã Việt nói được làm được.

Nắp nồi đi tới quỳ ở dưới chân Hoàng Thiên đầu tiên, anh ta nhận thua, anh ta chỉ muốn giữ được tính mạng trước để chờ Trịnh Hiểu Phong trở về.

Hai thằng nhãi khác và Thời Đại Quang cũng quỳ xuống, bốn người quỳ thành một hàng.

Lã Việt ở một bên giám sát, đương nhiên đồng thời cũng giám sát người đàn ông thon gầy và người nhện.

"Tại sao cô gái kia lại tự sát, chúng mày đã làm gì cô ấy?"

Hoàng Thiên nhìn chằm chằm nắp nồi ở trước mặt lạnh giọng hỏi.

Nắp nồi thấy Hoàng Thiên rất tức giận thì lúc này cũng luống cuống.

"Tao...Chúng tạo chỉ muốn vui vẻ, nào ngờ cô ta rất kiên cường khí thải cầm kéo tự đâm mình."

Nắp nồi nói với Hoàng Thiên còn thỉnh thoảng quan sát phản ứng của Hoàng Thiên. "Muốn vui vẻ? Được thôi, bây giờ tao cũng muốn vui vẻ!

Hoàng Thiên cay nghiệt nói rồi đứng dậy.
Chương 844: Bệnh trong lòng của Trịnh Hiếu Phong

“Mày, mày muốn làm gì?"

Đầu nắp nồi vừa nhìn thấy Hoàng Thiên đứng dậy, lập tức sợ hãi mặt mũi trắng bệch.

Hoàng Thiên nhìn đầu nắp nồi đang quỳ trước mặt, lửa giận trong anh đang bừng bừng dâng trào.

Thằng ranh con khốn kiếp này, lại còn muốn vui vẻ có thể tưởng tượng được, trước kia một mình Lâm Huỳnh Mai ở đây cảm thấy bất lực thế nào.

Đó còn là em gái ruột của Lâm Ngọc An, quen biết với Hoàng Thiên cũng đã nhiều năm. Trước đây Hoàng Thiên cũng không ít lần đưa đón cô chăm sóc cô.

Vậy mà bây giờ cô lại bị người ngoài ức hiếp như thế này, còn suýt thì mất mạng, sao Hoàng Thiên có thể không giận?

Nhặt cây kéo ở dưới đất lên, Hoàng Thiên liếc nhìn, trên kéo vẫn còn dính máu của Lâm Huỳnh Mai.

“Mày đừng qua đây, đừng qua đây.” Đầu nắp nồi sợ hãi quỳ lùi về phía sau, nhưng từ đầu đến cuối đều không dám đứng lên. Lã Việt ở ngay phía sau thằng nhãi này, lúc này liền đè đầu thằng nhãi này xuống, “Quỳ xuống cấm động đậy!” Hai anh lớn, xin đừng làm hại em, em chỉ hồ đồ trong chốc lát, con bé kia xinh đẹp quá. Chuyện này đừng trách em.”


Đầu nắp nồi nói năng lộn xộn, liều mạng cầu xin tha thứ.

Hoàng Thiên nghe vậy lại càng nổi giận, xinh đẹp cũng là sai sao?

"Mày nói gì cũng không có tác dụng, bây giờ tao chỉ muốn vui vẻ với mày”

Hoàng Thiên nói xong, cây kéo hướng về phía bụng của đầu nắp nồi, đâm thẳng vào,

"A!"

Đầu nắp nồi kêu gào ôm bụng, đần độn ngửa mặt nhìn Hoàng Thiên, gã thật sự sợ Hoàng Thiên lại đâm một nhát nữa.

Đây gọi là ăn miếng trả miêng, những gì Lâm Huỳnh Mai chịu đựng, Hoàng Thiên phải cho đầu nắp nồi cũng nếm thử mùi vị. Nhưng nhát đâm này cũng không đến mức giết chết đầu nắp nồi, chỉ là đầm cho tên này bị thương nặng.

"Råm."

Đầu nắp nồi không quỳ vững được nữa, cả thân người ngã quỵ xuống đất. Hai thằng nhãi còn lại run rẩy quỳ dưới đất, hai người họ sợ rơi vào tình cảnh giống với đầu nắp nồi. “Hai chúng mày cũng vui vẻ sao?”

Hoàng Thiên hỏi hai thằng nhãi này.

“Không không không, anh lớn, hai chúng em không làm gì cả, đều là đầu nắp nồi này làm!” Một thằng nhãi trong đó xua tay, chỉ vào đầu nắp nồi nằm co quắp dưới đất.

“Đúng vậy anh lớn, tên đầu nắp nồi này rất ngang ngược, cho dù có cũng không đến lượt chúng em”

Thằng nhãi còn lại cũng vội vã nói.

Hoàng Thiên không nói nhiều lời, điên cuồng đá vào đầu hai thằng nhãi này một trận.

Chưa được vài cú đá, hai thằng nhãi này đã sắp ngất rồi, tất cả đều nằm dưới đất giống như chó chết, yếu ớt.

Người đàn ông gầy nhom và người đàn ông xăm nhện thì lại không sợ hãi gì, hai người họ đã chịu nghe lời Hoàng Thiên, cho nên cũng không hoảng sợ.

Thế nhưng Thời Đại Quang thì đã vô cùng sợ hãi, gã ta giống như một thằng đần đứng im đó, ngơ ngác nhìn mọi chuyện.

Hoàng Thiên vẫy tay với Thời Đại Quang, ra hiệu gã đi tới.

Thời Đại Quang thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ, đi đến theo bản năng.

“Anh lớn, có điều gì căn dặn?”

Thời Đại Quang rất ngoan ngoãn, giương mắt nhìn Hoàng Thiên. “Gọi điện thoại cho Trịnh Hiếu Phong, hỏi anh ta bao giờ về, không được nói năng lung tung, hiểu ý tạo chưa?”

Hoàng Thiên lạnh lùng nói với Thời Đại Quang.

“Em hiểu rồi, thưa anh, anh yên tâm, em chắc chắn sẽ phối hợp theo anh.”

Thời Đại Quang cố nặn ra nụ cười trả lời, sau đó lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Trịnh Hiếu Phong. Đầu nắp nồi ngã dưới đất vẫn đang kêu gào, Hoàng Thiên đi tới đá một cú cho tên này ngất luôn.

Thời Đại Quang đã kết nối được với điện thoại của Trịnh Hiếu Phong, gã ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Cậu chủ Phong, bao giờ anh về vậy?”

“Tối nay chưa chắc đã về.”.

Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Trịnh Hiểu Phong.

“Thôi cứ về đi, có chuyện gì để mai làm tiếp”

Thời Đại Quang hỏi dò.

“Ha ha, về chỗ mày để bị Hoàng Thiên bắt sao? Thời Đại Quang, địt mẹ mày có còn là anh em của tao không? Lại còn giúp Hoàng Thiên đối phó với tao?"

Trịnh Hiểu Phong lạnh lùng cười ha ha, hỏi Thời Đại Quang.

Việc này. Thời Đại Quang ngây ngốc, lắp bắp không nói thành tiếng. Bởi vì gã bật loa to, Hoàng Thiên và Lã Việt đều nghe được rất rõ.

Hoàng Thiên cũng rất bực bội trong lòng, bây giờ Trịnh Hiếu Phong đã bản lĩnh hơn rồi, lại trở nên thông minh nhạy bén như này rồi sao?

"Thời Đại Quang, mày đưa điện thoại cho Hoàng Thiên, tạo muốn nói chuyện với Hoàng Thiên!”

Trịnh Hiểu Phong quát lên.

Thời Đại Quang nhìn Hoàng Thiên, đợi chỉ thị của Hoàng Thiên.


Hoàng Thiên nhận lấy điện thoại của Thời Đại Quang, "Alo, tạo là Hoàng Thiên”

“Hoàng Thiên, đã lâu không gặp, khoảng thời gian này mày sống khá là thoải mái đấy chứ?”

Trịnh Hiểu Phong hung dữ cười nói.

“Cũng tạm được, mày chắc là cũng sống rất thoải mái?” Hoàng Thiên lạnh lùng cười nói.

khiến cho Trịnh Hiếu Phong tức giận đến mức hơi thở trở nên nặng nề, một năm gần đây, anh ta sống còn không bằng chó, thực sự là không muốn nhớ lại.

“Con mẹ mày Hoàng Thiên, mày đưa tao đến chỗ ma quỷ châu Phi làm cu li, một năm nay tao chịu đựng bao nhiêu khổ sở, mày biết không?”

Trịnh Hiếu Phong vẫn không kiểm soát được tâm trạng, ở đầu dây bên kia điện thoại bắt đầu gào thét. “Ha ha, đây đều là tội lỗi mày phải chịu, ban đầu tạo không nên giữ lại cái mạng chó của mày"

Hoàng Thiên lạnh lùng cười nói.

“Mày bắt tao đến mỏ vàng làm cu li thì cũng đành thôi. Còn khiến tạo trở thành người bất lực, nhát dao đó suýt thì làm tao trở thành thái giám! Đến bây giờ tao còn không làm được đàn ông chân chính!”

Trịnh Hiếu Phong càng nói càng kích động, càng nói càng đau đớn, đã hoàn toàn mất kiểm soát tâm trạng.

Hoàng Thiên nghe đến đây, bất giác nhíu mày.

Anh nhớ lại, ban đầu là Vũ Thanh cầm dao thiển Trịnh Hiểu Phong, xem ra lúc đó Vũ Thanh đã sơ xuất, bởi vì nghe ý Trịnh Hiếu Phong nói, thì tên này vẫn chưa hoàn toàn biến thành thái giám.

Chỉ là chịu ảnh hưởng nghiêm trọng mà thôi, cũng có khả năng hồi phục.

“Hoàng Thiên, chúng ta nói điều kiện đi, chỉ cần mày đồng ý với tao, tao có thể cân nhắc sẽ không trả thù mày nữa”

Trịnh Hiếu Phong bình ổn lại tâm trạng, giọng nói chậm rãi, nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cảm thấy quá nực cười, Trịnh Hiểu Phong này cũng thực sự coi mình là cái mâm, lại còn học được cách nói điều kiện.

“Ha ha, vậy mày nói xem, nói điều kiện gì?" Hoàng Thiên lạnh lùng cười hỏi. “Tao nghe nói dạo này mày ở bên ngoài có phụ nữ, tên là Phan Thanh Linh đúng chứ?"

Trịnh Hiếu Phong hỏi.

Hoàng Thiên cũng lười giải thích nhiều với Trịnh Hiểu Phong, lúc này liền nói: “Mày có chuyện gì cứ nói thẳng ra”

"Nghe nói khả năng chữa bệnh của Phan Thanh Linh tinh thông khác thường, chắc chắn cô ta có thể giúp được tao, để tạo làm đàn ông lần nữa. Chỉ cần mày để cô ta giúp tạo chuyện này tạo lập tức sẽ ra nước ngoài về châu Phi, sau này chúng ta cả đời không gặp mặt, như thế nào?”

Trịnh Hiếu Phong nói.

Hoàng Thiên nghe thấy Trịnh Hiếu Phong nói như vậy, cũng chán luôn.

Có thể nhận ra, Trịnh Hiếu Phong đối với việc được trở lại làm đàn ông, vô cùng mong chờ và ao ước.

Tuy nhiên, lời nói của tên này, hoàn toàn không đáng tin.

Chữa khỏi cho anh ta, anh ta lập tức sẽ giống như một con chó điên, đánh trả một lần nữa.

Ngoài ra, bây giờ Trịnh Hiếu Phong muốn cầu hòa, Hoàng Thiên cũng sẽ không đồng ý, Lâm Huỳnh Mai suýt thì mất mạng, đều là do Trịnh Hiếu Phong gây ra.

Phải thỏa hiệp với Trịnh Hiếu Phong, Hoàng Thiên không làm được, mà hơn nữa Hoàng Thiên có sợ ai chứ? Còn có thể bị Trịnh Hiếu Phong hù dọa sao?

“Có thể, bệnh tình của mày không được chậm trễ, tối nay sẽ chữa cho mày”

Hoàng Thiên nói.

“Mày chắc chắn?”

“Chắc chắn, bây giờ mày xuất hiện đi, chúng ta hẹn chỗ gặp mặt, tạo dẫn mày đi chữa bệnh”

Hoàng Thiên nói.

"Con mẹ mày coi tao là thằng ngu sao? Gặp mặt mày, mày lại còn không giết chết tại sao?”

Trịnh Hiếu Phong giận dữ chửi bới.

Hoàng Thiên nén cơn giận, hỏi: “Vậy mày nói xem, chữa cho mày như nào?”

“Mày giao Phan Thanh Linh cho tao, đợi sau khi cô ta chữa khỏi cho tao, tao đương nhiên sẽ thả cô ta ra, từ nay trở đi tao sẽ không tìm mày trả thù nữa, thù oán giữa chúng ta cũng sẽ xóa bỏ.

Trịnh Hiểu Phong nói khoác mà không biết ngượng. Hoàng Thiên yên lặng một lúc, bây giờ anh hận không thể xé xác Trịnh Hiếu Phong. “Được, bây giờ tao giao cô ấy cho mày, mày nói đi, giao người như thế nào?

Hoàng Thiên hỏi Trịnh Hiểu Phong.

“Ha ha, chuyện này tạo vẫn chưa nghĩ ra, đợi tao nghĩ ra rồi sẽ liên lạc với mày, cho tao số điện thoại của mày”

Trịnh Hiếu Phong được nước cười nói,

Hoàng Thiên nói số điện thoại cho Trịnh Hiếu Phong, bây giờ chỉ đành khiến tên này bình tĩnh trước đã.

“Đợi điện thoại của tao!”

Trịnh Hiếu Phong nói xong, liền cúp điện thoại.

Hoàng Thiên đưa điện thoại cho Thời Đại Quang, anh biết, đám người Thời Đại Quang và đầu nắp nồi, đã bị Trịnh Hiếu Phong vứt bỏ,
1628935037389.png

Chương 845: Mong hắn mắc bẫy

Bốn người đám người Thời Đại Quang, bị Hoàng Thiên đưa về.

Đêm đã khuya, nhưng Hoàng Thiên lại không buồn ngủ tí nào, anh bảo Lã Việt đưa bốn người đám Thời Đại Quang áp giải về trước, sau đó một mình lái xe đi tới bệnh viện. .

Ở trên đường, bốn người đàn em bảo vệ Lâm Huỳnh Mai đến bệnh viện, đã gọi điện thoại báo bình an cho Hoàng Thiên.

Lâm Huỳnh Mai đang làm phẫu thuật, cũng không biết có gì đáng ngại không.

Sau khi đến bệnh viện, bốn người đàn em đều đang canh giữ ở đó, nhìn thấy Hoàng Thiên đến, bốn người đồng loạt chào đón.

“Cậu Thiên, cô Mai đã vào trong phòng phẫu thuật, chắc sắp ra rồi.”

Một người đàn em nói với Hoàng Thiên.


Hoàng Thiên nghe vậy gật đầu, anh không nói gì, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Trương Lan Phượng.

Dù sao thì Trương Lan Phượng cũng là mẹ của Lâm Huỳnh Mai. Cho dù có ghét người đàn bà lớn tuổi này, thì những chuyện lớn thế này cũng phải thông báo một tiếng cho Trương Lan Phượng.

Sau khi nhận được điện thoại của Hoàng Thiên, Trương Lan Phượng vừa kinh ngạc vừa lo lắng, từ trong nhà chạy tới ngay trong đêm, đến bệnh viện.

“Hoàng Thiên, Huỳnh Mai sao rồi? Cậu nói gì đi!”

Trương Lan Phượng vừa nhìn thấy Hoàng Thiên, thì giống như phát điện, túm lấy bả vai Hoàng Thiên lắc mạnh. Hoàng Thiên thực sự phiền, nói với Trương Lan Phượng: “Em ấy sắp ra rồi, bà đừng kích động”

“Tôi có thể không kích động sao? Con gái vào phòng phẫu thuật rồi, có phải đã bị thương nặng không?

Trương Lan Phượng hét to.

Không đợi Hoàng Thiên nói gì, bà ta lại nói: “Hoàng Thiên, tôi nói cho cậu biết, nếu Lâm Huỳnh Mai có chuyện gì, tôi sẽ không xong với cậu đâu! Đều là tai họa do cậu gây ra, nếu không phải do cậu, Huỳnh Mai có thể rơi vào tình cảnh này không?”

Hoàng Thiên cũng vô cùng bất lực, Trương Lan Phượng rất vô cớ cãi vã làm loạn, mọi người trong bệnh viện đều nhìn sang bên này.

“Bà có thể đứng gào nữa không? Huỳnh Mai sẽ không có chuyện gì?

Hoàng Thiên nói.

“Chỉ mong không có chuyện gì, nếu có chuyện gì, bà đấy liều mạng với cậu”

Trương Lan Phượng vẫn không buông tha trợn mắt nhìn Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng không thèm quan tâm đến bà ta, vì biết bà ta cũng chẳng nói gì có lý. Hơn hai mươi phút sau, Lâm Huỳnh Mai được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Nói là phẫu thuật, thực ra cũng chỉ là phẫu thuật khâu ngoại khoa, bởi vì không làm tổn thương đến các nội tạng quan trọng. Chỉ là ruột bị rách mà thôi.

Thế nhưng Lâm Huỳnh Mai chưa từng chịu khổ sở thế này, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nhợt nhạt, rất yếu ớt.

"Anh rê, mę."

Sau khi Lâm Huỳnh Mai nhìn thấy Hoàng Thiên và Trương Lan Phượng, liền rơi nước mắt.

“Huỳnh Mai, con không sao chứ? Bây giờ cảm thấy thế nào?” Trương Lan Phượng lao tới, ân cần hỏi. “Bác sĩ, em ấy không sao chứ?” Hoàng Thiên vội vàng hỏi bác sĩ vừa đi ra. "Không có chuyện gì lớn, vết thương nghỉ ngơi một thời gian sẽ lành lại”

Bác sĩ nói với Hoàng Thiên.

“Đừng có ở đây giả vờ gia vịt nữa, cậu tốt nhất là bớt gây chuyện đi”

Trương Lan Phượng nói móc.

“Mẹ, mẹ đừng nói anh rể như thế, nếu không phải là anh rể cứu con, thì lần này con đã chết chắc rồi”

Lâm Huỳnh Mai nói với Trương Lan Phượng. “Hừ, đều là do cậu ta chọc giận Trịnh Hiếu Phong, Trịnh Hiếu Phong chết tiệt kia, mẹ cũng sẽ không tha cho cậu ta!”

Trương Lan Phượng giận dữ nói.

Hoàng Thiên không muốn để ý đến Trương Lan Phượng nữa, thấy Lâm Huỳnh Mai đã không sao, anh sai bốn người đàn em ở lại bệnh viện canh chừng, đề phòng Trịnh Hiểu Phong đến bệnh viện làm loạn.

Sau đó Hoàng Thiên ra khỏi bệnh viện, gọi điện thoại cho Lã Việt.

Biết được Lã Việt đã áp giải bốn người đảm Thời Đại Quang tới Trung tâm giải trí của Tiểu Văn Hạ. Hoàng Thiên liền lái xe vội vàng chạy tới đó.

Bốn tên này, ngoại trừ Thời Đại Quang ra, đều có ích.

Ít nhất thì ba người đám đầu nắp nồi, đều trở về từ châu Phi cùng với Trịnh Hiểu Phong, bọn họ đều là đàn em của Miguel Phose.

Còn về người đàn ông gầy nhom và người đàn ông nhện, Hoàng Thiên đã đồng ý thả hai người bọn họ, đương nhiên không thể giam giữ không thả, cho nên muốn tìm hiểu thêm về Migu, nên muốn bắt đầu từ ba người đám đầu nắp nồi.

Lúc này Vũ Thanh đã đi châu Phi, đi tìm kiếm người giết hại Đặng Kim Du, bây giờ thân phận của kẻ giết người đã rõ ràng, chính là Miguel Phose.

Thầm nghĩ những điều này trong lòng, trên đường đi Hoàng Thiên gọi điện thoại cho Vũ Thanh.

Biết được Vũ Thanh ở châu Phi vẫn chưa thu hoạch được gì, Hoàng Thiên khuyên Vũ Thanh lập tức về nước, sau đó anh sẽ dành thời gian để cùng Vũ Thanh tới châu Phi, cùng tìm Miguel Phose tính số.


Sau khi đến Trung tâm giải trí, Hoàng Thiên trong sự chào đón của Lã Việt và Tiêu Văn Hạ đi vào phòng làm việc của Tiêu Văn Hạ.

Lúc này ở trong phòng làm việc, quỷ khóc sói tru, bốn người đám Thời Đại Quang và đầu nắp nồi, bị đánh vô cùng thê thảm.

Lã Việt và Tiêu Văn Hạ không giống với Hoàng Thiên, nếu đám người Thời Đại Quang rơi vào trong tay Hoàng Thiên, có lẽ sẽ bớt đau khổ hơn một chút, thế nhưng rơi vào trong tay của Lã Việt và Tiêu Văn Hạ, xem như xui xẻo.

Lã Việt và Tiểu Văn Hạ thực sự không quen nhẹ tay, đã đánh cho đám người Thời Đại Quang và đầu nắp nồi phải quỳ gối xin tha.

"Anh lớn, anh tới rồi, cứu chúng em với!”

Thời Đại Quang quỳ gối bò đến chân Hoàng Thiên, ôm châm Hoàng Thiên, không buông tay, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi.

Tên đầu nắp nồi kia cũng tới ôm chân, nước mắt rơi xuống. Hai thằng nhãi còn lại đều không động đậy được nữa, cả người run rẩy quỳ ở đó, mặt mũi sưng vù.

“Buông tay

Hoàng Thiên lạnh lùng nói.

Thời Đại Quang và đầu nắp nồi không dám ôm chân Hoàng Thiên nữa, vội vàng buông tay ra.

“Anh lớn, bảo đàn em của anh đừng đánh nữa. Chúng em thật sự không chịu được.”

Thời Đại Quang khóc lóc kể lể.

Hoàng Thiên nhìn thấy, tên Thời Đại Quang này đúng là bị đánh thê thảm, trên mặt không còn chỗ nào lành lặn, giống như con quỷ treo cổ,

"Ông chủ Miguel Phose của chúng mày, hiện nay đang ở đâu?”

Hoàng Thiên hỏi đầu nắp nồi.

Đầu nắp nồi đã bị đánh đến phải khuất phục, bây giờ Hoàng Thiên hỏi cái gì, gã đều sẵn lòng trả lời, chỉ cần Hoàng Thiên có thể nói giúp gã một câu, để gã không bị đánh nữa.

“Anh lớn, Miguel Phose không có nơi ở cố định, hắn có rất nhiều chỗ trốn, cho nên em cũng không biết bây giờ hắn đang ở đâu?

Đầu nắp nồi nói với Hoàng Thiên.

“Vì sao hắn làm nhiều chỗ trốn như vậy?”

Hoàng Thiên hỏi.

“Bởi vì hắn có không ít kẻ thù ở châu Phi, sợ kẻ thù tìm đến”

Đầu nắp nồi thật thà trả lời.

“Những chỗ trốn của hắn, mày đều biết chứ?”

Hoàng Thiên lại hỏi.

“Biết, anh lớn, em sẵn lòng làm bất cứ việc gì cho anh. Chỉ cần anh bảo bọn họ đừng đánh em nữa là được" Ý chí của đầu nắp nồi đã hoàn toàn bị đập tan, lúc này nói lớn.

“Thổi được, đợi đến lúc cần mày, tao sẽ lại đến tìm mày” Hoàng Thiên nói với đầu nắp nồi.

Đầu nắp nồi buồn bực suýt thì lao vào tường, gã cũng đã nhận thấy, trước mắt sẽ không thể thoát được.

Lần này từ châu Phi trở về Việt Nam, cũng xem là đầy xui xẻo, trở về cùng Trịnh Hiểu Phong, vô cùng xui xẻo.

"Trước mắt đừng đánh bọn họ nữa, tạm thời để bọn họ ở đây, tôi giữ họ lại còn có tác dụng.”

Hoàng Thiên nói với Lã Việt và Tiêu Văn Hạ.

“Hiểu rồi thưa cậu Thiền”

Lã Việt và Tiểu Văn Hạ đồng loạt lên tiếng.

Hoàng Thiên biết, Vũ Thanh sẽ từ châu Phi trở về rất nhanh chóng. Đến lúc đó lại đưa đám người đầu nắp nồi cùng đến châu Phi, cũng còn tốt hơn việc Vũ Thanh tự đi tìm Miguel Phose,

Đã nửa đêm, Hoàng Thiên không ở lại nơi này, lúc này liền trở về nhà. Một đêm yên tĩnh, sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Thiên chào tạm biệt Lâm Ngọc An, ra khỏi nhà.

Còn về tình hình căng thẳng lúc này đang phải đối mặt, Hoàng Thiên hoàn toàn không nói với Lâm Ngọc An, sợ cô lo lắng. Cấp bách nhất là phải mau chóng tìm được Trịnh Hiếu Phong, không thể để thằng cặn bã này lại gây chuyện nữa.

Nghĩ đến những lời của Trịnh Hiểu Phong nói trong điện thoại lúc tối quan, trong lòng Hoàng Thiên lại càng có tính toán, Trịnh Hiểu Phong vội vàng muốn làm đàn ông lần nữa, do đó tên độc ác này rất có khả năng sẽ chó cùng cắn giậu, tìm Phan Thanh Linh để chữa cho hắn.

Thế nên phía Phan Thanh Linh và Hoàng Linh, là người quan trọng cần phải bảo vệ.

Bắt đầu từ tối qua, đã có hai thành viên trong đội bảo vệ Phan Thanh Linh và Hoàng Linh, Hoàng Thiên gọi điện cho hai thành viên này, bảo bọn họ chú ý ẩn nấp, không được dễ dàng bị bại lộ.

Không cần dặn dò gì nhiều, hai đội viên này biết mình nên làm như thế nào.

Tiệm thuốc đông y lúc này, từ ngoài nhìn vào, chính là đang trong trạng thái không đề phòng.

Việc này đối với Trịnh Hiếu Phong mà nói, rất có sức cám dỗ.
1628935060149.png

Chương 846: Người đàn bà độc ác gian xảo

Ngồi chờ là việc nhàm chán nhất, một mình Hoàng Thiên thành thật ở trong xe, một mực chờ cả buổi sáng.

Nhưng trước cửa tiệm thuốc đông y, mọi thứ đều rất bình thường.

Tiếng tăm Phan Thanh Linh càng lúc càng lớn, hôm nay cô không đến bệnh viện nhân dân báo cáo, bởi vì Hoàng Thiên đã từng dặn dò, bảo cô gần đây không cần đi làm.

Chỉ cần Phan Thanh Linh ở trong tiệm thuốc Trung y sẽ có rất nhiều người đến tìm cô xem bệnh, xin cổ giúp chữa trị.

Buổi sáng nhiều người nhất, buổi chiều mỗi ngày, người cần chữa cũng ít hơn một chút.

Cả buổi sáng trôi qua, bây giờ Hoàng Thiên bắt đầu hoài nghi, cách này của anh có thể thực hiện hay không. Đa số đều là người già tới đây, bởi vì thân thể người già yếu nhất, người bị bệnh nặng cũng nhiều.

Mà lúc này Phan Thanh Linh và Hoàng Linh ở trong tiệm thuốc đông y thì bận tối mày tối mặt.

Sau khi tiến hơn hai mươi bệnh nhân về, Phan Thanh Linh đang chuẩn bị nghỉ ngơi cùng Hoàng Linh đi ăn trưa một chút thì đúng lúc này một bà già khoảng sáu bảy mươi tuổi đến.

Bà già này quần áo rất bình thường, nói bình thường là cho sang, nói thật quần áo có hơi tả tơi, nhìn thấy được chắc hẳn gia cảnh khá nghèo và bần cùng.

Nhìn thấy bà ta mặc rách nát như vậy, vẻ mặt tiều tụy và lo âu, Phan Thanh Linh và Hoàng Linh cũng rung động trong lòng.

Đầu năm nay, người nghèo không dễ dàng, đặc biệt cơ thể người già còn không tốt, xem bệnh cũng là vấn đề.

Mỗi lần gặp người như vậy, Phan Thanh Linh cũng sẽ phá lệ mà chăm sóc, thậm chí sẽ không thu một đồng nào mà còn giúp đỡ một chút.

“Thưa bà, xin hỏi bà cần giúp đỡ gì sao?”

Phan Thanh Linh khách khí nói với bà già này, còn bảo bà ta ngồi xuống.

Bà già thấy Phan Thanh Linh thì hai hàng nước mắt khẽ rơi.

“Cô gái, xin cô mau cứu mạng người bạn già của tôi đi, ông ta sắp không xong rồi."

Bà đau lòng nói với Phan Thanh Linh.

Phan Thanh Linh thầy thể thì trong lòng cô cũng cảm thấy rất khó chịu.

Cô không chịu nổi tình cảnh này nhất, bà già này đã gần đất xa trời mà còn sống nương tựa cùng người bạn già, nếu người bạn già đi rồi, còn lại mình bà thì biết sống làm sao?

“Bà ơi, bà đừng đau khổ, trước tiên đừng khóc, vì sao bệnh nhân không đi cùng bà?" Phan Thanh Linh rót ly nước cho bà, dịu dàng hỏi.

“Ông ấy không đến được, đứng dậy cũng tổn sức, nếu ra ngoài giày vò một chuyến, nói không chừng sẽ đi gặp Diêm Vương mất"

Bà già khóc lóc nói.

Phan Thanh Linh nhìn Hoàng Linh một chút, hai cô cũng vô cùng đồng tình với bà.

"Cô gái, tôi đã sớm nghe hàng xóm nói rồi, cô là người tốt, y thuật cũng giỏi, có thể theo tôi đến nhà xem bệnh giúp người bạn già trong nhà tôi không?

Lúc này bà lau nước mắt, nhìn Phan Thanh Linh, rất mong đợi hỏi.

Phan Thanh Linh do dự một chút, cô luôn không ra ngoài xem bệnh, bởi vì ở trong tiệm thuốc đông y vốn bận rộn không thôi.

Chuyển này ra ngoài sẽ chậm rễ cho rất nhiều người đến xem bệnh.

“Bà ơi, cháu không ra ngoài xem bệnh”

“Phả lệ đi mà cô gái, nếu cô thấy chết không cứu, người bạn già của tôi không còn mạng đầu. Chỉ còn một mình bà già tôi sống khổ sở, tôi sống thế nào?”

Bà lão lau nước mắt, bà ta lại bắt đầu khóc òa. Bà ta khóc đến nỗi Phan Thanh Linh thực sự không chịu nổi, lòng dạ cổ rất mềm yếu, nào gặp trường hợp như vậy?

Quy củ là chết, người là sống, Thẩm Phong vẫn quyết định phá lệ một lần, đi theo bà lão này một chuyến.

“Vậy được rồi, bây giờ cháu đi theo bà đến nhà, giúp ông xem bệnh”

Phan Thanh Linh nghe theo lời bà lão.

Bà ngừng khóc rồi mỉm cười, liên tục cảm ơn Phan Thanh Linh.

Phan Thanh Linh nói với Hoàng Linh: 'Chị Hoàng Linh, chị ở nơi này nhé, nếu có người bệnh nôn nóng thì bảo họ chờ một chút, em tranh thủ trở về ngay”

“Ừ, vậy em ra ngoài cẩn thận một chút, đi nhanh về nhanh” Hoàng Linh nói với Phan Thanh Linh. Phan Thanh Linh gật đầu, mang theo hòm thuốc nhỏ, đi theo bà lão ra khỏi tiệm thuốc Trung y. Đối với bà lão này, Phan Thanh Linh và Hoàng Linh cũng không hoài nghi điều gì, dù sao bà lão này đau lòng gần chết.


Nhưng mà Hoàng Thiên ở hẻm đối diện thì nhìn rõ một màn này.

Ngồi xổm trấn giữ ở đây chính là chờ Trịnh Hiếu Phong xuất hiện. Bây giờ Trịnh Hiếu Phong chưa xuất hiện nhưng lại có một bà lão gọi Phan Thanh Linh ra ngoài. Xem bệnh thì đến tiệm thuốc đông y là được, sao còn gọi Phan Thanh Linh ra ngoài? Trong lòng Hoàng Thiên vô cùng hoài nghi, anh bắt đầu hoài nghi bà lão này.

Cho dù bà này không có vấn đề, Hoàng Thiên cũng không yên lòng để một mình Phan Thanh Linh ra ngoài, có quỷ mới biết con bê Trịnh Hiểu Phong kia có thể nhìn chằm chằm từ nơi bí mật nào đó không rồi ra tay với Phan Thanh Linh.

Trong tiệm thuốc đông y ít ra có hai vệ sĩ bảo vệ trong chỗ tối, Trịnh Hiếu Phong khó mà được như ý.

Nhưng một khi Phan Thanh Linh ra ngoài thì xem như cho Trịnh Hiểu Phong cơ hội lợi dụng.

Cho nên Hoàng Thiên khởi động xe lặng lẽ đi theo.

Phan Thanh Linh và bà lão kia cũng không gọi taxi mà đi bộ hơn trăm mét đến một trạm xe buýt.

Sau khi chờ xe buýt đến thì hai người cùng lên xe buýt.

Như thể rất phù hợp với thân phận của bà lão kia, nhìn quần áo rất nghèo khổ, bà ta không nỡ bắt taxi.

Mà Phan Thanh Linh cũng rất đơn giản, mặc dù bây giờ cô một ngày thu được cả đấu vàng nhưng có thể bớt thì bớt, cô ấy cũng không nỡ bắt taxi.

Tiền ngồi xe buýt cũng là Phan Thanh Linh đưa, trên đường đi cô ấy phụ trách chăm sóc bà lão này.

Trên đường đi bà lão cũng không nói gì, trên xe buýt nhanh chóng có người nhường chỗ cho bà ta, bà ta cũng không khách khí, sau khi một mình ngồi xuống thì không để ý đến Phan Thanh Linh nữa.

Phan Thanh Linh cũng cảm thấy hơi kỳ quái, bởi vì cô ấy phát hiện bà lão này giống như đang né tránh ánh mắt cô, cũng không bằng lòng đáp lại cô.

Hơn nữa trên mặt không có sự lo lắng trước đó, ngược lại còn rất nhẹ nhõm, tựa như không có chuyện người bạn già bị bệnh.

Mặc dù Phan Thanh Linh nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng không nhận ra có gì nguy hiểm, cô vẫn giữ suy nghĩ trước đó, cảm thấy lời bà lão nói đều là thật.

Hoàng Thiên một đường đi theo sau xe buýt, anh cũng không gọi người tới, chỉ một mình lặng lẽ lái xe theo.

Sau hơn hai mươi phút, Phan Thanh Linh và bà lão kia xuống xe, đi vào một hẻm nhỏ.

Hoàng Thiên ở thành phố Bắc Ninh nhiều năm như vậy, anh vẫn rất quen thuộc thành phố này.

Anh biết trong ngõ hẻm nhỏ lần này có một khu nhà lều rất lớn, trong hai năm qua, thành phố đang chuẩn bị cải tạo khu phố tồi tàn này, và nó sẽ bị phá bỏ và xây dựng lại.

Mà dân cư ở chỗ này, điều kiện sống đều rất gian khổ, người hơi có tiền cũng đã sớm không ở đây, họ đều ra ngoài mua nhà mới.

Không mua nổi phòng thì vẫn kiên trì sống ở đây.

Hoàng Thiên tìm một chỗ đậu xe lại, sau đó lặng lẽ đi theo sau, thỉnh thoảng quan sát tình huống xung quanh.

Nhưng xung quanh lại không có nhân vật gì đáng nghi, Hoàng Thiên có thể xác định mình không bị phát hiện.

Sau bảy tám lần quẹo cua, Phan Thanh Linh được bà lão này đưa đến trước một nhà mái bằng nhỏ.

Cửa lớn đen cũ nát, sau khi bà lão mở cửa lớn ra thì bà ta nhiệt tình mời Phan Thanh Linh đi vào.

Hoàng Thiên không dám khinh thường, anh theo sát phía sau, cũng tiến vào cửa lớn đen này.

Nhìn thấy Phan Thanh Linh đi theo bà lão tới cửa nhà, ngay lúc bà lão vừa mở cửa thì bà ta thuận thế đẩy Phan Thanh Linh vào nhà.

"A!"

Phan Thanh Linh nghẹn ngào hét to, một màn này quả đột ngột, cô ấy không hề chuẩn bị tâm lý.

“Cô vào trong cho tôi”.

Cuống họng bà ta trở nên bén nhọn, bà ta hung dữ quát.

"Phù phù”

Phan Thanh Linh trở tay không kịp, lại bị bà ta đầy một cái, cô ấy trực tiếp bay về phía trước, té ngã vào trong phòng.

Hoàng Thiên thấy cảnh này thì rất khẩn trưởng.

Trong lòng anh cũng lập tức sợ hãi một trận, may mà hôm nay anh ngồi chờ, nếu không hậu quả khó mà lường được.

Cũng không biết hai thuộc hạ kia đang làm gì, bảo bọn họ bảo vệ tốt Phan Thanh Linh, tại sao lại bất cẩn như vậy?

Vừa nghĩ tới đây, Hoàng Thiên cảm thấy sau lưng có động tĩnh, hai bóng người đột nhiên hiện ra ở phía sau anh. Nhìn lại thì đó chính là hai thuộc hạ bảo vệ Phan Thanh Linh. “Cậu Thiên”
1628935069771.png

Chương: 847 Thứ gây hại không thể giữ

Đây là tình hình gì thế?

Mình đến cứu đồng bọn của bà ta, bà ta lại còn muốn giết mình?

Đầu óc của Phan Thanh Linh quay cuồng, căng thẳng nhìn bà cụ một cái.

Nhưng vừa nhìn cô đã lập tức giật mình.

Chỉ thấy bà cụ này đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt, hai tròng mắt trong đôi mắt nhỏ tròn xoe, hai mắt đỏ ngầu, hung tợn nhìn thắng.

Biểu cảm trên gương mặt cực kỳ hung dữ, rất giống với mấy bà già độc ác.


Giây phút này đây, Phan Thanh Linh mới nhận thức được thế giới bên ngoài nguy hiểm như thế nào, nhìn bà cụ kia trông thật đáng thương, bộ dạng lại nhìn rất vô tội, nhưng lại vô cùng hung dữ, thật là quá đáng sợ.

Xem ra lòng hại người thì không nên có, nhưng đề phòng người thì không thể không có.

Phan Thanh Linh thở dài một hơi, cô chợt nhận ra ngoài cửa có động, tựa như có người xông tới. Quay lại và xem xét liền có một niềm vui sướng vỡ òa trong lòng cô ấy, vì cô ấy đã nhìn thấy hai thủ hạ.

Hai thủ hạ này là người của Hoàng Thiên sắp xếp để bảo vệ cô và cô cũng từng gặp qua. Rất nhanh, cô đã nhìn thấy Hoàng Thiên đang đi vào.

"Anh Hoàng Thiên!”

Phan Thanh Linh kích động gọi tên anh.

"Thả cô ấy ra”

Hoàng Thiên lạnh lùng nói với bà già độc ác đang cầm dao làm bếp.

“Ha Ha mày kêu tao thả là tao phải thả hả? Mày coi tao là cái gì chứ?”

Bà cụ cười lạnh một cái, trừng mắt nhìn Hoàng Thiên.

“Bà rốt cuộc là ai? Tại sao lại phải làm như vậy?” Phan Thanh Linh lúc này hỏi.

"Cô gái nhỏ, cô cũng rất lương thiện, chỉ là hôm nay coi như cô đã gặp xui xẻo rồi, cô đã bị bà già nảy lửa đến đây rồi, hahaha"

Bà cụ lại haha điên cuồng cười một trận, khống chế Phan Thanh Linh một cách chắc chắn.

Bà ta biết chỉ cần không chế được Phan Thanh Linh, Hoàng Thiên sẽ không dám làm gì bà ta, bà ta hoàn toàn không cần lo lång.

"Tôi nói lại lần nữa, mau thả cô ấy ra!"

Hoàng Thiên tức giận, nghiêm giọng nói với bà cụ.

Bà già độc ác giật mình, bởi vì bà ta phát hiện ra, Hoàng Thiên dương như muốn lao đến giết chết bà ta.

“Mày không cần gầm lên với tao, tao không tin mày dám động vào tao” Bà già độc ác khiêu khích Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không hề hành động lỗ mãng, bởi vì con dao làm bếp trong tay bà già độc ác đó rất sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của Phan Thanh Linh.

Chỉ có thể đợi thời cơ, chứ Hoàng Thiên không muốn lấy tính mạng của Phương Thanh Linh ra đùa. Hai đội viên cũng không dám động đậy, có Hoàng Thiên ở đây, bọn họ đều nguyện ý nghe theo Hoàng Thiên. “Hahaha! Hoàng Thiên, không ngờ được cũng có lúc mày khó xử!

Đúng ngay lúc này, bên trong căn phòng nhỏ vọng ra một giọng cười của một người đàn ông trung niên. Tiếp sau đó, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, mang dép lê bước ra.

Đừng thấy người đàn ông trung niên này ăn mặc sáng sủa, nhưng mặt đen còn hơn cả người da đen, đầu tóc cũng có rất nhiều tóc bạc, cả gương mặt tiều tụy.

Hoàng Thiên vừa nhìn là đã nhận ra, người đàn ông trung niên này chính là ba ba của Trịnh Hiểu Phong, Trịnh Hải.

Lúc này tuy là trên nét mặt Trịnh Hải mang theo nụ cười lạnh, nhưng biểu cảm trong ánh mắt của ông ta nhìn Hoàng Thiên thì tràn đầy hận thù.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, như hận không thể ngay lập tức cắt vài miếng thịt của Hoàng Thiên xuống.

Nhìn thấy Trịnh Hải, Hoàng Thiên liền hiểu ra tất cả.

Xem ra phân tích của bản thân anh không sai một chút nào, Trịnh Hiểu Phong quả nhiên không cam tâm trở thành một người tàn phế, muốn Phan Thanh Linh trị khỏi cho anh ta.

Cũng không biết là Trịnh Hiểu Phong và Trịnh Hải đi đầu tìm ra một bà cụ như thế này, sau đó lại có thể gạt Phan Thanh Linh đến đây.

"Trịnh Hải, ông thật rất biết cách tìm đường chết"

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Tiền Hải, trong lòng đã dâng trào lên sát khí.

Mấy cái loại cặn bã của xã hội này không thể giữ lại được nữa, giữ lại thì cũng chỉ là mầm họa của xã hội.

Cũng đều tại trước đây không đủ quyết đoán, tha mạng sống cho hai cha con Trịnh Hiểu Phong và Trịnh Hải, để lại tai họa sau này rồi.

“Ha ha tao tìm đường chết thì đã sao, mày có thể làm gì tao nào? Hoàng Thiên, đừng cho là bản thân mày hay ho, bây giờ người đàn bà của mày đang ở trong tay tao, mày còn dám láo với tạo hả?”

Trịnh Hải haha cười một trận, rồi đi đến đằng trước của bà già độc ác đó.

“Bà cụ Tưởng, làm rất tốt, bảy trăm triệu này cho bà.” Trịnh Hải chỉ tay về chỗ cái bịch đen ngay góc tường, sau đó nói với bà cụ Tưởng.

Bà cụ tưởng nhìn thấy tiền thì liền sáng mắt, lúc này con người của bà ta càng phát sáng lên, tham lam nhìn về cái túi tiền đen ngay góc tường.

Rất hiển nhiên, trong túi nilon đen kia, đựng đầy bảy trăm triệu đồng tiền mặt.

Hoàng Thiên vừa nhìn thì đã hiểu rõ hết tất cả mọi chuyện, bà cụ Tưởng này, chắc chủ của căn nhà này, bà ta chính là do Trịnh Hải thuế về để lừa gạt Phan Thanh Linh.

Thật sự là khó đề phòng mà, ai có thể nghĩ rằng một bà cụ mặc quần áo tồi tàn như vậy lại được Trịnh Hải và Trịnh Hiểu Phong thuế chứ?

Chủ tịch Hải, dao đưa cho ông, chuyện còn lại ông hãy tự mình xử lý đi nhé, chỉ là, ông không được tha cho ba người này, nếu không sau này tôi sẽ gặp rắc rối lớn đó.”

Bà cụ Tưởng hung dữ nói, rồi đưa con dao làm bếp cho Trịnh Hải. “Đừng để con dao rời ra!” Trịnh Hải thấy tình hình này liên kinh ngạc, hét lên với bà cụ Tưởng.

Trịnh Hải biết rất rõ, Hoàng Thiên quá lợi hại, chỉ cần cho Hoàng Thiên chút xíu cơ hội, Hoàng Thiên sẽ có thể cứu thoát Phan Thanh Linh.

Nhưng bà cụ Tưởng thì lại không biết điều này, bà ta cảm thấy Hoàng Thiên cách xa mấy mét lận, nên bà ta đưa dao trong bếp cho Trịnh Hải, sau đó lại đi kiểm tra túi tiền bảy trăm triệu kia.

Trịnh Hải căng thẳng hét lên, thấy bà cụ Tưởng vẫn chưa kịp phản ứng, ông ta vội vàng, lao đến nhận lấy con dao trong tay bà cụ Tưởng.

Chỉ có điều bây giờ đã trễ rồi, Hoàng Thiên làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này chứ.

Con dao đã rời khỏi cổ của Phan Thanh Linh, chỉ còn lại bà cụ Tưởng con đang túm lấy cổ áo của Phan Thanh Linh, nên nếu lúc này không ra tay còn đợi đến bao giờ.

Xẹt một tiếng, thân thể của Hoàng Thiên như luồng điện lóe sáng quét qua, với tốc độ nhanh nhất lượt đến trước mặt của Phan Thanh Linh.

Không hay rồi!

Trịnh Hải vội đến muốn đụng tường, ông ta biết họa lớn sắp rơi xuống đầu rồi.

Bà cụ Tưởng còn chưa kịp quan sát chuyện gì đang xảy ra thì con dao bà ta đưa cho Trịnh Hải, đã bị Hoàng Thiên cướp trong tay rồi.

Rõ ràng Trịnh Hải ở gần bà ta hơn, còn Hoàng Thiên thì rất xa, nhưng Hoàng Thiên lại nhanh hơn Trịnh Hải gấp trăm lần, thành công cướp lấy con dao trước mặt của Trịnh Hải.

“Thằng nhóc con, trả dao lại cho tao!”

Bà cụ Tưởng phản ứng quá chậm, thần sắc bà ta dữ tợn hét lên một tiếng, đang định cướp lại con dao trong tay của Hoàng Thiện.

Phịch.

Hoàng Thiên cũng không khách sáo gì, bèn vung dao lên chém vào cánh tay của bà cụ Tưởng một nhát.

"Ôi da mę oi."

Bà cụ Tưởng kêu lên thảm thiết, tay phải đã bị chém một nhát, lúc này đang chảy rất nhiều máu, đau đến mức bà ta khuy ngã xuống đất.

Phan Thanh Linh vô cùng lo lắng, nhưng cô cũng đã khắc chế lại sự sợ hãi, né tránh được Trịnh Hải mà lao vào trong lòng của Hoàng Thiên.

Nhìn thấy trên trán của Phan Thanh Linh toát mồ hôi lạnh, chắc là bị kinh sợ không nhẹ, Hoàng Thiên vỗ vai của cô nói: “Đừng Sợ, không sao rồi”

“Anh Thiên là do em quá ngốc nên đã gây thêm phiền phức cho anh.”

Phan Thanh Linh hối hận vì cảm thấy mình quá dễ tin người, nên đã bị người ta gạt, bị gạt thì thôi đi, lại còn gây phiền phức cho Hoàng Thiên nhiều như vậy.

“Đừng nói như vậy, chính là kẻ thù của anh đã để mắt tới em, em vô duyên vô cớ bị ảnh hưởng thôi”

Hoàng Thiên nhẹ giọng nói với Phan Thanh Linh.

Thực tế cũng đúng, tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến Phan Thanh Linh, cũng có thể nói Phan Thanh Linh là bị anh làm cho liên lụy.

May mắn thay, Hoàng Thiên đã cứu được cô, nếu không, Hoàng Thiên sẽ áy náy đến chết Sau khi ngã xuống đất bà cụ Tưởng nhanh chóng đứng dậy, bà ta hoảng sợ nấp sau lưng Trịnh Hải.

Trịnh Hải cũng hoảng sợ, đứng ở đó đối mặt với Hoàng Thiên và hai thuộc hạ của anh, ông ta không biết phải làm sao.

Một Hoàng Thiên đã có thể dư sức đánh ông ta thừa sống thiếu chết, nói chi đến hiện tại là một địch ba, căn bản là muốn tìm cái chết.

Thấy Hoàng Thiên đang an ủi Phan Thanh Linh, Trịnh Hải liền hung hăng xông lên, muốn lợi dụng sơ hở chạy ra ngoài.

Nhưng ông ta quá ngây thơ, vừa chạy được vài bước thì đã bị một thuộc hạ của Hoàng Thiên đã đưa chân ra kéo ông ta vấp té nặng nề ngã xuống đất.

Thuộc hạ kia dùng chân to đạp lên lưng Trịnh Hải, quát lớn: “Đừng nhúc nhích, nhúc nhích là sẽ giết chết ông luôn” Trịnh Hải chợt cảm thấy tuyệt vọng, bị giẫm lên lưng không thể động đậy, chỉ có thể chờ chết. “Cậu Thiên, cậu Thiên, cậu mau nói người của cậu đừng giết tôi, có gì có thể từ từ nói” Trịnh Hải thay đổi sắc mặt, nằm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Hoàng Thiên, nặn ra một nụ cười để tiện. Nhìn khuôn mặt tươi cười này, Hoàng Thiên cũng cảm thấy buồn nôn. Đúng là! Có người cha như thế hèn chi sinh ra người con như vậy, Trịnh Hải đủ ghê tởm, còn Trịnh Hiểu Phong thì quá kinh tởm.

Hai cha con thật sự khiến Hoàng Thiên không thể tha thứ được.
1628935092345.png

Chương 848: Cả lọt lưới

Trịnh Hiếu Phong vậy mà không có ở đây, làm cho Hoàng Thiên rất là phiền muộn và nén giận.

Trịnh Hải cũng có ở đây, vốn dĩ Hoàng Thiên cho rằng Trịnh Hiếu Phong cũng sẽ ở chỗ này nên hôm nay có thể tóm gọn hai cha con này thì có thể tránh được không ít phiền phức.

Nhưng sự thật chính là như thế, Trịnh Hiếu Phong không có ở đây.

"Lục soát lại một lần nữa chắc chắn không được để lọt lưới"

Hoàng Thiên nói với hai thuộc hạ.

Hai đội viên bắt đầu lục soát ở trong nhà của bà cụ Tưởng, ngay cả hầm rau cũng bị lục soát mà vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Trịnh Hiểu Phong.

"Cậu Thiên xác thực là không có người."

Một đội viên nói với Hoàng Thiên

Hoàng Thiên khẽ gật đầu, xem ra Trịnh Hiếu Phong thật sự không có ở đây. "Ông và bà ta có quan hệ như thế nào?"

Hoàng Thiên hỏi Trịnh Hải.

Hiện tại Trịnh Hải đã là chim SỢ cành công, đừng thấy lần này ông ta rất có khí thế về nước tìm Hoàng Thiên tính số nhưng mà khi thực sự đối mặt với Hoàng Thiên thì ông ta trong nháy mắt trở nên không có dũng khí.

Đây gọi là bóng ma tâm lý, Trịnh Hải và Trịnh Hiếu Phong bị Hoàng Thiên chỉnh đốn quá thê thảm nên đến bây giờ vẫn còn có bóng ma tâm lý, anh ta thấy Hoàng Thiên thì theo bản năng sợ hãi.

"Cậu Thiên, tôi không có quan hệ gì với bà ta cả, bà ta là người tôi bỏ ra bảy trăm triệu để thuê, chỉ đơn giản như vậy thôi."

Trong lòng Trịnh Hải trống không rất cẩn thận trả lời. Hoàng Thiên nhìn Trịnh Hải cảm giác ông già này hẳn là không nói dối.

Hơn nữa trước đó Trịnh Hải mở công ty, đó cũng là "nhân sĩ xã hội thượng lưu" nên xác thực không thể quen biết bà cụ Tưởng.

"Trong nhà bà còn có nơi nào có thể giấu người không?"

Lúc này Hoàng Thiên hỏi bà cụ Tưởng. Bà cụ Tưởng chừng đôi mắt nhỏ như hạt châu, bà ta vẫn rất không phục và không cam lòng.

Đối với bà ta mà nói Hoàng Thiên chính là người đã phá hư chuyện tốt của bà ta, nếu không phải Hoàng Thiên chạy đến nơi này thì bà ta đã có thể cầm bảy trăm triệu của Trịnh Hải rồi.

"Cái thằng thối tha, cho dù có người thi bà đây cũng sẽ không nói cho mày biết!"

Bà cụ Tưởng hung tợn quát Hoàng Thiên.

Trái lại Hoàng Thiên không đến nỗi chấp nhặt với bà cụ này, thế nhưng hai đội viên lại không muốn nuông chiều bà cụ Tưởng, họ đã chuẩn bị ra tay dạy dỗ bà ta.

Hoàng Thiên khoát tay chặn lại ra hiệu hai đội viên không nên chạm vào.

Dù sao thì đây cũng là bà cụ sáu bảy mươi tuổi nên Hoàng Thiên không muốn dùng vũ lực với bà ta. "Con của ông chạy đi đâu rồi?" Hoàng Thiên hỏi Trịnh Hải.

Trịnh Hải biết Hoàng Thiên sẽ hỏi như vậy, ông ta há to miệng một lúc lâu cũng không thể nói ra một lời nào.

Hoàng Thiên nhìn ra được Trịnh Hải biết Trịnh Hiểu Phong ở đầu chỉ là ông ta không chịu nói mà thôi.

"Tôi hỏi ông lần cuối cùng Trịnh Hiếu Phong đi đâu rồi?" Vẻ mặt của Hoàng Thiên sa sầm nhìn chằm chằm Trịnh Hải hỏi. Trịnh Hải nhìn thấy sắc mặt Hoàng Thiên thay đổi thì bị dọa sợ đến nỗi trái tim cũng đập loạn. Ông ta biết nếu như thực sự chọc giận Hoàng Thiên thì cái mạng già của ông ta xem như xong đời.

Thực ra thì Trịnh Hải nghĩ quá đẹp, xem như ông ta không chọc giận Hoàng Thiên thì Hoàng Thiên cũng sẽ không tha cho ông ta.

“Hiểu Phong ra ngoài mua dây thừng"

Trịnh Hải yếu ớt nói với Hoàng Thiên.

"Mua dây thừng? Anh ta định treo cổ tự tử sao?" Hoàng Thiên không còn lời nào để nói nhìn Trịnh Hải hỏi.

Trịnh Hải liên tục lắc đầu nói: "Không không, mua dây thừng là để chuẩn bị trói cô gái này, SỢ cô ấy không phối hợp nên tạm thời muốn cầm tù cô ấy."

Nói xong Trịnh Hải chỉ về phía Phan Thanh Linh.

Một câu nói làm cho Hoàng Thiên rất tức giận.

Phan Thanh Linh cũng rất sợ, cô không ngờ thói đời lại hiểm ác đáng sợ như vậy.

Nếu không phải Hoàng Thiên tới cứu cô thì hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

"Ha ha, được rồi, tôi hiểu rồi."

Hoàng Thiên cười lạnh lùng, anh không để ý tới Trịnh Hải và bà cụ Tưởng nữa mà an ủi Phan Thanh Linh sau đó ngồi ở trên ghế chờ Trịnh Hiểu Phong trở về.

Nếu như Trịnh Hiếu Phong ra ngoài mua dây thừng vậy thì rất nhanh sẽ trở về, Hoàng Thiên chuẩn bị ở chỗ này chờ Trịnh Hiếu Phong.

Hai phút đồng hồ trôi qua tiếng điện thoại di động của Trịnh Hải vang lên.


Hoàng Thiên lập tức có tinh thần, Trịnh Hải vừa mới trở lại thành phố Bắc Ninh nên người liên hệ với ông ta cũng chỉ có thể là Trịnh Hiểu Phong.

Đây nhất định là cuộc điện thoại do Trịnh Hiếu Phong gọi tới!

Vừa định dặn dò vài câu thể nhưng tốc độ nghe máy của Trịnh Hải cực nhanh, sau khi ấn nút nghe thì kêu lớn: "Hiếu Phong tuyệt đối đừng trở về! Hoàng Thiên đang ở đây!"

Mę kiếp

Hoàng Thiên tức giận đến nỗi thật sự muốn làm thịt Trịnh Hải, tốc độ của ông già này cũng quá nhanh, sau khi nghe điện thoại thì mật báo cho Trịnh Hiếu Phong.

Lần này thi xong rồi, Trịnh Hiểu Phong bị dọa sợ nên chạy mất rồi, nếu chờ ở đây thì cũng sẽ không chờ được Trịnh Hiếu Phong.

Lúc này Hoàng Thiên đứng dậy giật điện thoại của Trịnh Hải nói với Trịnh Hiểu Phong ở đầu dây bên kia điện thoại: "Trịnh Hiểu Phong, nếu như mày dám không trở lại thì cha mày chắc chắn phải chết"

"Mẹ kiếp Hoàng Thiên, mày được lắm đấy! Mày cứ tùy ý đi, tao sẽ không tự chui đầu vào lưới đâu!” Trịnh Hiếu Phong hùng hùng hổ hổ cúp điện thoại hoàn toàn không để ý tới sự sống chết của Trịnh Hải. Hoàng Thiên tức giận đến nỗi cắn răng, lúc này ánh mắt lạnh lùng của anh rơi vào trên người Trịnh Hải.

Trịnh Hải bị dọa đến nỗi tái mặt, ông ta nghe rất rõ ràng những lời Trịnh Hiếu Phong vừa mới nói.

"Con của ông mặc kệ sự sống chết của ông"

Hoàng Thiên lạnh giọng nói với Trịnh Hải.

Trịnh Hải vừa vui mừng lại vừa thất lạc, vui mừng là vì Trịnh Hiếu Phong chắc chắn sẽ không trở về nên sẽ không bị Hoàng Thiện bắt.

Thất lạc chính là vì trước sự sống chết của mình Trịnh Hiếu Phong chỉ quan tâm tới bản thân chứ hoàn toàn không xem người làm cha như ông ra gì.

"Tôi biết, cậu Thiền, chuyện này không liên quan đến tôi, tất cả đều là ân oán giữa Hiếu Phong và anh, tôi chỉ bị liên lụy mà thôi."

Trịnh Hải cũng không biết nói gì cho phải, ông ta cảm thấy rất buồn cười vì tự giải vây cho minh.

Hoàng Thiên cười giễu, anh không muốn nói nhảm với loại người da mặt dày như Trịnh Hải, lúc này anh nói với hai đội viên: "Dẫn Trịnh Hải về."

Hai đội viên trả lời sau đó đỡ Trịnh Hải đi ra khỏi nhà của bà cụ Tưởng.

Bà cụ Tưởng cũng lè lưỡi, bà ta cũng rất sợ hãi. Đừng nhìn vẻ ngoài của bà ta rất hung dữ đó chỉ là cây già lên mặt mà thôi, thực ra thì trong lòng vẫn rất hoảng sợ. Hoàng Thiên chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn bà cụ Tưởng chứ không làm khó bà ta. Dạng người như bà cụ này chẳng qua là thấy tiền sáng mắt nên mới làm việc giúp Trịnh Hải và Trịnh Hiếu Phong.

Xem như đánh bà ta mấy lần cho hả giận thì có thể giải quyết vấn đề sao? Nếu như làm không tốt để bệnh cũ tái phát lại mắc lỗi của tuần trước.

Hoàng Thiên sẽ không làm loại chuyện ngốc nghếch như vậy nên anh dứt khoát buông tha cho bà cụ Tưởng rồi dẫn Phan Thanh Linh ra khỏi nhà bà cụ Tưởng.

Bà cụ Tưởng tự biết đuối lý nên không dám lộ diện ra nữa mà thành thật ở lại trong nhà.

Không thể lấy được bảy trăm triệu mà lại còn bị chặt đứt một cánh tay nên bà cụ Tưởng cũng rất là bực bội.

Sau khi rời khỏi nơi này Hoàng Thiên lái xe đưa Phan Thanh Linh và hai đội viên về hiệu thuốc đông y, sau đó anh áp giải Trịnh Hải đi thẳng đến Trung tâm giải trí của Tiêu Văn Hạ.

Thời Đại Quang và bốn người nắp nồi vẫn còn bị giam ở đây, Hoàng Thiên vẫn chưa nghĩ kỹ phải xử trí bốn người này như thế nào.

Ba người nắp nồi đều là cấp dưới của Miguel Phose, mặc dù vẫn chưa làm rõ tình hình bên trong của Miguel Phose nhưng người này sát hại Đặng Kim Du lại là kẻ thù của Vũ Thanh.

Hoàng Thiên giữ lại ba cấp dưới của Miguel Phose là vì muốn giữ lại cho Vũ Thanh, bởi vì Vũ Thanh cũng sắp về đây rồi.

Lã Việt và Tiêu Văn Hạ nhìn thấy Hoàng Thiên áp giải Trịnh Hải tới thì đều kinh hãi.

Lã Việt và Tiêu Văn Hạ không xa lạ gì với Trịnh Hải, trước kia Trịnh Hải cũng là "Hồng nhân" ở thành phố Bắc Ninh, lại còn là số một nữa chứ.

"Cậu Thiên đã bắt được Trịnh Hải rồi sao?"

Lã Việt kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên nói.

Hoàng Thiên nhẹ gật đầu nói: "Đáng tiếc là lại để Trịnh Hiếu Phong lọt lưới."

"Vấn đề này không lớn lắm? Bắt được Trịnh Hải thì Trịnh Hiếu Phong còn có thể chạy được bao xa chứ?" Tiêu Văn Hạ cười nói.

Hoàng Thiên không nói gì nhưng mà trong lòng anh lại có tính toán, Trịnh Hiếu Phong đã không để ý đến sự sống chết của Trịnh Hải vậy thì cho dù bắt được Trịnh Hải cũng sẽ không có ý nghĩa gì.

Hơn nữa bây giờ Trịnh Hiếu Phong chắc chắn rất căng thẳng nên sẽ càng thêm cẩn thận lại càng không dễ bắt.

Vừa nghĩ tới Trịnh Hải và Trịnh Hiếu Phong cấu kết với nhau làm việc xấu ra tay với Lâm Huỳnh Mai rồi lại bắt đầu lên ý tưởng với Phan Thanh Linh thì Hoàng Thiên không thể kìm nén lửa giận.

"Giúp tôi chào hỏi tổng giám đốc Hải"

Hoàng Thiên nói với Tiểu Văn Hạ.

"Hiểu rõ"

Tiêu Văn Hạ ngứa tay từ lâu rồi, vừa rồi anh ta chỉ muốn gọt cho Trịnh Hải một trận, chỉ có điều Hoàng Thiên vẫn chưa lên tiếng nên anh ta không dám làm loạn.

Lúc này Hoàng Thiên vừa mới ra lệnh thì Tiêu Văn Hạ đã buông tay buông chân vùng mạnh Trịnh Hải ngã xuống đất rồi lại không ngừng đá điên cuồng.
1628935103000.png

Chương 849: Đi gặp Diêm Vương đi

Hoàng Thiên thì lại không quan tâm nhiều như vậy, dù sao thì loại cặn bã như Trịnh Hải, sớm muộn gì cũng phải giết chết.

Nếu Trịnh Hải có mạng sống ngắn ngủi, bị đánh chết thì cũng đáng đời.

Sau khi rời khỏi Trung tâm giải trí của Tiêu Văn Hạ, Hoàng Thiên đến thăm Phan Thanh Linh và Hoàng Linh.

Tâm trạng hai người họ thì lại khá là ổn định, đã thoát khỏi cơn kinh hoàng.

An ủi Phan Thanh Linh một lúc, Hoàng Thiên liền trở về nhà.

Đến tối, Vũ Thanh gọi điện thoại tới.

Anh ta đã trở lại thành phố Bắc Ninh, đang ở sân bay.

Hoàng Thiên Bảo Vũ Thanh trực tiếp đến nhà anh, đợi đến khi Vũ Thanh tới, Hoàng Thiên liền từ trong nhà đi ra.

Nhìn thấy Vũ Thanh, Hoàng Thiên phát hiện vẻ mặt Vũ Thanh rất không tốt.

Thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên Hoàng Thiên nhìn thấy Vũ Thanh buồn bã và nặng nề đến thế, có thể nhận ra, bây giờ Vũ Thanh đang kìm nén lửa giận trong lòng.

“Cậu chủ"

Vũ Thanh dẫn theo mấy thành viên trong đội, đến trước mặt Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên châm điếu thuốc, đưa một điều cho Vũ Thanh.

Vũ Thanh tự châm thuốc, sau khi anh ta hút một hơi dài, nói: “Lần này đi châu Phi, uổng công vô ích”

“Không sao, kẻ giết hại Đặng Kim Du tên là Miguel Phose, ít nhất cũng biết tên của hắn ta rồi”

Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.

Vũ Thanh gật đầu, nói: “Đúng vậy, Miguel Phose này, trước đây chưa từng nghe qua, cũng không biết hắn có lai lịch gì? “Ba tên đàn em của hắn trong tay chúng ta, xét hỏi ba người bọn họ, sẽ rõ ngay” Hoàng Thiên nói.

Vũ Thanh từ sớm cũng đã nghe Hoàng Thiên nói qua, cho nên anh ta mới vội vàng trở về từ châu Phi.

“Người đang ở đâu?

Vũ Thanh vội vàng không đợi được hỏi.

Hoàng Thiên nghe vậy thản nhiên cười, nói: "Tối nay cứ nghỉ ngơi cho tốt đã, ngày mai xét hỏi bọn họ cũng không muộn”

“Không được, tôi đã rất nóng lòng rồi, tối nay chắc chắn phải làm rõ đã xảy ra chuyện gì.”

Vũ Thanh kiên quyết nói.

Thấy Vũ Thanh như vậy, Hoàng Thiên rất cảm động trong lòng.

Vũ Thanh đúng là quá nghĩa khí, Đặng Kim Du là bạn tốt sống chết có nhau của anh ta, bây giờ lại bị giết hại ở châu Phi, anh ta cũng một lòng muốn báo thù cho bạn tốt.

Thực ra không chỉ có Vũ Thanh muốn báo thù cho Đặng Kim Du, ngay đến cả Hoàng Thiên, cũng đã có suy nghĩ này từ lâu. Bạn tốt của Vũ Thanh, cũng là bạn tốt của Hoàng Thiên. Hơn nữa, khi còn ở châu Phi, Đặng Kim Du cũng đã giúp đỡ Hoàng Thiên rất nhiều.

Còn chưa kịp đền ơn cho Đặng Kim Du, thì Đặng Kim Du đã bị đối thủ cạnh tranh giết hại, Hoàng Thiên đương nhiên không thể tha cho kẻ giết hại Đặng Kim Du.

“Nếu đã thế, thì để tôi đưa anh đi”.

Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.

Vũ Thanh ra sức gật đầu, “Cảm ơn cậu chủ”

Hoàng Thiên không nói gì nữa, anh lên xe, dẫn đầu xe đi về phía Trung tâm giải trí,

Thành viên trong đội mà đi đón Vũ Thanh, lái hai chiếc xe thương mại đến, do đó đám người Vũ Thanh cả đoàn người ngồi trong hai chiếc xe thương mại, cùng Hoàng Thiên đi đến Trung tâm giải trí.

Đã hơn tám giờ tối, trong vòng một ngày mà Hoàng Thiên đã đến Trung tâm giải trí hai lần, khiến cho Lã Việt và Tiêu Văn Hạ

cảm thấy rất không ổn.

Bọn họ biết, tình hình trước mắt rất nghiêm trọng, nếu không thi, Hoàng Thiên cũng sẽ không thường xuyên đến Trung tâm giải trí như vậy.

“Cậu Thiên”

Lã Việt và Tiêu Văn Hạ chào hỏi với Hoàng Thiến.

“Bổn thằng nhãi kia nhốt ở đâu vậy?"

Hoàng Thiên hỏi Lã Việt.

Lã Việt nhìn Vũ Thanh ở phía sau Hoàng Thiên, và cả mấy thành viên trong đội mà Vũ Thanh dẫn đến, liền biết ngay tối nay sẽ xảy ra chuyện.


"Đều nhất trong một căn phòng, bốn người bọn chúng còn muốn uống rượu nữa” Lã Việt rất bất lực nói.

Hoàng Thiên nghiến răng, bốn thằng cặn bã này, còn chạy đến đây thưởng thụ sung sướng? Còn muốn uống rượu nữa, có cần tìm gái cho bọn chúng nữa không?

“Đưa bọn chúng ra đây”

Hoàng Thiên ra lệnh cho Lã Việt.

Lã Việt nghe lời, dẫn theo đàn em đi vào một căn phòng nhỏ.

Không lâu sau, liền dẫn bốn người đảm Thời Đại Quang và đầu nắp nồi ra ngoài. Bốn thằng ranh này vừa nhìn thấy Hoàng Thiên, lập tức ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

cũng có thể nói, bọn họ không sợ Lã Việt và Tiêu Văn Hạ, nhưng nhìn thấy Hoàng Thiên thì lại sợ hãi.

"Sao lại là bốn người?” Lúc này Vũ Thanh có hơi nghi hoặc, hỏi Hoàng Thiên. “Đây là bạn của Trịnh Hiếu Phong, chứ không phải là đàn em của Miguel Phose” Hoàng Thiên chỉ vào Thời Đại Quang, nói với Vũ Thanh. "Cậu chủ, tôi muốn đưa bọn họ đi.”

Vũ Thanh lạnh lùng nói.

Hoàng Thiên đã quá hiểu rõ Vũ Thanh, vừa nhìn thấy biểu cảm lúc này của Vũ Thanh, Hoàng Thiên liền biết, Vũ Thanh đã thực sự nổi giận.

Suy nghĩ một lát, Hoàng Thiên vẫn đồng ý. Mấy tên đàn em của Miguel Phose mà thôi, cộng thêm tên Thời Đại Quang này, cũng không có gì ngon nghẻ. Nếu Vũ Thanh đã muốn bắt đầu với mấy thằng nhãi này, Hoàng Thiên cũng không muốn can ngăn, tùy theo Vũ Thanh thôi.

“Được.”

Hoàng Thiên gật đầu đồng ý.

Lúc này Vũ Thanh nói với mấy người đội viên: "Áp giải bốn thằng nhãi này lên xe”

"Vâng!”

Mấy người đội viên đồng loạt lên tiếng, nhanh chóng lao lên, áp giải cả đám người Thời Đại Quang và đầu nắp nồi ra ngoài.

"Chúng mày làm cái gì? Thả tạo ra! Khốn nạn!” Đầu nắp nồi hùng hùng hổ hổ kêu gào, sợ là sợ, thế nhưng thằng nhãi này vẫn rất hung hăng. Thời Đại Quang thì chửi lại càng ghế, miệng đầy lời lẽ bẩn thỉu, chửi rủa thậm tệ mấy người đội viên.

Đương nhiên, hành động tìm đường chết này của hai người họ, cũng rất nhanh chóng nhận được sự trừng phạt thích đáng. Sau khi bụng bị đấm cho mấy phát, cả Thời Đại Quang và đầu nắp nấm đều ngoan ngoãn, ngoan ngoãn lên xe thương mại. “Cậu Thiên, Trịnh Hải đang làm trò nhịn ăn, bữa tối cũng không ăn, la hét muốn tính sổ với anh”

Lúc này Tiêu Văn Hạ báo cáo với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên vừa nghe xong liền tức giận, Trịnh Hải lại còn dám tìm mình tính số?

“Ông ta còn muốn nhịn ăn nữa? Ha ha, được thôi, dẫn luôn ông ta ra đây, tôi mời ông ta ăn đêm? Hoàng Thiên cười lạnh lùng, nói với Tiêu Văn Hạ.

Tiểu Văn Hạ lập tức đi vào căn phòng đang nhất Trịnh Hải, lôi Trịnh Hải mặt mũi bầm dập ra ngoài, đến trước mặt Hoàng Thiên.

“Hoàng Thiền, mày đừng có hành hạ tao nữa! Mẹ mày, con trai tao còn đang ở ngoài kia, tốt nhất là mày nên thả tao ra, vậy thì tao có thể khuyên con trai tạo rời khỏi thành phố Bắc Ninh, nếu không thì, cuộc sống của mày cũng sẽ không yên ổn đâu!”

Trịnh Hải trợn trừng mắt, gào lên với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn ra, Trịnh Hải đây là đang bị đánh đến mức thẹn quá hóa giận, đã có phần nóng nảy. “Áp giải ông ta lên xe"

Hoàng Thiên không quan tâm đến Trịnh Hải, ra lệnh cho một người đội viên.

“Vâng, thưa cậu Thiên”

Người đội viên này trả lời một tiếng rất dứt khoát, sau đó vặn hai cánh tay của Trịnh Hải, áp giải Trịnh Hải ra ngoài.

“Mọi người cần làm gì thì làm đi, tôi đi đây” Hoàng Thiên nói với Lã Việt và Tiêu Văn Hạ. “Cậu Thiên, có cần chúng tôi đi theo không?” Lã Việt biết chắc chắn Hoàng Thiên sẽ hành động, liền hỏi ý kiến Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thì không muốn Lã Việt và Tiêu Văn Hạ dính dáng tới loại chuyện này, bởi vì tối nay, có lẽ sẽ xảy ra án mạng.

Vì vậy Hoàng Thiên nói: “Hai người không cần xen vào chuyện này nữa, bắt đầu từ bây giờ những người này cũng sẽ không liên quan đến hai người.”

"Cậu Thiên."

Lã Việt sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Hoàng Thiên, ông ta đã nhận ra, năm người bạn này bị áp giải ra ngoài, có lẽ sẽ khó sống.

Mà hơn nữa Hoàng Thiên lại không để ông ta xen vào, cũng là vì tốt cho ông ta, dù sao thì thân phận của ông ta và Vũ Thanh không giống nhau, Vũ Thanh trong những tình huống đặc biệt, có quyền giết người, thế nhưng Lã Việt thì, chỉ làm ăn tương đối tốt ở thành phố Bắc Ninh mà thôi, căn bản không phải cùng tầng lớp với Vũ Thanh.

Hoàng Thiên xua tay, ra hiệu cho Lã Việt không cần nói gì nữa.

Lúc này, Vũ Thanh đã đưa các đội viên ra khỏi Trung tâm giải trí, Hoàng Thiên cũng cùng rời khỏi.

Hai chiếc xe thương mại chạy ở phía trước, Hoàng Thiên lái xe của anh, theo phía sau.

Vũ Thanh muốn làm gì, Hoàng Thiên biết rất rõ.

Sau khi ra khỏi khu vực thành phố, đám người Vũ Thanh và Hoàng Thiên lái xe đến một nơi cực kỳ hoang vu.

Trong vòng mười mấy dặm xung quanh, đều không tìm được một nhà nào, nơi này hoang vắng đến mức khiến người khác phải cảm thấy lạnh lẽo, bình thường thì, buổi tối không có ai dám đến nơi như này.

Hai chiếc xe thương mại dừng lại, Hoàng Thiên cũng dừng xe ngay sau đó, rồi xuống xe. Còn lúc này, những đội viên đàn em của Vũ Thanh, đã áp giải đám người Trịnh Hải và Thời Đại Quang xuống xe. Nhìn cảnh vật xung quanh, đám năm người Trịnh Hải và Tiền Đại Quang, chân run cầm cập. Bọn họ cũng không ngu, sao có thể không nhận ra nguy hiểm chứ? Đêm tối, đưa bọn họ đến nơi như này, bọn họ không dám nghĩ tiếp nữa. “Cậu Thiên! Cậu, cậu không được làm như vậy.”
1628935112372.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK