Mục lục
Truyện Chàng Rể Vô Địch - Chàng Rể Đệ Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 48: Cậu ấy đúng là cha tôi​




Trương Ngọc Huyền càng nói lại càng hưng phấn, dưới cái nhìn của cô ta, Hoàng Thiên chính là một tên phế vật điển hình, là loại người ở rể ăn bám thì có năng lực gì chứ?



“Sao nào, còn không phục à? Nhìn xem anh hoảng sợ thành dáng vẻ gì rồi kia, còn dám chạy đến chất vấn bà đây.”



Trương Ngọc Huyền chỉ vào Hoàng Thiên, cười rất ngông cuồng: “Vợ anh là do tôi đánh đấy, anh có thể làm gì được tôi chứ?



Tôi còn nói cho anh biết, tôi đánh vợ anh đến nghiện rồi, sắp tới, ngày nào tôi cũng sẽ đánh cô ta mấy phát, nếu như anh không biến đi, †ôi sẽ cho anh một cái tát.”



Những nhân viên của công ty Nguyên Đạt đứng đây vây xem, nhìn thấy tình hình này, tất cả đều nhỏ giọng bàn tán.



“Chồng của Lâm Ngọc An thật đúng là hèn nhát, bị người ta mắng như thế này, vậy mà còn có thể nhịn được.”



“Đúng thế, đúng thế, xem ra là một tên đàn ông ở rể chẳng có tương lai gì, một chút tính khí cũng không có.”



“Haizz, cái cô Trương Ngọc Huyền này quá ức hiếp người khác, Lâm Ngọc An thật đáng thương.”



Mấy nhân viên nữ xúm lại bàn tán, nhưng không dám lớn tiếng, bởi vì bọn họ sợ bị Trương Ngọc Huyền nghe thấy được.



Hoàng Thiên nhìn dáng vẻ phách lối của Trương Ngọc Huyền, anh đã sớm không kìm nén được lửa giận.



Đánh vợ của anh, lại còn la hét om sòm như thế.



Hôm nay, nếu như anh không cho cô ta một bài học khó quên, sau này chẳng phải vợ anh còn bị cô ta tiếp tục bắt nạt à?



Hoàng Thiên nghĩ đến chuyện này, cơn giận lại xông lên đầu, anh đi lên, tát bốn cái lên mặt Trương Ngọc Huyền.



Dưới cơn tức giận, bốn cái tát này đánh thật đúng là đủ nặng, làm cho Trương Ngọc Huyền la hét thảm thiết, che mặt, lùi về sau mấy bước.



Chính bản thân cô ta cũng không nghĩ đến Hoàng Thiên lại dám đánh mình, cô ta tức giận mắng: “Con mẹ nó, một người đàn ông lại đi đánh phụ nữ, anh có biết xấu hổ không?”



“Phụ nữ thì sao chứ? Loại người phụ nữ như cô, chính là đáng ăn đòn.”



Hoàng Thiên quát to một tiếng, sau đó đi lên, đá vào bụng của Trương Ngọc Huyền một cái.



“Ôi mẹ ơi.”



Trương Ngọc Huyền bị đạp một cái, cô ta không ngừng kêu lên, đặt mông ngồi bên trong bồn hoa.



Tất cả mọi người ở chỗ này đều khiếp sợ không thôi, chẳng ai có thể nghĩ tới, “quả ớt cay” Trương Ngọc Huyền nổi danh trong công ty, thế mà bị đánh thành dáng vẻ này.



Lúc mới bắt đầu, trong lòng Lâm Ngọc An vô cùng cảm động, bởi vì người đàn ông của cô, cuối cùng cũng mạnh mẽ một lần.



Cô cũng biết Hoàng Thiên giận dữ như vậy, tất cả đều vì anh yêu thương cô, cho nên trong lòng cô càng thêm cảm động.



“Hoàng Thiên, bỏ đi, đừng làm lớn chuyện.”



Lâm Ngọc An lo lắng kéo tay Hoàng Thiên, khuyên anh nên dừng lại.



Sau khi Hoàng Thiên đánh Trương Ngọc Huyền, lửa giận trong người anh giảm đi một xíu, lúc này bình tính hơn không ít.



Nói gì thì nói, đối phương chính là phụ nữ, Hoàng Thiên không định ra tay hung ác.



Thật không nghĩ đến, Trương Ngọc Huyền đứng lên, chỉ vào Hoàng Thiên rồi mắng: “Con mẹ nó Hoàng Thiên, anh dám đánh tôi như thế, anh chờ đó cho tôi, hôm nay tôi không tìm người chơi chết anh, tôi không phải là Trương Ngọc Huyền.”



Cơn giận còn sót lại trong lòng Hoàng Thiên còn chưa biến mất, gặp người đàn bà chanh chua kia còn la hét om sòm, làm sao Hoàng Thiên có thể chiều cô ta cho được.



“Miệng của cô thật đúng là ti tiện.”



Hoàng Thiên xông lên tát cô ta một cái, Trương Ngọc Huyền trực tiếp ngã xuống đất.



“Phụt!”



Trương Ngọc Huyền há miệng, hộc ra một ngụm máu tươi, trong đó còn có lần một chiếc răng.



“Hu hu hu, anh chờ đó cho tôi?”



Trương Ngọc Huyền khóc sướt mướt lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại: “Anh Huy, anh nhanh đến đây đi, em bị người ta đánh rụng cả răng rồi, nếu anh còn không đến đây, có lẽ anh không còn nhìn thấy em nữa đâu.”



“Em đang ở công ty, anh đến đây nhanh lên, dẫn theo nhiều người đến nhé.”



Sau khi khóc lóc kể lể xong, Trương Ngọc Huyền cúp điện thoại, đứng dậy trừng mắt với Hoàng Thiên.



Tuy cô ta hận Hoàng Thiên đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này Trương Ngọc Huyền không dám chửi măng nữa.



Phùng Sơn đứng ở bên nhìn tất cả, ông ta gấp đến mức đổ mồ hôi lạnh.



Hai bên xung đột, ông ta đều không đắc tội nổi, Lâm Ngọc An là người được Lương Mạnh Bắc chỉ thẳng tên họ muốn ông ta quan tâm hơn, về phần Trương Ngọc Huyền này, gần đây cô ta quen biết “anh Huy”, người này là một nhân vật hung dữ, Phùng Sơn không dám chọc.



“Chồng của Ngọc An à, cậu nhanh dẫn vợ mình chạy đi, một lát nữa anh Huy kia đến thì xong đời đấy.”



Phùng Sơn khẩn trương đi đến trước mặt Hoàng Thiên, khuyên nhủ Hoàng Thiên nhanh chạy đi.



Còn có mấy người muốn đến đây khuyên nhủ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Trương Ngọc Huyền, bọn họ lại không dám đến.



“Phùng Sơn, nếu như ông dám thả bọn họ đi, một lát nữa anh Huy đến đây, tất cả món nợ đều tính lên đầu ông.”



Trương Ngọc Huyền tức đến phát điên, chỉ vào Phùng Sơn rồi mắng.



Trong lòng Phùng Sơn cũng rất tức giận, tốt xấu gì thì ông ta cũng là ông chủ của Trương Ngọc Huyền, trên đời này có ông chủ nào ấm ức như ông ta không? Bị nhân viên của mình chỉ thẳng vào mặt mắng chửi.



“Được rồi, được rồi, tôi mặc kệ là được chứ gì? Dù sao cũng chẳng liên quan đến tôi.”



Phùng Sơn tìm cho mình một lối thoát, tránh qua một bên.



Lúc này Lâm Ngọc An rất lo lắng, Hoàng Thiên có năng lực gì, cô là người rõ ràng nhất.



Một lúc nữa, nếu anh Huy kia thật sự đến đây, chẳng phải Hoàng Thiên sẽ bị người ta đánh chết à?



“Nhanh cùng tôi về nhà, anh nghe lời đi.”



Lâm Ngọc An lại kéo tay Hoàng Thiên, muốn dẫn anh rời khỏi nơi này.



“Lâm Ngọc An, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, nếu bây giờ cô dám trốn, ngày mai tôi nhất định sẽ rạch mặt cô.”



Trương Ngọc Huyền kêu lên, uy hiếp Lâm Ngọc An.



Hoàng Thiên dịu dàng nói với Lâm Ngọc An: “Có tôi ở đây, em không cần phải sợ gì cả.



“Hả?”“



Lâm Ngọc An hơi hé miệng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoàng Thiên, cô thật sự không thể tin những điều trước mắt là sự thật.



Một Hoàng Thiên trầm ổn tự tin, mang đến cho người ta một cảm giác an toàn như vậy, lại chính là ấn tượng của Hoàng Thiên †rong cô ư?



Mấy phút trôi qua, đột nhiên có một chiếc xe màu vàng lái đến, “két” một tiếng, dừng lại trước cửa công ty.



Cửa xe mở ra, trong nháy mắt có bảy, tám người đàn ông trên tay cầm gậy từ trong xe đi xuống.



Dẫn đầu là một người đàn ông đầu trọc khoảng 30 – 40 tuổi, trán bóng loáng, mặc áo sơ mi hoa, gương mặt hung ác.



“Ngọc Huyền, là kẻ nào không có mắt dám đánh em? Em không nói tên của anh cho kẻ đó biết à?”



Anh Huy vội vàng đi đến cạnh Trương Ngọc Huyền, rất có khí thế.



Trương Ngọc Huyền nhìn thấy anh Huy đến, giống như nhìn thấy người thân, cô ta nhanh chóng nhào vào trong ngực anh Huy kia.



“Anh Huy, em đã nói tên của anh ra rồi, nhưng tên ngu ngốc này lại nói, anh Huy là tên chó chết nào chứ? Anh Huy à, anh nhất định phải làm chủ cho em đấy.”



Anh Huy nghe xong những lời Trương Ngọc Huyền nói, nhất thời tức giận đến sôi máu.



“Con mẹ nhà nó, dám mắng ông đây là chó chết? Tên ngu ngốc đó ở chỗ nào?”



Anh Huy thở hổn hển mắng.



Phùng Sơn trốn ở trong một góc, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, ông ta biết anh Huy này hung dữ đến mức nào.



Mấy đồng nghiệp của Lâm Ngọc An cũng không dám lên tiếng, tất cả bọn họ đều biết Hoàng Thiên sắp xui xẻo rồi, lần này anh Huy nhất định sẽ xé xác anh.



“Anh Huy, chính là cái tên ngu ngốc này đã đánh em.”



Trương Ngọc Huyền lôi kéo anh Huy đi đến gần Hoàng Thiên, cô ta đưa tay chỉ vào Hoàng Thiên rồi nói: “Tên khốn kiếp này, anh nhanh chóng quỳ xuống đất, dập đầu mười cái, sau đó lại tự tát mình 100 cái, nếu không, tôi sẽ bảo anh Huy phế anh đi”



Lúc này Hoàng Thiên không để ý đến dáng vẻ miệng đầy máu của Trương Ngọc Huyền, anh nhìn người được gọi là anh Huy ở trước mặt.



Nhìn thế nào cũng thấy tên đầu trọc này có chút quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu đó.



Kỳ lạ là, sau khi anh Huy kia nhìn thấy rõ dáng vẻ của Hoàng Thiên, mắt anh ta trợn to hơn cả mắt trâu.



“Anh nhìn gì thế, anh biết tôi à?” Hoàng Thiên tức giận hỏi một câu.



Trên trán anh Huy chảy đầy mồ hôi lạnh, anh ta nhận ra, đây chẳng phải là ngài Hoàng kia à.



Thành phố Bắc Ninh này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, anh Huy này là người cùng lăn lộn với Lã Việt, xem như là thành phần nòng cốt dưới tay Lã Việt.



Lúc Lã Việt dẫn theo người giúp Hoàng Thiên giải vây, anh Huy này cũng đi theo, cho nên anh ta biết rõ ngài Hoàng trước mặt này có thân phận cao quý đến mức nào.



Ngay cả người có thân phận cao như Lã Việt và ông Kha Phù, lúc gặp mặt ngài Hoàng đều phải khom lưng nói chuyện, vậy thân phận của ngài Hoàng này khủng bố đến mức nào chứ?



Anh Huy chẳng phải kẻ ngu, đương nhiên hiểu rõ đạo lý trong này.



“Ngài, ngài Hoàng, thì ra là cậu à?”



Anh Huy hoảng sợ, không còn khí thế muốn chém muốn giết như trước đó nữa.



Xảy ra chuyện gì vậy?



Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy ngạc nhiên, bọn họ bị biểu hiện này của anh Huy làm cho mờ mịt.



Trương Ngọc Huyền cũng không còn dáng vẻ khoa trương như vừa rồi, cô ta trợn tròn mắt, tên oắt con vô dụng Hoàng Thiên này, từ khi nào thì biến thành ngài Hoàng rồi?



“Anh Huy, anh sao thế, anh chỉnh chết anh ta đi chứ.” Trương Ngọc Huyền xúi anh Huy.



“Chỉnh cái đầu cô.”



Anh Huy hung dữ trừng mắt nhìn Trương Ngọc Huyền, trong lòng nghĩ thầm, con đàn bà chết tiệt này, cô chọc vào ai không chọc, lại chọc đến ngài Hoàng, cô không nghĩ đến cái mạng già của ông đây à?



Trương Ngọc Huyền nhìn thấy dáng vẻ hung ác của anh Huy, cô ta lập tức khóc sướt mướt trước ngực của anh Huy: “Hu hu hu, anh hung dữ với người ta như thế, người ta không tiếp tục ngủ với anh nữa đâu.”



Anh Huy bị cô ta làm cho phiền muộn không thôi, hất Trương Ngọc Huyền ra, đi đến trước mặt Hoàng Thiên.



Vẻ mặt tươi cười nói với Hoàng Thiên: “Ngài Hoàng, người phụ nữ này không hiểu chuyện, mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho cô ta một lần đi.”



“Hoặc là ông dạy dỗ cô ta, hoặc là tôi giúp ông dạy dỗ cô ta? Hay là tôi và ông cùng dạy dỗ cô ta?”



Sắc mặt của Hoàng Thiên âm trầm, lạnh lùng hỏi anh Huy đang đứng trước mặt.



Anh Huy xem dáng vẻ này của Hoàng Thiên lập tức hiểu, hôm nay, nếu như không cho ngài Hoàng một lời giải thích hợp lý thì không xong.



“Trương Ngọc Huyền, cô qua đây, quỳ xuống xin lỗi ngài Hoàng.” Anh Huy quay đầu nói với Trương Ngọc Huyền.



Trương Ngọc Huyền tức đến mức mắt trợn trắng, cô ta chỉ vào anh Huy rồi nói: “Anh ta là cha anh hay sao, sao anh lại phải nghe lời anh ta như thế?”



Anh Huy tức đến mức sắp không thở nổi, anh ta thật sự thích Trương Ngọc Huyền, dù Sao cô gái này vừa cao vừa gầy, lại còn trắng nữa, quan trọng nhất là lúc ở trên giường rất biết phục vụ đàn ông.



Nhưng cô ta lại chọc đến ngài Hoàng, đây là chán sống rồi.



“Đúng thế, cậu ấy chính là cha tôi, con mẹ nó, cô nhanh quỳ xuống, đừng lề mề nữa” Anh Huy sắp điên rồi, tức giận mắng.



Trương Ngọc Huyền không phục, không cam lòng, cô ta xắn tay áo sơ mi trắng lên: “Anh là đồ vô dụng, bà đây không sợ, anh nhìn xem tôi tát anh ta như thế nào đây.”



Trương Ngọc Huyền vừa mắng vừa đi đến chỗ Hoàng Thiên, chỉ mấy bước đã đến gần Hoàng Thiên, cô ta vung tay lên muốn tát lên mặt Hoàng Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK