Chương 94: Chồng, em nợ anh quá nhiều
Lâm Ngọc An thở một hơi và hỏi tất cả là vì cái gì
Hoàng Thiên nghe xong, cười nhẹ nói: “Bởi vì em là vợ của anh.”
“Chỉ vì lý do này sao?”
Lâm Ngọc An hoài nghi nhìn Hoàng Thiên, cô cảm thấy lý do này hơi gượng ép.
Không phải là đàn ông có tiền đều hư hỏng sao?
Hoàng Thiên quá giàu và nếu anh muốn tìm phụ nữ xinh đẹp, thật sự là có rất nhiều.
Quan trọng nhất chính là cô cho tới bây giờ vẫn chưa trao thân cho Hoàng Thiên, vậy làm sao có thể nắm giữ trái tim của Hoàng Thiên chứ?
Lâm Ngọc An khó hiểu, nàng nhìn Hoàng Thiên, có chút khó mà tin được.
“Ngọc An, đừng nghĩ nhiều như vậy, dù là đại gia hay nghèo nàn, anh chỉ yêu một mình em.
Hoàng Thiên trìu mến nói với Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An thân thể run lên vài cái, mắt cô hơi đỏ.
Ngôn ngữ của Hoàng Thiên không quá lộng lẫy, và giọng điệu của anh cũng rất đơn giản, nhưng Lâm Ngọc An có thể cảm thấy rằng Hoàng Thiên đã nói những lời này từ trái tim.
“Chồng à, em nợ anh quá nhiều.”
Lâm Ngọc Lan chảy xuống hai dòng nước mắt, và cô không thể nói được nữa.
Hoàng Thiên kinh ngạc, ở trong lòng anh thật sự chỉ có thể chứa một người phụ nữ là Lâm Ngọc An thôi.
“Đừng nói như vậy, đã là vợ chồng rồi còn nợ nần cái gì chứ?”
Hoàng Thiên cười nhẹ và giúp Lâm Ngọc An lau khô nước mắt.
Lâm Ngọc An lúc này thật sự muốn khóc to, không ngờ rằng Hoàng Thiên có thể vì cô mà chịu đựng nhiều oan ức như vậy mà đáng lẽ ra anh không phải chịu đựng.
“Em muốn nói với tất cả mọi người rằng chồng em không phải là kẻ nghèo nàn trong miệng của họ, và bọn họ không được phép cười nhạo anh thêm một lần nào nữa!”
Lâm Ngọc An nằm chặt tay Hoàng Thiên, xúc động nói.
Hoàng Thiên cười, véo lấy mặt Lâm Ngọc An: “Không cần thiết, chỉ cần chúng ta ở bên nhau vui vẻ là được rồi, những cái hư danh kia không quan trọng.”
“Chồng, trước đây em cũng không thích anh”
Lâm Ngọc An xấu hổ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói.
Hoàng Thiên lắc đầu, nói: “Trước kia anh không thể ra ngoài làm việc, tất cả đều dựa vào em kiếm tiền nuôi gia đình, em có cảm xúc như vậy cũng là việc bình thường.”
Lâm Ngọc An lại khóc bởi lời nói của Hoàng Thiên.
“Được, được rồi, đừng khóc nữa, khóc sẽ không xinh.”
Hoàng Thiên ôm Lâm Ngọc An thật chặt, vỗ vai an ủi cô.
Đối với Hoàng Thiên, anh cho rằng Lâm Ngọc An không phải là người thích giàu chê nghèo, cô chỉ giận và bất bình, chỉ mong chồng mình có thể giống một người đàn ông thực thụ và đừng lúc nào cũng bị chê cười.
Vào cái đêm khi anh bị mẹ vợ đuổi ra ngoài, anh nói muốn đưa Lâm Ngọc An về sống trong hai căn nhà dột nát, Lâm Ngọc An đã sẵn sàng đồng hành cùng anh trong nghịch cảnh!
Người phụ nữ như vậy xứng đáng để mình quý trọng cả đời!
Trong lòng Hoàng Thiên đang có cảm xúc lẫn lộn, ôm lấy thân thể mềm mại của Lâm Ngọc An, anh cảm thấy giờ phút này thật sự hạnh phúc.
Lâm Ngọc An cũng như là đang mơ, mặc dù Hoàng Thiên không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, nhưng cô đã chắc chắn rằng người đàn ông của mình thực sự sâu không lường được.
Ăn tối xong, Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An rời khỏi nhà hàng hải sản, hai người cùng nhau đến bệnh viện.
Ông ngoại Trương Công Điền vẫn đang ở trong bệnh viện và không biết cuộc phẫu thuật diễn ra như thế nào, Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên đều lo lắng.
“Chào, anh Hoàng, anh đến rồi!”
Đi đến bệnh viện thì gặp mặt viện trưởng Phan Trí Trung, và Phan Trí Trung nhiệt tình bước tới chào Hoàng Thiên.
“Viện trưởng Phan, ca mổ của ông tôi diễn ra tốt chứ?”
Hoàng Thiên hỏi Phan Chí Trung rất lịch Sự.
“Rất suôn sẻ! Y thuật của giáo sư Tôn Cảnh Vinh là hạng nhất, ông Trương đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, và ông ấy đang ở trong phòng hồi phục sức khỏe đấy.
Phan Chí Trung kích động nói với Hoàng Thiên.
“Cảm ơn viện trưởng Phan, về sau có chuyện gì cần giúp đỡ thì đừng khách khí với tôi.
Hoàng Thiên cười nhạt, cùng Phan Chí Trung bắt tay.
Phan Chí Trung có cảm giác vừa mừng vừa lo, ông ta vẫn luôn muốn kết giao với Hoàng Thiên, Hoàng Thiên vừa nói ra lời này đã làm trái tim ông ta đập rộn ràng vì phấn khích.
“Anh Hoàng, anh khách khí quá! Ha ha, ha ha”
Phan Chí Trung cười to, và ông †a có chút bịt miệng vì vui mừng.
Sau khi nói chuyện phiếm với Phan Chí Trung, Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An đến phòng bệnh của Trương Công Điền đang ở.
Vừa bước vào phòng, Hoàng Thiên lập tức cảm giác được trong phòng đang có mùi thuốc súng.
Chỉ thấy Trương Lan Phượng đang giận dữ nhìn anh, Trương Lan Hương, Trương Định và những người khác, tất cả bọn họ như thể đang đối mặt với kẻ thù, không có chút nào hòa nhã.
“Mẹ, ông ngoại của con đã khỏe hơn rồi phải không?”
Lâm Ngọc An cũng thấy rằng có điều gì đó không ổn, và nhanh chóng bước tới, cố gắng phá vỡ bầu không khí khó xử này.
“Tốt hơn nhiều rồi! Ngọc An, con đem nó đến đây làm gì vậy? Con cố tình định cho mẹ tức giận phải không?”
Trương Lan Phượng hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Thiên và tức giận hỏi Lâm Ngọc An.
“Mẹ, đừng giận Hoàng Thiên, hơn nữa là Hoàng Thiên mời giáo sư Tôn, ông nội lúc này mới hết nguy hiểm.”
Lâm Ngọc An vội vàng la lên.
“Chuyện nào ra chuyện đấy! Không nói đến chuyện mời giáo sư Tôn, tôi chỉ muốn hỏi một chút là có con rể nào lại đi đánh mẹ vợ không? Có chấp nhận được không?”
Da thịt trên mặt Trương Lan Phượng căng ra, bà ta hét lên.
Kích động Trương Công Điền đang ngủ bị tỉnh lại, ông lầm bầm vài tiếng.
“Mẹ, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói chuyện, đừng làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ông ngoại.”
Lâm Ngọc An khuyên nhủ.
Trương Lan Phượng tức giận đi ra khỏi phòng bệnh, bà ta không muốn làm phiền người cha già Trương Công Điền.
Nhìn thấy Trương Lan Phượng đi ra, Trương Định và Trần Giang Hùng cũng đi theo.
Trần Giang và Trương Vĩ nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, giống như đang nhìn kẻ thù.
Hoàng Thiên cũng thực sự bất đắc dĩ, lúc anh giận dữ đã đánh Trương Lan Phượng một trận, xem ra Trương Lan Phượng sẽ cùng những người thân này dạy dỗ mình.
Thật sự đúng như Hoàng Thiên phỏng đoán, Trương Lan Phượng đã bị đánh, bà ta làm sao có thể chịu nổi đây?
Bây giờ các anh chị em của mình, tất nhiên phải đoàn kết cùng nhau đối phó Hoàng Thiên.
Ở hành lang bên ngoài phòng bệnh, Trương Lan Phượng chỉ vào mũi của Hoàng Thiên và mắng anh.
“Hoàng Thiên, cậu nói xem cậu có còn là người không? Tôi là mẹ vợ của cậu, sao cậu dám đánh ta? Trên đời làm sao có con rể lòng lang dạ sói như cậu chứ?”
“Đúng thế, tôi nghĩ thằng nhóc này chính là khôn nhà dại chợ, không chịu được người ngoài chỉ biết giở trò cùng người nhà mình!”
Trương Lan Hương cũng lập tức nói vào, chỉ trích Hoàng Thiên.
“Cậu đúng thật sự là không biết xấu hổ, ngay cả mẹ vợ cũng đánh! Ngày mai cậu còn đánh cả chúng ta sao?”
Trần Giang Hùng cũng trừng lớn hai mắt, khiển trách Hoàng Thiên.
“Hừ hừ, Ngọc An, cô cũng quá tệ đi, có đàn ông thì lập tức quên luôn mẹ cô sao?
Hoàng Thiên đánh mẹ cô, còn chờ cái gì nữa mà không ly hôn đi?”
Trần Giang nói với Lâm Ngọc An.
“Đúng vậy chị Ngọc An, tôi nghĩ nhà chị đã nuôi một kẻ vong ân bội nghĩa rồi, đã mất công chăm sóc anh ta rồi, vậy mà anh ta lại dám cắn cả bác hai nữa!”
Vẻ mặt Trương Vĩ tỏ ra rất phân nộ, thêm mắm thêm muối nói vào.
Nghe những người thân của mình lên tiếng ủng hộ, Trương Lan Phượng càng tức giận hơn.
Nghĩ muốn xông lên tát Hoàng Thiên vài cái, bà ta vẫn chần chừ, nhưng cuối cùng lại không dám.
Bởi vì bà ta biết rằng ngày Hoàng Thiên không còn như trước đây, và nếu bà ta chọc giận Hoàng Thiên, anh thực sự sẽ đánh bà ta!
Mặc dù không dám đánh Hoàng Thiên, nhưng Trương Lan Phượng khóe miệng không thể tha thứ, chỉ vào Hoàng Thiên quát lớn: “Cậu lập tức xin lỗi tôi ngay, sau đó tự tát mình mười cái, nếu không tôi sẽ không nhận cậu là con rể! Sau đó trong hôm nay phải ly hôn với Ngọc An! “
Nhìn thấy Trương Lan Phượng mãi không kết thúc, Hoàng Thiên không khỏi chế nhạo.
“Bà có xem tôi là con rể từ khi nào? Nếu bà coi tôi là con rể, tại sao lại dẫn con sói Trịnh Hiếu Phong đó vào nhà? Để Ngọc An bị bắt nạt như vậy?”
“Tôi… Trương Lan Phượng lắp bắp, có chút không nói nên lời.
“Tôi cái gì mà tôi? Đừng có lúc nào cũng tùy ý bảo tôi cùng với Ngọc An ly hôn, Ngọc An muốn ở cùng với ai đó là quyền của cô ấy, bà có tư cách gì mà ép buộc cô ấy như vậy?”
Hoàng Thiên chỉ vào Trương Lan Phượng lớn tiếng hỏi.
“Cậu! Được lắm, được lắm, cậu bây giờ có năng lực rồi sao? Đừng có nói nhảm nữa!
Cậu không cần phải xin lỗi cũng được, cút khỏi nhà chúng ta, tôi không có con rể như cậu!”
Trương Lan Phượng chỉ vào Hoàng Thiên và hét lên.
Trần Giang và Trương Vĩ đang xem, trong lòng họ cảm thấy vui sướng.
Hoàng Thiên càng thê thảm thì họ càng Vui vẻ.
Trương Lan Hương và những người khác cũng rất vui vẻ ở một bên, bọn họ đương nhiên là hỗ trợ Trương Lan Phượng, mong muốn Trương Lan Phượng giết chết Hoàng Thiên càng tốt.
Hoàng Thiên nhìn vẻ mặt lỗ mãng của Trương Lan Phượng, anh thật sự chịu không nổi.
Nếu không phải vì nể mặt vợ, Hoàng Thiên thật sự muốn đánh Trương Lan Phượng một lần nữa!
“Bà không cần phải đuổi tôi, tôi chẳng phải là đã ra ngoài sống rồi sao?”
Hoàng Thiên hỏi Trương Lan Phượng.
“Hừi Nói đến chuyện này lại làm bà đây tức giận rồi! Trước mặt nhiều người như vậy, cậu phải nói thật cho tôi biết, có phải cậu đã làm việc có lỗi với Ngọc An? Có phải cậu làm trai bao cho một người phụ nữ giàu có? Có phải cậu ở chung với người phụ nữ giàu có kia tại biệt thự hướng biển?”
Trương Lan Phượng trợn tròn mắt, tức giận hỏi Hoàng Thiên.
Nhìn thấy mẹ mình hung hãn như vậy, Lâm Ngọc An thực sự bất đắc dĩ, sao lại xảy ra chuyện này?
“Mẹ, mẹ đừng đổ oan cho Hoàng Thiên, thực ra, biệt thự hướng biển đó là của Hoàng Thiên!”