Chương 116: Bà bà giá lâm
Lãnh Bằng Nguyệt cười đến cười run rẩy hết cả người: “Khoan hãy nói, người mặc đồ nữ còn yêu mị hơn nữ nhân, nếu ta là nam nhân, e là sẽ…”
Phần kế tiếp có chút trắng trợn, nàng ta nuốt xuống không nói nữa.
Phương Phẩm Chi yên lặng nhìn nàng ta, ánh mắt có chút nóng bỏng: “Vương phi nương nương cười rộ lên phong tình vận chủng, quyến rũ mê người, Phẩm Chi nếu như là nam nhân, e là sẽ…”
Lãnh Bằng Nguyệt trong lòng hưởng thụ, cười giận, hỏi: “Lẽ nào người không phải là nam nhân sao?”
“Cho nên mới nói, Phẩm Chị e là sẽ…”
Nửa cầu sau cũng nuốt xuống, chỉ có thể hiểu ý, không thể nói ra.
Lãnh Bằng Nguyệt liền biết rõ mình bị đùa cợt, mặt cười trong chớp mắt liền đỏ lên: “To gan!”
Phương Phẩm Chi thu vạt áo, quỳ xuống trên mặt đất: “Xin Vương phi nương nương thứ tội, thật sự là Phẩm Chi trong lúc nhất thời kìm lòng không nổi, cho nên đường đột”
Lãnh Bằng Nguyệt bị hắn trêu, trong lúc nhất thời, tâm hoảng ý loạn, tự như hươu chạy: “Mà thôi, lui xuống đi.”
Phương Phẩm Chi cúi thấp đầu: “Phẩm Chi lỗ mãng, lúc này xin cáo lui. Nhưng cả gan xin hỏi Trắc phi nương nương, nếu sau khi ngài uống Ngưng Hương đan này mà hài lòng thì báo cho Kim Nhị, hay là để tiểu nhân mấy ngày sau lại tới?”
Lãnh Bằng Nguyệt nắm chặt viên Ngưng Hương đan còn lại trong lòng bàn tay, quỷ thần xui khiến thốt ra: “Mấy ngày sau người tới là được, lấy trước hai hộp cho ta dùng.”
Khóe môi Phương Phẩm Chi hiện lên nụ cười nhẹ, cá đã cắn câu: “Vậy sau ba ngày gặp lại”
Nói rồi, hắn nhấc giỏ trúc, đánh hông, trực tiếp xuất phủ.
Triệu ma ma không hiểu nổi nhìn hắn đi ra khỏi sân, lúc này mới đẩy cửa đi vào.
Lãnh Băng Nguyệt vừa dùng rượu nóng uống Ngưng Hương đan, mặt ửng hồng, có chút hưng phấn.
Triệu ma ma dạo trong phòng một vòng, lúc này mới cẩn thận từng ly từng tí nói: “Nữ nhân vừa rồi chân lớn thật”
Tay cầm ly rượu của Lãnh Bằng Nguyệt khựng lại: “Người cao, đương nhiên là chân sẽ lớn hơn một chút, có gì kỳ quái đầu”.
“Ánh mắt cũng có vẻ lưu manh, không phải của người ngay thẳng”
“Triệu ma ma đến tột cùng muốn nói cái gì?”
“Không biết Kim Nhị thiếu gia phái người đến tìm phu nhân làm gì?”
Lãnh Băng Nguyệt cũng không phiền việc Triệu ma ma quản thúc, thuận miệng cho có trả lời câu hỏi tận căn nguyên cội nguồn của bà ta: “Tới tặng đồ”.
“Lần trước đi phủ Thượng Thư, chạm mặt Kim di nương, lúc gần đi nàng cố ý dặn dò lão nô một câu, nói Kim Nhị này phẩm hanh không đoạn chính, phu nhân tốt nhất cách hắn xa một chút”
“Ta làm cái gì còn chưa tới phiên người khoa tay múa chân” Lãnh Bằng Nguyệt ra dáng nói: “Đó là biểu ca của ta, còn có thể hại ta hay sao? Trước đây người cũng là nô tài từ phủ Thượng Thư đi ra, vậy mà sau lưng đã bắt đầu nói xấu chủ tử rồi sao?”
Triệu ma ma hảo tâm khuyên bảo lại bị mắng, cúi thấp đầu: “Chính là bởi lão nô vốn là nô tài trong phủ Thượng Thư cho nên hiểu rất rõ phẩm hạnh của Nhị thiếu gia. Bằng hữu bên cạnh hắn. đều là tam giác cửu lưu, hết ăn lại nằm”.
Lời nói có vấn đề, Triệu ma ma tinh mắt, rõ ràng đã nổi lên lòng nghi ngờ với Phương Phẩm Chi.
Lãnh Bằng Nguyệt có chút chột dạ, càng quát lớn hơn: “Di nương là để người tới hầu hạ ta chứ không phải quản giáo ta. Phải làm thế nào, ta tự có điều nắm chắc”
Triệu ma ma thấy nàng khó chơi, không nghe khuyến cáo của mình, cũng chỉ có thể thôi: “Là lão nô lắm mồm”
Chỉ chớp mắt, đã đến thời điểm ân khoa.
Mộ Dung Phong trước giờ đã xử lý xong tất cả mọi chuyện để Lãnh Thanh Hạc tham gia kỳ thi mùa xuân, ngay cả văn chương cần thiết cũng đã chuẩn bị chu đáo, đầy đủ. Mấy ngày nay, Lãnh Thanh Hạc được rèn đúc nên tinh thần thoạt nhìn cũng tốt hơn nhiều, đối phó với ba buổi thi hội không thành vấn đề.
Chẳng qua, từ sau lần tới thăm hẳn, Lãnh tướng cũng để tâm với nhi tử này hơn, bình thường luôn phái người trong phủ mang chút đồ bổ qua đây cho hắn.
Cũng may, lúc đầu, khi Lãnh Thanh Hạc còn ở tướng phủ, đại phu chẩn đoán bệnh là ho lao nên bất kể ai đến đây đều sợ truyền nhiễm, phần nhiều đều chỉ đứng ở cửa hỏi thăm chút thông tin về tình trạng thân thể hắn, rồi lưu lại mấy thứ là vội vàng cáo từ.
Điều này vừa hay lại tiện cho Lãnh Thanh Hạc hành sự, chỉ cần tìm người ở lại trong mộ địa, thay mận đổi đào, cũng sẽ không lộ ra sơ hở gì.
Buổi thi hội đầu tiên, Mộ Dung Phong đã đồng ý để Lãnh Băng Cơ vào đưa tiễn. Lãnh Thanh Hạc đối với vị muội tế trong nóng ngoài lạnh này ngày càng hài lòng, khen hắn không ít trước mặt Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ lúng túng đáp lời, phát hiện hiện tại người của toàn thế giới đều cho là mình cùng Mộ Dung Phong tương đối ân ái, bao gồm Lãnh Bằng Nguyệt cũng hiểu lầm như vậy. Nhưng trên thực tế, chỉ bản thân mới biết, đánh rơi hàm răng cũng một mình tự nuốt máu xuống thôi.
Bởi vì thi hội vô cùng khổ cực, mỗi tràng ba ngày, ăn và ngủ hầu như đều chỉ trong một tấc vuông, lúc giải bài thi cũng không thể đi nhà vệ sinh nên ngay cả nước cũng không dám uống nhiều. Sức khỏe Lãnh Thanh Hạc không biết có thể chịu nổi không.
Hơn nữa thời tiết đã nóng bức, rất nhiều lượng khô mang vào, qua ba ngày, e là đều thiu rồi, rất dễ xảy ra vấn đề với dạ dày.
Lãnh Băng Cơ vắt hết óc, tự mình xuống phòng bếp, chơi đến mức gà bay chó sủa để chuẩn bị đồ bảo đảm dinh dưỡng cho Lãnh Thanh Hạc.
Mì ăn liền, xúc xích, bánh bích quy, đủ loại, xếp đầy một giỏ. Nhưng ở thời điểm xuất phủ đều bị Mộ Dung Phong bắt để lại.
Thì ra trong vấn đề đồ ăn, trường thì cũng kiểm tra khá nghiêm ngặt. Lãnh Băng Cơ chuẩn bị những thứ đồ ăn cổ quái này khả năng sẽ nhiễu loạn trật tự trường thi.
Mộ Dung Phong ra lệnh cho đầu bếp trong phủ chuẩn bị bánh nướng áp chảo và thịt muối đơn giản rồi thêm hai cây nhân sâm.
Lãnh Bằng Cơ lại không yên tâm len lén giao cho Lãnh Thanh Hạc ba viên thuốc nhỏ, căn dặn hắn nếu như cảm thấy khí lực không đủ, khó có thể kiên trì, thì có thể dùng một viên, dùng để nâng cao tinh thần tỉnh táo.
Còn thuốc này rốt cuộc có tác dụng gì thì cũng chỉ có mình nàng rõ.
Mấy người còn chạm mặt Lãnh tướng ở ngoài cửa trường thi của Lễ bộ. Ông ta bị một đám quan viên vây quanh, như chúng tinh chủng nguyệt”, được đám học sinh ngưỡng mộ.
Còn may là cổng trường thi đồng nhung nhúc nên ông te không phát hiện ra hai người.
Tiễn Lãnh Thanh Hạc trường thi rồi, Lãnh Băng Cơ cũng chỉ có thể hồi phủ, kiên trì chờ tin tức.
Mang theo túi hồi phủ, vừa mới đi tới cổng đã thấy phượng giá của Huệ Phi, trùng trùng điệp điệp đứng trước cổng phủ Kỳ vương.
Đúng kiểu bà bà tới.
Lãnh Băng Cơ một hồi hết hồn, trực giác khẳng định là không có chuyện tốt.
Nàng vội vàng cầm túi tiến vào phủ. Hạ nhân cho nàng biết, Huệ Phi nương nương tới dùng bữa, lệnh cho nàng sau khi hồi phủ lập tức đi bái kiến.
Lãnh Băng Cơ không dám dài dòng, nhỏ giọng phân phó hạ nhân nhanh đi tìm Mộ Dung Phong, tôn đại phật này nàng không tự mình đối phó được. Sau đó, nàng cầm theo túi tiến đến phòng khách, thông báo, đi vào rồi quỳ xuống.
Huệ Phi đoàn ngồi ở vị trí đầu dùng trà, Mỹ nhân Tiêu cùng Lãnh Băng Nguyệt đều đang cúi đầu, thấy nàng tiến đến liền đứng dậy hành lễ.
“Vương phi đi đâu vậy?” Huệ Phi không vui trầm mặt.
“Hồi bẩm mẫu phi, được Vương gia ân chuẩn, thân thiếp đi xem mấy cửa hàng”
“Loại chuyện như vậy bảo nô tài đi làm là được, còn cần người phải tự mình xuất đầu lộ diện sao? Bổn cung dù là ở trong thâm cung, hai lỗ tai không nghe thấy việc ngoài cung, thế nhưng sự tích của người thì ta lại nghe được không ít. Thân là nữ nhân, yên phận một chút, miễn gây ra lời bóng gió, khó nghe, làm mất thể thống, thể diện của hoàng gia”
Lãnh Bằng Nguyệt cúi thấp đầu, hơi cong môi, âm thầm tán thán gừng càng già càng cay, chủ ý này của vị di nương nhà mình quả thực không kém.
Lãnh Bằng Cơ không biết nguyên nhận lời đàm tiếu sau lưng mình là gì, hay Huệ Phi chỉ kiếm chuyện không đâu để đe nẹt nàng. Nàng không dám già mồm, khéo léo gật đầu: “Ghi nhớ mẫu Phi giáo huấn”
Lãnh Băng Cơ không ngồi, Lãnh Bằng Nguyệt cùng Mỹ nhân Tiêu cũng không thể ngồi, ba người thì một người đứng sau Huệ Phi, hai người còn lại thì đứng lui lại.
Huệ Phi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Lần trước vương phi lần trước vào cung, bổn cung đã dặn dò người về quy củ Kính Sự Phòng, thế nhưng đã lâu như vậy rồi, sao còn chưa đưa khăn có lạc hồng vào cung? Trong cung đều đã lan truyền những lời khó nghe rồi đấy.”
Lại khơi ra vấn đề này nữa.