Chương 4: Thỉnh cầu hòa ly?
Lãnh Bằng Nguyệt cắn môi dưới, đáng thương ngẩng mặt lên: “Vết thương của tỷ tỷ làm thiếp thật sự không yên tâm. Trước là thiếp muốn đến thăm tỷ ấy, sau đó là muốn vương gia và tỷ ấy có thể hòa thuận hơn. Thiếp thực sự không muốn thấy vương gia tức giận. Ngờ đâu, tỷ tỷ lại…”
Một đôi mắt ngập nước nhìn lướt qua dưới gối Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ cuối đầu mới thấy, dưới gối không biết từ lúc nào đã có thêm một cây quạt, tay quạt có viên ngọc lộ ra ngoài. Đây rõ ràng là đồ vật của nam nhân.
Mộ Dung Phong sa sầm mặt mày, bước lên cầm cây quạt trong tay mở ra, chỉ nhìn thoáng qua sắc mặt lập tức tái mét, hừ lạnh một tiếng: “Đúng là bản thơ tình buồn nôn. Lãnh Băng Cơ, đáng lẽ hôm qua bản vương không nên cứu người”
Nhi Nhi vượt lên trước hiện giải cho Lãnh Băng Cơ, chỉ tay vào Lãnh Băng Nguyệt: “Đây không phải đồ của tiểu thư, rõ ràng là nàng ta vu oan giá họa. Hơn nữa, lúc nãy nàng ta còn muốn giết tiểu thư”
“Tỷ tỷ mạnh mẽ như vậy, thiếp lại tay không tấc sắt, một thân một mình đến đây, không phải là tự chuốc khổ sao?” /
Lãnh Băng Cơ nhặt cây quạt lên, không thèm nhìn, ngẩng mặt lên. cười chế nhạo: “Mộ Dung Phong, rốt cuộc Lãnh Băng Cơ ta ngu ngốc đến. mức nào mới mang theo bên mình một cây quạt viết thơ tình trên đó? Không phải người muốn hòa ly sao? Ta cầu còn không được, hà tất gì phải làm như thế này?”. Mộ Dung Phong nghiến răng: “Được, có dám cùng bản vương tiến cung ngay bây giờ, thỉnh cầu ly hôn?” Lãnh Băng Cơ cười nhạt: “Có gì mà không dám chứ?”
Nhi Nhi sau lưng nàng lo lắng kéo tay áo nàng, nhỏ giọng: “Tiểu thư đừng mà!”.
Lãnh Băng Cơ hiểu rõ, một nữ tử đã mất đi trinh tiết có ý nghĩa gì đối với hoàng gia, từ lúc này đây là cửa thập tử nhất sinh. Những giấy không gói được lửa, Lãnh Băng Cơ quyết không chịu để yên. Thay vì bị động mặc cho tin tức lan truyền, chờ bị kết án, không bằng chủ động tiến cung, tốt xấu gì cũng có cơ hội gặp mặt thái hậu, vì bản thân giành cơ hội sống”.
Gương mặt Lãnh Bằng Nguyệt thoáng qua vẻ hoảng sợ: “Nhưng tỷ tỷ đang bị thương, vương gia, hay là đợi hai ngày nữa cho tỷ tỷ bình phục lại, bớt giận hơn, tránh cho tỷ tỷ giận quá mất khôn nói những lời lẽ không hay trước mặt thái hậu, làm hỏng tiền đồ của vương gia.
Bình phục trong hai ngày? Với hoàn cảnh hiện giờ, bản thân còn mạng hay không là một vấn đề, nàng ta chắc gì để yên cho nàng có cơ hội trở mình.
Lãnh Băng Cơ cười lạnh lùng: “Ý muội muội ngoan của ta là, khuyên vương gia tốt nhất nên nhân lúc ta đang bị thương thủ tiêu ta, để tránh gây thêm rắc rối, trì hoãn nàng ta trở thành vương phi”
LBN nháy mắt nướt mắt lưng tròng: “Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, muội..”
Mộ Dung Phong Vỗ nhẹ sau lưng nàng tỏ vẻ an ủi, chán ghét liếc nhìn Lãnh Băng Cơ, lập tức xoay người rời đi: “Bổn vương chờ người bên ngoài phủ. Nhớ kỹ, không được nói hươu nói vượn trước mặt thái hậu!”.
Lãnh Băng Cơ đi theo sau Mộ Dung Phong, quay mặt nhìn nàng ta cười đắc ý, khẽ mở môi đỏ, không tiếng động nói: “Muốn đấu với ta? Chờ xem!”
Đôi mắt sắc bén của Lãnh Băng Cơ nheo lại: “Nhi Nhi, thay quần áo!”
Búi một kiểu tóc đơn giản, một thân cùng trang chạm đất, Lãnh Bằng Cơ sắc mặt trắng bệch thẳng lưng. Nhi Nhi đỡ nàng bước ra cổng Phong vương phủ từng bước một Cốt cách thanh tao, bộ bộ sinh liên
Mộ Dung Phong khinh thường ngồi chung xe ngựa cùng nàng, hắn. cưỡi tuấn mã, một thân cẩm y hoa phục màu xanh lục, đầu đeo mũ quan, dáng vóc cao ráo, làm nổi bật khí phách phong tự cao nhã của hắn.
Một thân trường bào, ngay cả tia sáng mùa xuân tươi đẹp cũng lấp ló trên vầng trán của hắn, khiến khuôn mặt lạnh bằng hiện lên vẻ ấm áp.
Lãnh Bằng Cơ thướt tha bước xuống bậc thang, Mộ Dung Phong không chút để ý nhăn mặt. Chỉ cảm thấy người trước mặt đoan trang mà không lòe loẹt, rạng rỡ mà không phô trương. Chỉ với thần thái siêu phàm thoát tục, vương phủ rực rỡ lộng lẫy cạnh bên cũng bị lu mờ trước sự nổi bật của nàng.
Hồng nhan hoa thủy, quả thực không sai. Chóp mũi hắn hừ nhe một tiếng, càng thêm khinh thường ghét bỏ, giữ cương ngựa, đi qua trước mặt nàng. Lãnh Băng Cơ cắn răng nhịn đau lên xe ngựa, theo sát sau đó.
Trên đường ngựa xe như nước áo quần như nêm, xe ngựa đi được rồi trong chốc thì lập tức dừng lại. Rất nhiều người chen chúc đi phía trước, hưng phấn mà giương cổ, làm cho con đường phía trước chật chội không thông được.
Mộ Dung Phong không kiên nhẫn nhíu mày, lập tức có thị vệ tiến lên xem xét tình huống, trở về hồi bẩm: “Khởi bẩm Vương gia, là một nữ nhân bụng to, hàng xóm muốn nâng nàng đem đi đi, rất nhiều người tới xem náo nhiệt, kẹt cả nửa con phố”.
Vừa dứt lời, quần chúng trước mặt ồn ào. Một phụ nhân đầu bù tóc rối, vòng eo cồng kềnh ra sức tránh thoát khỏi dây thừng, xông thẳng đến xe ngựa trước mặt, lại bị hai tráng hán kéo lại.
Nữ nhân giãy giụa, cất to tiếng: “Ta không có lén lút với nam nhân! Bà bà, ngài có thể làm chúng ta, ta luôn luôn phụng dưỡng bên cạnh ngài không rời một bước, cũng chưa từng đã làm bất cứ cái gì trái luân thường đạo lý. Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”
Một vị phụ nhân đầu tóc hoa râm ở một bên khóc lóc nỉ non: “Ngươi ngàn lần không nên nhất thời hồ đồ, làm chuyện có lỗi với con ta, khiến hắn chết không nhắm mắt, ta cũng bị người khác chê cười, mất mặt cụ già này”
Rất nhiều người lòng đầy căm phẫn nhìn nữ nhân, vô cùng khinh thường.
Mộ Dung Phong lạnh nhạt mà nhăn mặt, nhìn thoáng qua rồi buông xuống màn xe, lạnh lùng châm chọc nói: “Lãnh đại tiểu thư hẳn là không thích xem loại kịch này, muốn quay đầu không?”
“Không cần!” Một đôi bàn tay nhỏ dài trắng nõn vén màn xe lên, Lãnh Băng Cơ đưa khuôn mặt trắng bệch ra, nhíu lại chân mày, ánh mắt lướt qua từ trên mặt nữ nhân trên mặt đất cổ, thế nhưng lại vẫy vẫy tay với nữ nhân kia: “Lại đây”.
Thanh âm không lớn, nhưng xe ngựa của Mộ Dung Phong quá mức rêu rao, hấp dẫn ánh nhìn, hàng xóm đứng nhìn đều không hẹn mà cùng quay mặt nhìn qua.
Trong mắt nữ nhân đột nhiên thấy có cơ hội, liều mạng tránh thoát kiềm chế, nghiêng ngả lảo đảo lao tới đây, quỳ gối trước xe ngựa, dập đầu như đập tỏi: “Phu nhân cứu mạng, nô tì quá oan uổng”
Mộ Dung Phong không vui trầm mặt xuống: “Lãnh Băng Cơ, ngươi muốn làm gì?”
Lãnh Băng Cơ chui nửa thân mình ra, vẫn chưa trả lời câu hỏi của hắn, mà là vươn tay về phía phụ nhân: “Cho ta xem mạch tượng của ngươi”
Âm thanh giống như là mang theo một loại ma lực ma lực, nữ nhân ngẩn ra, sau đó nghe lời đứng dậy đi lên. Hàng xóm vây xem bị khí thế của Mộ Dung Phong ép lại, biết nàng không phú cũng quý, không chọc được, thế nên không ai dám tiến lên cản lại.
Cẩn thận bắt mạch cho nữ nhân, nhỏ giọng hỏi qua mấy vấn đề, sau đó chắc chắn nói: “Bụng người chỉ trướng nước, chẳng lẽ không có thỉnh đại phu xem bệnh sao?”
Phụ nhân kinh ngạc mà trợn tròn đôi mắt: “Chính là ta trước một thời gian vẫn luôn buồi nôn, mắc ói, cũng không dám tìm đại phu”.
“Phần cổ của đã xuất hiện nốt ruồi đen rấy rõ ràng rồi, là bởi vì bệnh gan dẫn tới to bụng tích nước, đồng dạng cũng sẽ có phản ứng giống với có thai”.
Nữ nhân cũng không lo lắng cho bệnh tình của mình có trị liệu được không, nháy mắt đã khóc trong sung sướng, gần như là điên lên la to: “Có nghe hay không? Ta không làm trái với nữ tắc!”
Bên cạnh có người khinh thường mà “Hừ” một tiếng: “Chỉ bằng một cầu của nàng ta, ai mà tin? Nàng cũng không phải là đại phu”
“Đúng vậy, cho dù là như vậy, cũng không thể chứng minh nàng trong sạch. Không phải có người chính mắt nhìn thấy có nam nhân thô tục nửa đêm canh ba treo tường sao?”
Ba người nói có cọp thiên hạ cũng tin là có cọp thật, rất nhiều người vẫn đầy mặt khinh thường như cũ, châu đầu ghé tại truyền nhau những lời vụ oán không có căn cứ.
Sắc mặt càng ngày càng khó coi, ánh mắt dần dần trở nên hoảng loạn, liếc mắt một cái nhìn chằm chằm dao róc xương bên quầy bán thịt, xông lên cầm dao nằm ở trong tay.
Trong tiếng kinh hô ồn ã của đám người đó, Lãnh Băng Cơ nhìn thấy phụ nhân nhắm ngay bụng chính mình.