“Đứng yên!”
Cừu thiếu chủ ứng cứu không thành nên không dám manh động, ngoan ngoãn không dám động đậy.
Con người Tề Cảnh Vân này thực sự rất gian xảo, như lời Mộ Dung Phong nói.
thậm chí không biết khi nào đã để lộ khuyết điểm.
“Các người có thể giữa đường giết phu xe của ta, giả trang thành hắn ta.
Thật tiếc, ta là người không muốn người khác biết quá nhiều bí mật của mình nên phu xe của ta thính lực không quá tốt.”
Tề Cảnh Vân hừ lạnh một tiếng: “Ban nãy ta với Lãnh Băng Cơ đang nói đùa trong xe, ngươi cười đến vai run cả lên, ta liền biết ngay có chuyện chẳng lành.”
Mộ Dung Phong hừ mũi một tiếng, hiển nhiên là hận tận sương tủy.
Đến cả lúc liên quan mật thiết đến mạng sống, hắn vẫn còn có thời gian để nói đùa.
Tề Cảnh Vân kinh tởm ném chiếc mũ da trên đầu xuống, cởi áo khoác có đệm dầu: “Không thể trách ta, thê tử của huynh trên xe sinh động như vậy, như thể đang đi du ngoạn, đương nhiên ta cũng không thể làm khác.”
Đây là lỗi của ta ư?
Lãnh Băng Cơ càng nghĩ càng cảm thấy sai.
“Bỏ đi, ta không cần huynh cứu nữa.
muốn đi đâu thì đi, đừng đi theo thêm loạn là được rồi.”
Cừu thiếu chủ bị xúc phạm bực dọc nói: “Không cần ta cứu nữa? Chẳng lẽ nàng còn trông cậy vào Mộ Dung Phong sao? Nàng nghĩ xem, trường hợp Tề Cảnh Vân tàn nhẫn dùng tính mạng nàng buộc ngươi ta bỏ vũ khí đầu hàng.
Hay tự đoạn kinh mạch, ta phải làm sao đây? Hai người không phải xong rồi sao?
Có ta ở đây mọi chuyện sẽ không diễn ra như vậy được, ít nhất, ta cũng sẽ không ngu ngốc như ngươi, huống chi là kề kiếm vào cổ, dù có găm vào tim, ta cũng không bị hắn uy hiếp.”
Tề Cảnh Vân sắc mặt tái đi: “Ngươi không nhắc đến chắc có lẽ ta cũng quên mất, Mộ Dung Phong, ta dùng Lãnh Băng Cơ ép huynh giết Cừu thiếu chủ, được không?”
Lãnh Băng Cơ đột nhiên có chút áy náy: “Vậy không được, ngươi để hai người đánh nhau một sống một chết.
Còn ngươi thì cứ như vậy mà ngư ông đắc lượi.”
Cừu thiếu chủ có chút tức giận: “Ý của huynh là sao Tề Cảnh Vân? Huynh nói như thể xem thường bản lĩnh của ta? Sao huynh lại có thể nghĩ ta đánh không lại Mộ Dung Phong? Bổn thiếu gia trước đây là nhường hắn mà thôi!”
Mộ Dung Phong khịt mũi, nhàn nhạt hỏi: “Thật sao?”
Cừu thiếu chủ mạnh mẽ nói: “Không phục thì đến đây, trước mặt nữ nhân của mình, cái gì cũng có thể nhận nhưng nhất định không thể nhận thua.”
Mộ Dung Phong lạnh lùng quay người lại, đối mặt với Cừu thiếu chủ: “Nói bậy thêm một câu nửa thì thử xem?”
Đến lúc nào rồi hai người còn như thế này? Hai người mà đánh nhau thì xong rồi.
Lãnh Băng Cơ thực sự khóc không ra nước mắt.
“Hai người thật sự muốn đấu ư?”
“Nhất định đấu.”
Hai người không có thời gian nói nhảm, nhìn nhau, lập tức rút kiếm xông lên, cát đá bay tứ tung.
Lãnh Băng Cơ đang ngồi trong xe ngựa, không thể cử động được cơ thể, chỉ nghe thấy âm thanh leng keng của vũ khí bên ngoài xe ngựa, nàng biết hai người bọn họ đã thực sự đánh thật rồi, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Tề Cảnh Vân “haha” cười: “Tẩu quả thật có phúc khí, hai người nam nhân nguyện ý vì tẩu mà tham chiến.”