Mục lục
Truyện Vương phi muốn tái giá rồi - Lãnh Băng Cơ - Mộ Dung Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 484


“mất tích? Không phải bọn họ đi cùng chàng sao?”


“Sau khi ta cứu được Cẩm Ngu ra khỏi miệng hổ, ta đã để Am Đạt vương tử đưa nàng ta đi trước.


Sau đó bọn ta đã tách ra.”


Nếu đúng là người tốt không sống lâu, tai họa lưu lại ngàn năm, tại sao Cẩm Ngu lại may mắn như vậy, đã gặp phải hổ rồi vậy mà còn có thể thoát chết cõi chết như vậy? Mộ Dung Phong không thể đến muộn một bước sao? Hoặc là kiếm dài chậm hơn một chút.


Bây giờ sắc trời cũng đã tối rồi, nếu như không thể nhanh chóng tìm thấy hai người bọn họ chỉ sợ càng tối sẽ càng nguy hiểm.


một đoàn người nhập cùng với Hiên Vương đang đợi sẵn tiếp tục tiến lên phía trước tìm kiếm, vừa đi chưa được bao xa thì trong rừng sâu vang lên một tiếng nổ lớn” đùng đoàng” , một tia lửa lóe lên ngay lập tức khiến mọi người hoảng sợ.


Nghe thấy âm thanh quen thuộc này đến Lãnh Băng Cơ cũng bị dọa cho một trận kinh hãi, Mộ Dung Phong nhíu mày nghi ngờ nói:” Chấn Thiên Lôi?”


Dù sao thì nếu là Am Đạt vương tử cũng không nên bỏ chạy.


một đám người vội vội vàng vàng theo hướng âm thanh đi tìm, quả nhiên là hai người Cẩm Ngu và Am Đạt vương tử, hai người bọn họ người đầy bụi đất đang chạy ra từ đống khói bụi.


Phía sau bọn họ là một con hổ trắng hung hãn đang nằm trên vũng máu, lờ mờ trong ngọn lửa.


Lãnh Băng Cơ ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, trong tim bất giác trùng xuống.


mùi thuốc nổ sau vụ nổ.


Bên cạnh Cẩm Ngu có lẽ không có thứ vũ khí phòng thân lợi hại như vậy, nếu là như vậy thì chắc là của Am Đạt vương tử.


Hắn ta có thể mang theo bên mình chứng tỏ chắc chắn nó đã và cải tiến, chế tạo thành vũ khí có thể dùng để phòng thân.


Hơn nữa, lực sát thương của nó quá lớn, như vậy cà có thể làm nổ tung con mãnh hổ sặc sỡ đó tan tành thành từng mảnh, hiện trường là một mớ hỗn độn.


Đây không phải là một dấu hiệu tốt.


Chấn Thiên Lôi và Sấm Chiến Lôi không phải là những sáng chế mới mẻ gì, trên thực tế, chúng đã được áp dụng cho các cuộc chiến tranh dưới thời Đông Tụng, nhưng sự phát triển của chúng bị kìm hãm bởi ảnh hưởng của năng suất và công nghệ rèn vào thời điểm đó, cũng như các yếu tố quyết định của Triều đình.


Lãnh Băng Cơ cũng đã từng tận mắt chứng kiến uy lực của Chấn Thiên Lôi, Vu phó tướng đã có thể chạy thoát khi ở gần, chứng tỏ uy lực chắc chắn không lớn như vậy.


mạc Bắc thực sự có những thợ thủ công lành nghề có thể chế tạo ra thứ vũ khí sát thương như vậy.


Đối với những quốc gia cần chiến tranh và cướp bóc để mở rộng lãnh thổ và tài nguyên, họ chắc chắn sẽ mở rộng quy mô sản xuất và áp dụng nó trong các cuộc chiến tranh trong tương lai.


Khi mọi người đang kinh hoàng vây quanh hỏi han ân cần hai người Am Đạt vương tử bọn họ thì Lãnh Băng Cơ đã lợi dụng ánh sáng của ngọn đuốc để tìm kiếm những dấu vết còn sót lại trên mặt đất sau vụ nổ.


Ngoài đống lộn xộn giữa máu và thịt, cũng có thể nhìn thấy những mảnh sắt vụn.


Lãnh Băng Cơ đang muốn ngồi xổm xuống nhặt nó lên để nhìn kỹ hơn thì Lỗ đại nhân bên cạnh Am Đạt vương tử đã lặng lẽ tiến đến một bước đứng chắn trước mặt nàng:” Trong này thấm đẫm máu me và bẩn thỉu, mong là không làm kinh động đến Vương phi nương nương.”


Am Đạt vương tử từ cõi chết trở về vậy mà thân là quản gia của hắn ta mà hắn vẫn còn có thể nhàn hạ thoải mái để quan tâm xem có làm người khác sợ hãi hay không?


Lãnh Băng Cơ khẽ mỉm cười, trong lòng như đã hiểu rõ mọi chuyện, vị Lỗ đại nhân này rõ ràng là đang cố ý ngăn cản mình kiểm tra kỹ càng hiện trường.


Hắn ta đang chột dạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK