Nàng ta khó chịu đến mức nước mắt nước mũi đều chảy ra, giãy dụa bò ra ngoài, từng bước từng bước vô cùng khó chịu.
Muốn gọi người ta, nhưng âm thanh “a a” cứ bị nghẹn trong cổ họng, có sức mà không có lực, vô cùng yếu ớt, nên ngoài sân cũng chẳng ai nghe thấy.
Nàng ta cho răng có phải mình đã mắc bệnh gì nặng không, chợt thấy mình sắp chết rồi.
Cũng may, cơn khó chịu này đến nhanh mà đi cũng nhanh, dần dần tiêu biến như nước thấm xuống đất.
Người nàng ta thấm đảm mồ hôi bò dậy từ mặt đất.
Nghĩ liên tục nửa tiếng đồ hồ, loại cảm giác vô cùng khó chịu dần dần lui đi.
Lãnh Băng Nguyệt đang ở bên ngoài nói kháy mắng nàng ta lười biếng.
Nghe vậy nàng ta miễn cưỡng bò dậy, gương mặt trắng bệch đi ra ngoài.
Không có ai cảm thấy sự khác thường của nàng ta.
Trong lòng nàng ta cũng hơi sợ hãi, nhân lúc rảnh rỗi đi một chuyến đến chỗ lương y.
Lương y đã bắt mạch, chỉ cảm thấy quả thực.
có hơi khác thường, nhưng lại nói không rõ được nguyên do.
Nghe nàng ta miêu tả quá trình phát bệnh thì sắc mặt lương y có hơi ngưng đọng.
“Triệu chứng của ngươi xem ra rất giống trúng độc.
Nhưng trước nay ra chưa từng nhìn thấy hiện tượng trúng độc như thế này.
Không thì, ngươi đi mời Vương phi nương nương chẩn đoán cho ngươi thử xem.
Đợi ngày khác ta thỉnh giáo nàng ấy cũng được”
Tri Thu từ chối nói: “Có lẽ cũng là ngẫu nhiên thôi, đợi xem thử mấy hôm nữa, nếu như còn tái phát, nô tì sẽ lại làm phiền ngài”
Nói rồi nàng ta cuống cuồng bỏ đi.
Là vì, trong lòng nàng ta đột nhiên có dự cảm không lành một chút xíu nào.
Trước kia, thỉnh thoảng sẽ có triệu chứng chóng mặt vô lực, nhưng gần đây liên tiếp tái phát, không tránh khỏi quá kỳ quái.
Vả lại xảy ra từ sau khi mình dùng Ngưng Hương Đan, có thể nào triệu chứng này có liên quan đến Ngưng Hương Đan.
Vẫn nhớ ban đầu khu Lãnh Băng Nguyệt nói với Lãnh Băng Cơ về Ngưng Hương Đan này thì Lãnh Băng Cơ từng cảnh cáo nói rằng loại đan thuốc này có độc.
Nàng ta không thể đợi được mà muốn tìm Phương Phẩm Chi, một là muốn truy hỏi hắn ta dùng Ngưng Hương Đan này có phải sẽ có phản ứng kỳ quái hay không.
Mặc khác nàng ta vẫn mặt dày muốn thêm mấy viên từ chỗ Phương Phẩm Chi.
Cảm giác khát vọng lúc độc phát quá mãnh liệt rồi, quả thực.
không có cách nào nhịn được.
Nàng ta xuất phủ vốn chẳng hề bẩm báo cho Lãnh Băng Nguyệt biết.
Nhân lúc nghỉ trưa, nói mấy câu với thủ vệ trông cổng phủ, lấy cớ mua son phấn cho Lãnh Băng Nguyệt để thuận lợi xuất phủ.
Nàng ta biết, mỗi lần Lãnh Băng Nguyệt muốn gặp mặt Phương Phẩm Chi đều sẽ đưa của hồi môn cho gã sai vặt đến Kim phủ, để lời nhắn cho Kim nhị.
Chắc chắn Kim nhị đã từng dặn dò trước.
Nàng ta đội nắng đến cổng của Kim phủ, nghe ngóng tin tức từ thủ vệ trông cổng: “Ta là nha đầu bên cạnh của Trắc phi nương nương Phong vương phủ.
Trắc phi nương nương nhà ta sai ta qua đây tìm Tiểu Chi cô nương trong phủ nói vài câu, không biết nàng ấy có ở trong phủ không?”
Thủ vệ bốn mắt nhìn nhau: “Tiểu Chi cô nương nào? Trong phủ chúng ta không có người này”
“Sao có thể chứ?” Tri Thu cho rằng hai người này là người mới, không biết hết toàn bộ người trong phi làng ấy là nha đầu hạ bên người của nhị công tử nhà các người, dáng người rất cao, vô cùng xinh đẹp”
Người canh cửa chẳng giống như đang đùa: “Nhị công tử nhà ta quả thực có hai nha đầu hầu hạ bên cạnh, cũng đều xinh đẹp, nhưng không phải tên Tiểu Chi, cũng không cao”
“Là cô nương thường đến Phong vương phủ, bình thường thích mặc váy vải màu xanh, xách giỏ đan từ cành liễu: Người canh cửa vô cùng chắc chắn phủ quyết: “Ta đã trông cửa ở Kim phủ hơn hai mươi năm, đừng nói nha đầu hay gã sai vặt trong phủ, cho dù là hạ nhân bên cạnh người thường đến phủ đều có thể nhận ra.
Sợ rằng Trắc phi nương nương nhớ sai rồi! Có cần ta thông báo đến Nhị công tử một tiếng không?
“Không cần đâu” Tri Thu vội vàng từ chối: “Chỉ là mấy chuyện riêng thôi, không có liên quan đến Nhị công tử.
Để hôm khác ta gặp nàng ấy rồi nói sau, không vội: Tru Thi mang đầy bụng nghi ngờ, nghe lời của người canh cửa nói thì không phải nói cho qua loa thì càng thêm hoang mang không thôi, nhưng chỉ đành quay người thất vọng rời đi.
Chuyện vừa khéo, qua mấy hôm, Phương Phẩm Chỉ đoán chừng thời gian cũng tâm tầm rồi thì tự mình tìm đến cửa.
Tri Thu không có trong viện, nghe thấy tin thì hoảng loạn chỉnh đồ ngay ngắn ra nghênh đoán, nhưng Phương Phẩm Chi đã vào phòng Lãnh Băng Nguyệt, đóng chặt cửa lại.
Triệu ma ma chuyển cái ghế đến ngồi trước cửa đóng đế giày, vừa nhìn trái nhìn phải vừa kéo chỉ “chỉ la, chỉ la”.
Tại sao mỗi lần Tiểu Chỉ cô nương đến đều thần bí như vậy, như sợ bị người khác nhìn thấy? Mà dáng vẻ Triệu ma ma cứ như gặp phải kẻ thù lớn, giống như ở bên ngoài canh chừng vậy.
Lễ nào thực sự Ngưng Hương Đan này có gì đó không đúng? Như mình ăn vào sẽ nghiện, lên cơn sẽ rất khó chịu.
Cho nên, Lãnh Băng Nguyệt sợ bị người khác biết.
Tri Thu muốn biết bí mật liên quan đến Ngưng Hương Đan này, chỉ đáng tiếc Triệu ma ma canh phòng quá nghiêm ngặt.
Đỉnh Hương từ bên ngoài trở về, trên tay bưng hoa quả vừa lãnh về từ trong phủ.
Triệu ma ma gọi nàng ta đặt hoa quả xuống thì đi nghỉ ngơi một chút, không vội đưa đến cho chủ nhân.
Tri Thu xông ra từ trong phòng mình, lặng lẽ vẫy tay với nàng ta.
Đinh Hương nhìn thấy, đặt đồ xuống bước đến.
Tri Thu thần bí hỏi: “Hôm nay chủ nhân ban thưởng hai dĩa điểm tâm, bảo Triệu ma ma phân cho các người ăn, ăn ngon không?”
“Đinh Hương läc đầu: “Đến vụn điểm tâm cũng không nhìn thấy”
“Sao có thể thế được? Hai đĩa đầy ụ, Triệu ma ma ăn cũng không hết.
Nghe nói mua ở Quế Hương Trai, rất tinh xảo.”
Dù sao Đinh Hương vẫn còn nhỏ, nghe xong hơi thèm ăn.
Triệu ma ma keo kiệt như vậy, chắc là đã giấu đi từ từ ăn cho đã nghiện.
Tuổi đã lớn mà vẫn chẳng có tiền đồ như vậy.
Tri Thu cũng mang dáng vẻ cùng chung kẻ thù: “Đó là đồ chủ nhân thưởng cho mấy người các ngươi, bà ta dựa vào gì mà giấu hết cả.
Thật là ức hiếp mấy đứa nhỏ tuổi các người mà.
Thế này đi, ngươi giúp ta giữ chân bà ta, đừng để bà ta ngó vào trong viện.
Ta sẽ lén vào phòng bà ta.
Lục tìm cho.
ngươi ăn.
Ta không tin mất đi điểm thâm mà bà ta dám làm ầm lên”
Đinh Hương hơi do dự: “Vì chút đồ ăn như vậy, không tốt đâu?”
“Ngươi sợ cái gì? Kiên quyết không để bà ta quen tật xấu đó.
Các ngươi sợ bà ta, ta không sợ.
Lại bảo cho dù phát hiện thì bà ta cũng không biết ngại mà hoạnh họe các ngươi.
Hỏi ra thì cứ đổ lên người ta”
Tri Thu và Triệu ma ma không hợp nhau, Đinh Hương đã biết từ lâu, lại thêm chịu không nổi mê hoặc của điểm tâm nên gật đầu: “Được, ngươi đợi đi.
Ta sẽ nói mắt mình bị cộm để bà ta giúp ta thổi để thu hút sự chú ý của bà ta.
Nhưng ngươi phải nhanh lên, đừng để bị bắt”
Tri Thu gật đầu, nhìn Đinh Hương chạy đến cổng, sau khi nói vài câu với Triệu ma ma thì bụm mắt xoa mãi.
Dăm ba câu kéo Triệu ma ma đến nơi có mặt trời chiếu sáng để thổi mắt cho bà ta.
Tri Thu nhắm chuẩn cơ hội này, rón ra rón rén chuồn đến bên dưới cửa sổ phòng Lãnh Băng Nguyệt.
Dán tai vào bên dưới cửa sổ, nghiêng tai lắng nghe, bỗng dưng cả người đều chết sửng.
Âm thanh bên trong mặt dù xa lạ, nhưng vừa nghe là khiến người ta mặt đỏ tim loạn.
Cho dù Tri Thu chưa từng trải qua loại chuyện này, nhưng đã từng nghe mấy thím trong phủ nói về mấy chuyện lộn xộn đó trong lúc nhàn rỗi nhiều rồi.
Bên trong chính là động tĩnh như thế đó.
Lãnh Băng Nguyệt thở dốc, liều mạng đè nén âm thanh tràn ra từ cuống họng, xen kẽ vào đó là tiếng thở dốc của người đàn ông.
Chiếc giường khắc hoa bên trong cũng phát ra tiếu tấu nặng nề không thôi.
“Ta sắp chết rồi, chàng nhẹ chút!”
“Không phải nàng kêu la bảo ta nhanh chút sao? Sao.
nhanh vậy đã không chịu nổi rồi?”
“Dùng Ngưng Hương Đan… da thịt này đến hôm nay đã không chịu nổi sự dày vò của như vậy của chàng rồi, đụng một chút là bầm một mảnh, cẩn thận bị người khác nhìn thấy”.