Chương 30: Thay thế Vương phi đi chúc thọ
“Ha ha, Vương gia đại nhân, ngài còn biết ta hiện tại vẫn còn là Phong Vương phi sao? Như vậy, Lãnh Băng Nguyệt với tư cách là một Trắc Phi, lại bịa đặt, châm ngòi ly giản, ta không phải có thể dựa theo quy củ, đại khai sát giới a?
Người đã yêu cầu ta làm đúng bổn phận, vậy cũng thỉnh người tôn trọng tình nghĩa phu thê, người tin người khác buông lời gièm pha vũ nhục ta, đồng dạng cũng là vũ nhục chính người,
“Miệng lưỡi bén nhọn! Thật là cái loại độc phụ lưỡi dài!”
Bàn tay Mộ Dung Phong khớp xương cân xứng, ngón tay thon dài, chậm rãi siết chặt thành nắm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh, quai hàm ngậm chặt, cả người tràn đầy sát khí làm cho người khác sợ hãi không thôi. Lãnh Băng Cơ không chút lùi bước, ngược lại quật cường mà ngẩng mặt, thẳng tắp trừng mắt hắn, mang theo khiêu khích. “Quân tử động khẩu không động thủ, ta chỉ là tuân theo cổ huẩn”.
Kỳ thật ta cũng yêu thích đơn giản thô bạo, bất quá hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, ta đánh không lại ngươi, nếu không đối với miệng lưỡi người như vậy đảng đánh như vậy, ta đã sớm đánh chết người rồi.
“Lãnh Băng Cơ, ngươi đừng tưởng rằng bổn vương không động thú với nữ nhân thì người có thể muốn làm gì thì làm”. Lãnh Bằng Cơ giống như nghe được lời nói khôi hài…, cứ vậy mà “Phốc phốc” nở nụ cười: “Từ khi ta tiến vào vương phủ ngày đầu tiên, ta đây chịu của người còn thiếu cái tát, đại nạn không chết, ta có phải hay không còn phải cảm kích Vương gia ngài khai ân không giết đâu?”
Nàng không phân biệt phải trải như vậy làm cho Mộ Dung Phong tức xanh mặt.
“Từ ngày mai trở đi, bổn vương sẽ phải thị vệ một tấc cũng không rời bảo hộ an toàn của ngươi. Không có bổn vương cho phép, ngoại trừ Phong Vương phủ cùng Quốc công phu, ngươi không được phép đi đầu! Trước khi đi người đều phải báo cáo”
Đây là muốn tìm người giám thị minh, hạn chế tự do sao? Lãnh Băng Cơ thống khoái gật đầu: “Tốt, nhớ rõ an bài hai tiểu ca ca tuấn tú một chút, nếu không ta sẽ đánh giá không tốt đẩy” Mộ Dung Phong mím mím môi mỏng, đem lửa giận kìm nén lại, phẫn nộ phất tay áo bỏ đi. Lãnh Bằng Cơ cảm thấy tên Vương gia này chính là quá nhàn rỗi đợi mình mình thật lâu, lại khi đang chửi liền dừng lại bỏ đi.
Nhi Nhi ở một bên bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh, vẻ mặt đau khổ: “Tiểu thư ah, ngài không thể cùng Vương gia mềm mỏng chút sao? Tội gì phải khổ như thế chứ?”
Lãnh Băng Cơ Xùy nhẹ một tiếng: “Ta nịnh nọt hắn làm cái gì? Không biết Lãnh Bằng Nguyệt kia ở trước mặt hắn lại nói hươu nói vượn mấy thứ gì đó, hắn liền bộc phát giống như pháo nổ. Tàn bạo, ngu ngốc, háo sắc lại còn là loại lỗ tai mềm, có ít nhiều giống Thương Trụ Bạo Quân.” Nhi Nhi bị dọa một cái giật mình: “Người như thế nào mà cái gì cũng dám nói ah, làm em sợ muốn chết” “Em thật nhát gan, lần sau chúng ta cãi nhau em cách xa ra, đừng đứng như cọc gỗ phá đảm ở đây”
Nhi Nhi thật sự rất muốn nói, các đôi vợ chồng khác cãi nhau là nói chuyện, người cùng Vương gia là động thủ ah, còn chiếu chút nữa dùng đến dao rồi, bạo lực máu tanh, hiếm ai xem được.
Mộ Dung Phong tức giận rời khỏi chủ viện, tại nhà thuỷ tạ ở hậu viện gặp được Lãnh Bằng Nguyệt. Nàng một bộ áo trắng thoát tục, tóc dài xõa vai, nghiêng người ngồi ở chiếc ghế gỗ, duỗi những ngón tay mảnh khảnh, ném thức ăn cho cá chép trong hồ.
Cá chép chen chúc trong làn nước dưới chân nàng, tạo một sự đối lập thú vị. Mộ Dung Phong tức giận mà nghĩ, đây mới là nữ nhân, cảnh đẹp ý vui, nhu tình như nước, đơn thuần ôn nhu. Lãnh Băng Cơ vừa thổi lại vừa cứng ngắc, quả thực là hòn đá trong hầm phân.
Lãnh Băng Nguyệt nghe tiếng bước chân của hắn đi tới, xoay người lại tự nhiên cười nói, sau đó nhấc làn váy, vui mừng mà. hướng phía hắn đi tới, nhào vào trong ngực của hắn, duỗi ngón tay phủ lên lông mày còn đang nhíu chặt của hắn.
“Tỷ tỷ lại làm Vương gia tức giận sao?” Mộ Dung Phong lạnh lùng nói: “Không được nhắc tới nàng ta”.
Lãnh Bạch Nguyệt thấp cúi thấp đầu: “Đều do Trị Thu cải tiểu nha đầu kia lắm miệng, thiếp vừa mới răn dạy nàng. Vương gia không cần để ở trong lòng, thiếp thân tin tưởng, tỷ tỷ cùng Vân thể tử là trong sạch đẩy”
Mộ Dung Phong trong lòng bực bội, chỉ “Ăn” một tiếng: “Người đang đợi ta?”.
Lãnh Bạch Nguyệt từ trong tay áo lấy ra mấy tấm thiệp mời: “Vừa rồi quản sự tim chàng, nói là lão phu nhân phủ Bả hầu ngày mai thọ yến, cùng với Lâm phủ Đại công tử năm ngày sau đại hôn chi hỉ, còn có mặt khác mấy cái quý phủ thiệp mời, thỉnh Vương gia xem.”
Một ít sự tình vụn vặt, Mộ Dung Phong cũng không hao tâm tổn trí. “Hạ lễ tất cả đều dựa theo quy củ trước đây mà đưa đi các quý phủ, quản sự tự có chừng mực, tự làm được, không cần báo cho ta biết rõ”.
Lãnh Bạch Nguyệt mậu quang lóe sáng: “Lão phu nhân phủ Bả hầu thọ yến sào? Quốc công phủ hôm nay cố ý cho người tới nhắc nhở, nói Vương gia cùng tỷ tỷ nếu có thì giờ rảnh rỗi, liền đến uống một chén rượu”
Lão phu nhân phủ Bả hầu chính là ngoại tổ mẫu đích muội của Mộ Dung Phong, dựa theo bối phận, thì là Mộ Dung Phong di nãi nãi, xem như quan hệ họ hàng xa xôi.
Mới vừa cùng Lãnh Bằng Cơ đại chiến một hồi Mộ Dung Phong khẽ hừ một tiếng: “Lại để cho nàng đi ra ngoài làm cái gì? Muốn mất mặt xấu hổ sao? Phàm là xã giao loại này cũng không cần quản nhiều, nói thân thể nàng sinh bệnh nhẹ, tạm thời bất tiện. Ta cũng không rảnh”.
“Vương gia nếu là công vụ bề bộn, thiếp thân ngược lại có thể tự mình đi một chuyến, đưa lên thọ nghi, bề ngoài biểu lộ vương gia đối với phủ Bá hầu coi trọng”
Có rất nhiều nơi là không thích hợp cho thân phận của Lãnh Bạch Nguyệt xuất đầu lộ diện. Chảnh phi cùng Trắc Phi mặc dù chỉ là khác đi một chữ chênh lệch, nhưng lại cách biệt một trời. Lãnh Băng Cơ đến là vinh hạnh, nàng đi, chủ nhà chưa hẳn cảm kích.
“Nhân tình vãng lai đều là quý phủ quản gia phụ trách quản lý, ngươi nếu là muốn đi ra ngoài đi đi lại lại, có thể hẹn hảo hữu ngắm hoa dùng trà, loại này thọ yến là không…hợp lẽ cho lắm”.
Lãnh Bạch Nguyệt đem thiệp mời tất cả đều nhét vào trong ngực: “Vương gia công vụ bề bộn, ngày sau những việc vụn vặt như người vãng lai này, Bạch Nguyệt nguyện ý thay người phân ưu. Hành xử đúng mực cùng quy củ Bạch Nguyệt vẫn là hiểu rõ”.
Mộ Dung Phong một mực không yên lòng, đối với nàng nhiệt tình tự đề cử mình, cũng chỉ là thanh thiên mà “Ân” một tiếng, qua loa hai câu, bỏ qua nàng ta trực tiếp đi thư phòng.
Ngày hôm sau Lãnh Bằng Cơ ra lại xuất môn, xe lừa không thấy nữa, mà chuyển thành một cỗ xe ngựa thoạt nhìn coi như thuận måt.
Cạnh xe là hai tên thị vệ, cao to cường tráng, trên mặt còn mang theo mặt nạ quỷ, thấy Lãnh Bằng Cơ đều không nói một câu, đứng xa mà trông, không biết Mộ Dung Phong đã cùng bọn họ đã thông báo cái gì.
Lãnh Bằng Cơ chỉ muốn nói ngây thơ, Mộ Dung Phong một cái nam nhân lớn như thế nào lại giống như tiểu hài tử, luôn ưa thích làm ra loại việc ngây thơ như vậy. Mình bây giờ thể nhưng là phụ nữ có thai ah, về phần chuyện đó khát khao sao?
Nói đến mang thai, Lãnh Băng Cơ hai ngày này một mực đều do dự lưu hay không lưu.
Lưu lại đứa bé này, sớm muộn gì sự việc cũng bại lộ, hoàng gia tuyệt đối không có khả năng lưu lại cái hài tử lai lịch không rõ ràng, liên quan đến mình chính là một xác hại mệnh.
Vị bảo vệ tính mạng, mau chóng phá thai là nhất lựa chọn sáng suốt.
Có thể là do bản thân mới từ Quý Môn quan trở về, hôm nay thân thể còn suy yếu, lại trong ngoài rối loạn, Lãnh Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm, ca ca ở nơi đó cũng là nguy cơ trùng trùng, hiện tại quả không phải thời điểm thích hợp phá bỏ cái thai này.
Thân thể là tiền vốn, những lời này chính là chân lý.
Mãi nghĩ ngợi lung tung, sau lưng có người lạnh lùng mỉa mai: “Vương gia vậy mà lại phải hai thị vệ thiếp thân bảo hộ tỷ tỷ, đây là lo lắng cho an nguy của tỷ hay là không yên lòng hành tung của tỷ đây?”
Không cần quay đầu lại, chỉ nghe âm thanh âm dương quái khí kia, Lãnh Băng Cơ cũng biết, chính là Lãnh Bạch Nguyệt không thể nghi ngờ.
“Một nữ tử chủ động nhảy vào trong nước, lột sạch quần áo cầu dẫn vị hôn phu của người khác Vương gia còn yên tâm, ta đây thì có cái gì phải lo lắng” Lãnh Băng Cơ lạnh lùng hỏi lại.
“Cái này gọi là có năng lực đi, bất quá ngươi cũng có thể nhảy vào trong nước, thử xem Vương gia có cứu người hay không?”
Lãnh Băng Cơ ngẩng mặt, cao thấp dò xét liếc nàng: “Muội muội quả nhiên có năng lực, chủ động yêu thương nhung nhớ nhiều lần như vậy, chỉ hận không thể đem chính mình chào hàng ra ngoài. Xem ra Vương gia đối với người cũng không phải rất hài lòng”
Một lời nói ra chọt trúng chỗ đau của Lãnh Bạch Nguyệt, nàng ta nghiến răng, một lần nữa đổi lại tư thái vênh váo tự đắc, từ trên bậc thềm nhàn nhã bước xuống, làn váy lụa vàng thêu hoa mẫu đơn quét qua mặt đất.
“Coi như là Vương gia không hài lòng, cũng tốt hơn là nổi trận lôi đình, ghét cay ghét đắng đến tận xương tủy như đối với người. Giống như tiệc thọ yến của Lão phu nhân phủ Bá hầu hôm nay, Vương gia chính là ghét bỏ người làm xấu hổ mất mặt, lại để cho muội muội ta đây, thay thế tỷ tỷ đi chúc thọ Lão phu nhân đây này”
Lãnh Băng Cơ một lần nữa liếc nhìn nàng ta, khó trách hôm nay nàng ta ăn mặc tỉ mỉ như vậy, nguyên lại là muốn xuất đầu lộ diện a.
Mộ Dung Phong an bài như vậy cũng sớm nằm trong dự liệu của nàng, không có gì kỳ quái, Chính mình cho hắn đội nón xanh, hơn nữa ngay ngày đại hôn bị làm cho mất hết thể diện, hắn để cho minh xuất đầu lộ diện để bị nhắc lại chuyện cũ mới là lạ.
Cho nên, đối với Lãnh Băng Nguyệt đang khoe khoang, nàng cũng không có cảm giác mất mát: “Vừa vặn, ngươi đi Bá hầu phủ, ta đi quốc công phu, mỗi người đi một lối”.
Đều nói, người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Lãnh Băng Cơ chỉ là không muốn ở trên đường cải người đến người đi đông đúc cùng nàng ta tranh cãi, nên có ý định rời đi. Những lời này lọt vào trong tai nàng ta lại mang ý tử khác.
Dù sao, Bá hầu phủ so với quốc công phủ luôn thấp hơn một bậc, nàng ta vốn đang cho rằng, Lãnh Băng Cơ là quả hồng mềm mà khoe khoang.