Mục lục
Hầu môn kiêu nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 70-2: Dừng tay




- A Trạch.

- Nhạc phụ?

Triệu Đạc Trạch kinh hỉ quay đầu lại, Khương nhị gia đang chống một nhánh cây, bất mãn u oán nhìn hắn, Triệu Đạc Trạch đứng dậy chạy thẳng đến.

- Nhạc phụ, người còn sống…

- Tiểu tử thúi, ngươi ngóng trông ta chết sao?

- Không phải…

- Hừ, lâu như vậy mới xuống cứu ta, ngươi không ngoan.

Khương nhị gia ném cành cây xuống đất, ngã người vào Triệu Đạc Trạch.

- Ngươi có biết không, thiếu chút nữa ta đã ngã chết?

- Không phải ta đã xuống rồi sao…

- Ta không hài lòng, lúc ta trượt xuống dưới, không phải ngươi nên nhảy xuống liền sao?

- Nhạc phụ đại nhân.

- Chính là ngươi không đúng, ngươi không hiếu thuận, ta sinh khí.

- …

Triệu Đạc Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, nhạc phụ lại làm nũng với hắn.

Sau này cho dù hắn có quyền khuynh thiên hạ, vẫn như cũ không có cách nào tức giận với nhạc phụ cùng Dao Dao.

Lúc Khương nhị gia bệnh nằm trên giường, Triệu Đạc Trạch vẫn luôn ở trước giường hầu bệnh, ăn uống tiêu tiểu, hắn cũng không để người khác nhúng tay…

Thế nhân đều tán dương hắn hiếu thuận, chỉ có hắn biết, nếu không có nhạc phụ, sẽ không có hắn, hắn hiếu thuận Khương nhị gia là đáng làm.

Đương nhiên đây là sau này.

Triệu Đạc Trạch cõng nhạc phụ.

Khương nhị gia gục đầu trên vai hắn, Khương Nhị gia thở ra nhiệt khí, hắn đang nóng lên, hơn nữa bị thương cũng không nhẹ, Triệu Đạc Trạch nhìn quanh sơn cốc, hy vọng có thể tìm được đường ra.

- Nhạc phụ, nói với ta chuyện trước kia đi.

Khương nhị gia nói những lời kia, không phải cố ý trách móc, mà là hắn không muốn Triệu Đạc Trạch nhìn ra hắn đang bị thương.

- Người không thể ngủ, nhạc phụ! Khương nhị gia.

Triệu Đạc Trạch thấy tình huống không ổn, tìm một cái sơn động, đem Khương nhị gia đặt xuống, rồi chạy ra sơn động.

Một lát sau, trong tay Triệu Đạc Trạch cầm một mảnh lá cây lớn, trong lá cây đựng đầy nước, cẩn thận đút nước cho Khương nhị gia.

- Nhạc phụ...Người không thể chết.

- Không chết được.

Sắc mặt Khương nhị gia tái nhợt, giơ tay cố sức sờ khuôn mặt của Triệu Đạc Trạch.

- A Trạch không cần tự trách, ta không chết được, ta không làm chuyện gì xấu, khinh nam bá nữ cũng không dám làm, nhưng đánh nhau ẩu đả, uống rượu đánh bạc ta đều đã làm.

Khương Nhị gia dựa vào vai Triệu Đạc Trạch, chậm rãi nói:

- Ngươi muốn biết ta trước kia như thế nào không? Ta nói cho ngươi biết, lúc ta còn nhỏ cũng chịu không ít khổ, đọc sách không được, luyện võ cũng không được, phụ thân cùng mẫu thân không thích ta, thậm chí có nhiều năm không nói với ta một câu, ta rất ít bằng hữu, trừ trùng, không có ai bồi ta…… A Trạch, ta thậm chí không bằng ngươi, ngươi hiểu chưa?

- Ừ.

Triệu Đạc Trạch gật gật đầu:

- Nhạc phụ người mệt mỏi, đừng nói nữa.

- Không mệt.

Khương nhị gia cười nói:

- Lúc này ta lại muốn nói, A Trạch, ta biết ngươi hận, ngươi oán, ngươi khổ, ngươi muốn báo thù, này đó ta đều hiểu, ta không phải ngăn cản ngươi, nhưng nếu ngươi sống tốt, thì kẻ thù của ngươi mới có thể hâm mộ ghen tị. Nếu ngươi thê thảm, chỉ khiến bọn họ đắc ý, khiến Dương gia lão bà nghĩ rằng, quyết định của mình không có sai.

- Ta…Vì cái gì, bọn lại muốn đối xử với ta như vậy?

- Không ai có thể lựa chọn xuất thân, thần tiên cũng không được.

Khương nhị gia kéo tinh thần:

- Ngươi vô tội, Triệu Đạc Dật cũng vô tội, ngươi thật đáng thương, Triệu Đạc Dật cũng đáng thương, A Trạch, không phải ta không cho phép ngươi trả thù Triệu Đạc Dật, nhưng ngươi không thể giết hắn, không thể a… Nếu ngươi làm hắn bị thương, ngươi so với Dương môn lão thái quân vì tư lợi bản thân mà thương tổn người vô tội, có gì khác nhau? Bọn họ đều nói ngươi không được, đều nghĩ ngươi không tốt, ngươi phải thay đổi, khiến thế nhân nhìn rõ, ngươi không phải phế vật, cho dù là thứ tử, vẫn sống tốt không kém gì đích tử.

Khương nhị gia lau nước mắt trên mặt Triệu Đạc Trạch:

- Qua hôm nay, không được khóc nữa, nam nhân, đổ máu không đổ lệ. Lúc ta làm Vĩnh Ninh hầu thế tử, sắc mặt huynh đệ của ta biến hóa thật đẹp a, ta rất đắc ý, thật sự rất đắc ý, người trước kia khinh thường ta, hiện giờ ở trước mặt ta quỳ xuống, ha, cái loại đắc ý này so với bất luận cái gì cũng thật sảng, khắp người lỗ chân lông muốn mở ra.

- Ngươi có cơ sở tốt hơn ta, ta không thông tinh văn võ. Phụ thân ta từng nói, ngươi là thiên tài, không chỉ có tướng mạo giống lão Tần vương, phẩm hạnh, xử sự cũng giống, chỉ cần ngươi thay đổi một chút, ngươi sẽ xuất sắc hơn lão Tần vương, tước vị vứt đi có là gì? Chính mình có bản lĩnh, còn sợ không chiếm nổi danh vọng? Không có nhân mạch của Dương gia, ngươi cũng không chết được, ao hồ không vây được giao long.

- Ta nhớ kỹ, nhạc phụ người đừng nói nữa.

Triệu Đạc Trạch cảm giác hơi thở của Khương nhị gia càng lúc càng mỏng manh, mắt rưng rưng:

- Nhạc phụ, ta nhớ rõ lời ngươi nói, cả đời đều nhớ rõ.

- Được…Ta không nhìn lầm tiểu tế.

Tầm mắt Khương nhị gia mông lung, nhưng thấy Triệu Đạc Trạch quyết tâm cùng tỉnh ngộ, không cần vì Triệu Đạc Trạch mà lo lắng.

Này cũng coi như đã hoàn thành chuyện Khương Lộ Dao giao phó, tuy quá trình khẩn trương một chút, nhưng lúc nghìn cân treo sợi tóc, hắn đã đuổi kịp.

Vẫn là Dao Dao thông minh, phát giác bí mật của Tần vương phủ, đổi lại là người khác, sao có thể phát hiện ra bí ẩn?

- Ta đã truyền tin cho Dao Dao, nàng sẽ tới bãi săn, vì ngươi…Cái gì Dao Dao cũng làm, nàng thông minh hơn ta, biết ăn nói hơn ta, ngươi có tâm sự gì cứ nói với Dao Dao, mặc kệ ngươi muốn báo thù, hay là muốn giữ vị trí thế tử, cứ nói cùng nàng, giữa các ngươi…Không cần khách khí, Dao Dao a, cũng là người ích kỷ, nữ nhân khắc nghiệt, nàng không thiện lương, chỉ bênh vực người của mình...

- Nhạc phụ.

Khương nhị gia ngất đi, tay Triệu Đạc Trạch nhiễm đầy máu của Khương nhị gia, cố nén nước mắt, lại một lần cõng Khương nhị gia chạy khỏi sơn động, hắn điên cuồng tìm kiếm đường ra…Không biết chạy bao lâu, cũng không biết đi bao xa, hắn nghe thấy tiếng vó ngựa, có người…Phía trước có người

Triệu Đạc Trạch hoảng hốt, giống như nhìn thấy một nữ tử chạy về phía hắn.

- Dao Dao?

Tinh lực cạn kiệt, hắn té lăn trên mặt đất, ánh mặt trời chói lóa chiếu vào đôi mắt của hắn, không nhìn rõ người trước mặt, nhưng hắn lại có cảm giác an tâm, chắc là người quen.

- Cứu nhạc phụ của ta…Cứu hắn.

- A Trạch.

Khương Lộ Dao ôm Triệu Đạc Trạch, nước mắt trong suốt chảy xuống khuôn mặt tái nhợt của Triệu Đạc Trạch.

- Không sao, các ngươi sẽ không sao.

_____________________________

Lúc Khương Lộ Dao đuổi tới bãi săn, liền đụng phải Triệu Đạc Dật, nghe Triệu Đạc Dật nói lại, Khương Lộ Dao không có hai lời, xoay người dẫn hạ nhân tìm đường, nàng không muốn nhìn thấy Triệu Đạc Dật, sợ mình sẽ nhất thời xúc động mà giết chết Triệu Đạc Dật cái gì cũng không biết.

- Nếu A Trạch cùng phụ thân ta có chuyện gì, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Những lời này là lời cuối cùng mà Khương Lộ Dao nói với Triệu Đạc Dật.

Nàng đi xuống sơn cốc nơi bọn họ ngã xuống, dẫn theo người tìm bọn họ, lúc nàng càng ngày càng nôn nóng, cuối cùng nhìn thấy Triệu Đạc Trạch đang cõng Khương nhị gia chạy như bay.

Nhìn thấy Triệu Đạc Trạch đã hết khí lực vẫn không chịu buông Khương nhị gia ra, nàng thực cảm động, mà lời đầu tiên hắn nói với nàng lại là cứu nhạc phụ...

- A Trạch.

Triệu Đạc Trạch khiến nàng không thể từ bỏ, không thể rời xa.

Nếu sau này Triệu Đạc Trạch phản bội nàng, nàng sẽ kéo Triệu Đạc Trạch cùng chết.

______________________________

- Tẩu tử, ta không biết…

- Ta không muốn nghe ngươi nói, đi ra ngoài.

Khương Lộ Dao lau trán Triệu Đạc Trạch vẫn còn hôn mê, Triệu Đạc Dật đứng bên ngoài lều trại, cảm giác mất mát thống khổ, cúi đầu, xúc phạm đại huynh cùng Khương nhị gia, hắn rất khổ sở, Khương Lộ Dao hận hắn, Triệu Đạc Dật càng khổ sở.

Trước kia Khương Lộ Dao còn xem hắn như tiểu thúc, hiện giờ trong mắt Khương Lộ Dao hoàn toàn không có hắn.

Triệu Đạc Dật xoay người, bước chân trầm trọng rời khỏi lều trại, trời cực nóng cũng không thể xua tan bi thương trong lòng hắn.

Hắn nên sớm hiểu rõ, hắn không chỉ bỏ lỡ Khương Lộ Dao, lần này hắn hạ lệnh bắn tên làm bị thương Khương nhị gia, bị thương đại ca, nàng hận hắn.

Thái y bắt mạch cho Khương nhị gia cùng Triệu Đạc Trạch.

Khương nhị gia nhìn vết thương rất hù dọa người, nhưng thật ra cũng không trí mạng.

Cần phải điều dưỡng ba bốn tháng, mới có thể chậm rãi khôi phục nguyên khí.

Còn Triệu Đạc Trạch…Là mệt quá nên hôn mê, chỉ cần nghỉ ngơi hai ba ngày là ổn.

Sau khi Khương Lộ Dao đưa tiễn thái y, vẫn luôn canh giữ bên người Triệu Đạc Trạch.

Đã qua hai ngày, mà Triệu Đạc Trạch vẫn hôn mê bất tỉnh, thái y không biết đây là có chuyện gì, Khương Lộ Dao cũng không trách cứ thái y vô dụng, nàng hiểu rõ, Triệu Đạc Trạch không có cách nào đối mặt với thế nhân, vết thương trong lòng hắn rất sâu, rất sâu.

- A Trạch nếu chàng không tỉnh, ta phải làm sao bây giờ?

( Yul: ta ít dùng từ chàng lắm. Nhưng lần này dùng vì hợp cảnh KLD lúc này. Còn cảnh khác ta vẫn dùng ngươi nhé. Chàng sến lắm)

Nhẹ nhàng hôn môi Triệu Đạc Trạch, Khương Lộ Dao lẩm bẩm:

- A Trạch, chàng không nhìn thấy ta? Nếu có người khi dễ ta, phải làm sao bây giờ? Nếu có người tính kế ta? Chàng cũng mặc kệ sao?

- Phạm sai lầm là Dương phi, là nhũ mẫu, là người Dương gia, không phải chàng, A Trạch, tỉnh lại được không?

- Mặc kệ chàng muốn báo thù, hay là đòi nợ, ta sẽ giúp chàng, A Trạch, chỉ cần chàng tỉnh lại, ta ta…Cái gì cũng nghe theo chàng.

Khương Lộ Dao ngã đầu vào ngực Triệu Đạc Trạch, nước mắt ướt y phục của hắn, đột nhiên Khương Lộ Dao nghe thanh âm quen thuộc.

- Ta muốn nàng sinh ba nhi tử, một nữ nhi…Dao Dao, ta muốn nhi nữ thành đàn, ta muốn làm phụ thân tốt

- Được.

Khương Lộ Dao lau nước mắt.

- Ta đồng ý, ngươi nói sinh nhiều hay ít, ta cũng sinh cho ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK