Mục lục
Hầu môn kiêu nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 91-2: Cắn nhau 2




Một lát sau, ba nhi tử của Tần vương phi chỉnh tề nề nếp xếp thành một hàng, quỳ gối trước mặt hoàng hậu nương nương:

- Bái kiến hoàng hậu nương nương.

Nhi tử của Tần vương phi lớn nhất là mười bảy tuổi, nhỏ nhất là mười ba tuổi, bọn họ mặt mày tuấn lãng, răng trắng môi hồng, mắt như sao sáng, dáng người mạnh mẽ, điều khiến hoàng hậu bất bình chính là bọn họ dào dạt hơi thở khỏe mạnh.

Bọn họ đều rất khỏe mạnh.

So với thái tử còn khí phách hăng hái hơn nhiều.

Thái Tử bị bệnh tình tra tấn, thân thể khô gầy, tinh thần uể oải, không hề có nhuệ khí mũi nhọn của thanh thiếu niên.

Hoàng hậu nhìn bọn họ, thiếu chút nữa đã cắn nát khăn trong tay.

- Đứng lên, mau đứng lên.

Hoàng hậu mỉm cười, khen:

- Bọn họ càng ngày càng giống Tần vương, trổ mã thực tốt, cũng rất giống ngươi.

- Hoàng hậu nương nương quá khen.

Tần vương phi khiêm tốn, thuận tiện liếc nhìn mấy vị nhi tử một cái.

Tam tử ngầm hiểu, tâm tình có chút khẩn trương.

Hoàng hậu ban thưởng ngồi, rồi cười nói:

- Hôm nay bổn cung cần phải khảo giáo các ngươi, vừa vặn trước đó vài ngày, ở Giang Nam tiến cống một rổ anh đào, hôm nay lấy anh đào làm đề mục, các ngươi vừa nhấm nháp anh đào, vừa làm hai câu thơ từ. Gần đây tâm tình của bổn cung không được tốt, nếu các ngươi làm ra thơ hay ta sẽ trọng thưởng.

- Chúng thần tuân chỉ.

Tam tử đồng thanh đáp lời.

Cung nữ cầm khay tiến vào, trên khay là ba đĩa anh đào, mỗi một đĩa bày biện anh đào đỏ thẫm ánh hồng thật sự tươi sáng.

- Nếm thử xem, anh đào cực kỳ tươi mới.

- Tạ hoàng hậu nương nương.

Bọn họ không thích ăn anh đào, nhưng anh đào là hoàng hậu nương nương ban thưởng, bọn họ không dám không ăn, đành cầm anh đào lên bỏ vào miệng.

Tần vương phi ngồi nhìn, cảm thấy có chút không thỏa đáng, nhưng không nói nên lời, chổ nào không ổn.

Không đợi bọn họ làm thơ, một cung nữ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào:

- Không được, không được, nương nương, anh đào không thể dùng, anh đào có độc.

- Cái gì?

Tần vương phi khiếp sợ, bước nhanh tiến tới, theo bản năng sờ mạch cho ba nhi tử, liều mạng ép bản thân phải bình tĩnh, nếu có độc, cần phải... Cần phải nôn:

- Đi chuẩn bị nước muối hoặc trứng gà sống, mau đi.

- Để làm gì?

- Thúc giục nôn.

Tần vương phi ngẩn đầu nhìn thấy hoàng hậu nương nương thoải mái thảnh thơi, sau đó cẩn thận sờ mạch của nhi tử, Tần vương phi liền hiểu rõ:

- Nương nương...Ta...

- Các ngươi lui xuống đi.

Hoàng hậu phất tay, cung nhân vội đi ra ngoài.

- Ba người các ngươi cũng lui xuống đi, không cần xuất cung.

- Tuân chỉ.

Tam tử lo lắng nhìn thoáng qua mẫu thân, muốn giúp mẫu thân nói chuyện, lại không biết nói từ đâu, chỉ có thể chắp tay lui ra ngoài.

Tần vương phi cắn môi, hoàng hậu hỏi:

- Mới vừa rồi ngươi nói lấy cái gì?

- Thần thiếp chỉ học theo thái y...

- Ngươi có tin bổn cung hạ độc nhi tử của ngươi?

- Nương nương...

- Ngươi nghĩ gì, bổn cung cũng hiểu được, y nữ có địa vị quá thấp, ngươi muốn dấu đi, bổn cung có thể hiểu.

Hoàng hậu chậm rãi đứng dậy:

- Ngươi yêu thương nhi tử của mình, bổn cung cũng yêu thương thái tử, vì thái tử, bổn cung thà bản thân bị trời phạt. Tần vương phi, chỉ cần ngươi có thể trị liệu tốt cho thái tử, hoặc là giúp bệnh tình của thái tử điện hạ giảm bớt, bổn cung sẽ quên chuyện ngày hôm nay, ngươi cùng bổn cung vẫn giống như trước kia, bổn cung vẫn sẽ cất nhắc ngươi, thậm chí tương lai... Bổn cung được thế, có thể giúp ngươi đạt thành tâm nguyện.

- Bổn cung đều nói những câu thật lòng, dám thề với trời đất, không cô phụ hôm nay ngươi ra tay chi ân.

- Nương nương, thần phụ chỉ biết một chút bên ngoài, tuyệt đối không dám nói là tinh thông, càng không dám tùy tiện bắt mạch cho thái tử.

- Lời này là không đúng rồi, ta thấy ngươi chỉ hiểu biết một chút mà so với danh y tầm thường cũng không kém gì. Nếu ngươi không dựa theo lời bổn cung nói...Hiện tại bổn cung còn là hoàng hậu nương nương, Tần vương phi, bổn cung tức giận ngươi chịu không nổi. Nếu thái tử...Bổn cung không ngại tìm người bầu bạn với thái tử, đỡ để thái tử ở dưới mà cô độc, không ai nói chuyện với hắn.

- Thần phụ sẽ tận lực thử một lần.

- Chữa khỏi bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi, trị liệu không tốt, bổn cung cũng sẽ không trách ngươi, ngươi tận lực là tốt rồi.

- Nương nương.

Tần vương phi quỳ gối trước mặt hoàng hậu, thấp giọng nói:

- Thần phụ chỉ cầu nương nương có thể giữ bí mật, thần phụ từng nói với người ta, không đọc mấy quyển y thư, hơn nữa tình huống trong vương phủ rất phức tạp, thần phụ không thể để Tần vương điện hạ biết việc này.

- Có thể, ngươi cùng bổn cung đi tới Đông Cung, nếu bổn cung đã thỉnh ngươi xem bệnh cho thái tử, đương nhiên sẽ bảo vệ ngươi bình yên vô sự.

- Đa tạ nương nương.

Nhi tử bị hoàng hậu nương nương giữ làm con tin, sao Tần vương phi dám không tận lực?

Cho dù nàng không vui, vẫn biết nếu không trị hết bệnh cho thái tử, hoàng hậu tuyệt đối sẽ không nói nhẹ nhàng như vậy, cho dù chữa khỏi bệnh cho thái tử, hoàng hậu cũng không dễ dàng buông tha nàng.

Tần vương phi biết bệnh tình của thái tử không có khả năng trị tốt, chỉ có thể kéo dài mệnh mà thôi. Cũng vì vậy mà Tần vương phi mới hy vọng thái tử đăng cơ làm đế, có một hoàng đế ốm yếu, so với một hoàng đế cường thế thì tốt hơn nhiều.

Hoàng đế quá cường thế, Tần vương phủ sẽ không có kết quả tốt.

- Thật đúng là phải cảm tạ Dương môn thái quân, nếu không phải thái quân nhắc tới, bổn cung cũng không biết Tần vương phi biết y thuật.

Hoàng hậu nhìn Tần vương phi châm cứu cho thái tử, nhàn nhạt nói:

- Bổn cung biết ngươi cùng Dương môn thái quân có khúc mắc, ngươi cứ yên tâm, bổn cung đứng về phía ngươi.

Tần vương phi tươi cười rất miễn cưỡng, Dương môn thái quân...... Ta không tha cho ngươi.

___________________________________

Sau khi Tần vương phi thi triển châm cứu, bệnh tình của thái tử rõ ràng chuyển biến tốt lên, Tần vương phi bảo đảm lần sau sẽ tiếp tục châm cứu cho thái tử, hoàng hậu cười vui vẻ đưa tiễn Tần vương phi rời Đông Cung, sau đó gọi ba nhi tử của Tần vương phi tới Đông Cung bầu bạn bên người thái tử.

Tần vương phi vừa hận lại vừa bực, nhưng cũng không có biện pháp nào.

Nàng có thể nói hoàng hậu làm như vậy thật không có đạo đức?

Hoàng hậu vì thái tử như thế nào cũng dám làm, Tần vương phi luyến tiếc nhi tử, chỉ có thể tận lực làm chậm lại bệnh tình ốm đau của thái tử.

Nếu Tần vương phi dám ở lúc thi châm mà hạ độc thủ, hoàng hậu có thể đẩy Tần vương phủ vào hố lửa, rốt cuộc một câu Tần vương nhất mạch mưu hại Đông Cung, hoàng đế cũng không có khả năng buông tha cho Tần vương.

______________________________________

Sau khi trở lại vương phủ, Tần vương phi lại nghe nói thái phi thích Hoàn Nương thế nào, thế tử phi lại cùng Hoàn Nương đi Thính Âm Các, trong lòng Tần vương phi hỏa khí càng lớn, nàng dùng Hưng Vinh hầu bức thái quân, thái quân liền dùng âm hiểm chiêu số khiến nàng vào thế khó xử.

Sao Tần vương phi có thể không hận Dương môn quả phụ?

- Mẫu phi...

- Là Dật nhi a.

Tần vương phi miễn cưỡng lộ ra tươi cười, để Triệu Đạc Dật ngồi xuống, hỏi:

- Gần đây ngươi đọc sách thế nào?

- Ta thấy sắc mặt của người không tốt, có phải có tâm sự?

Triệu Đạc Dật rất lo lắng:

- Bọn đệ đệ ở Đông Cung cũng tốt, hoàng thượng vẫn luôn tín nhiệm thái tử, các hoàng tử còn lại cũng không bằng thái tử điện hạ.

Triệu Đạc Dật rất muốn nói, chỉ cần thân thể thái tử điện hạ có thể chịu đựng tới lúc làm hoàng đế, Tần vương phi sở sinh ra tam tử sẽ có tiền đồ rất tốt.

Tần vương phi cười khổ nói:

- Chỉ sợ thái tử thọ mệnh không dài lâu, thôi, không nói chuyện này nữa.

Dật nhi gần đây có tin gì của sư phó không?

- Không có.

- Vậy gần đây Dật nhi có đi Dương gia không?

- Cũng không có.

Triệu Đạc Dật nhàn nhạt nói:

- Ta đối với Dương Soái chỉ có kính ngưỡng, đại huynh mới là huyết mạch của Dương gia, ta không thể vì sư phó mà luôn đi tới Dương gia.

Thấy Tần vương phi vì hắn nhắc tới Dương gia mà nhíu mày, Triệu Đạc Dật thấp giọng nói:

- Có phải Dương môn thái quân ở trước mặt hoàng hậu nương nương nói người cái gì?

- Dật nhi...

Ánh mắt Tần vương phi hiện ra vài phần bất đắc dĩ:

- Ta vẫn luôn biết bản thân chỉ là kế phi, chưa từng nghĩ sẽ so sánh với Dương phi tỷ tỷ, nhưng thái quân luôn hiểu lầm ta có tâm tư thay thế Dương phi tỷ tỷ, sợ ta bạc đãi thế tử gia.

Tần vương phi chậm rãi rũ mi:

- Ta thật không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến Dương môn thái quân yên tâm? Làm như thế nào mới có thể khiến thái quân hiểu rõ, ta chưa từng nghĩ sẽ hại thế tử gia, cũng không muốn khiến Dương phi tỷ tỷ ở dưới chín suối mà không an tâm. Dù phụ vương của ngươi đối với ta rất tốt, nhưng vương gia vẫn không quên Dương phi tỷ tỷ.

- Thái quân thủ tiết nhiều năm, không hiểu tâm ý của mẫu phi.

Triệu Đạc Dật trấn an nói:

- Chờ có cơ hội, ta sẽ nói với thái quân vài câu, thái quân sẽ hiểu rõ tâm tư của người.

- Thôi, đỡ phải liên lụy ngươi cũng bị thái quân phiền chán. Dương phi tỷ tỷ vẫn luôn không thích thứ xuất, quản vương gia quá nghiêm, không phải ta nói Dương phi tỷ tỷ không tốt, chỉ là Dương phi tỷ tỷ không biết vương gia sẽ khó xử, lấy thân phận Dương gia quý nữ tự cho mình đúng, vương gia cùng nàng...Mâu thuẫn rất nhiều. Này đó thái quân đều không hiểu được, chỉ biết trách ta, xem nhẹ ta.

Tần vương phi từ ái sờ sờ đầu Triệu Đạc Dật:

- Dật nhi cũng đừng quá oán hận Dương phi tỷ tỷ, thân mẫu của ngươi....Không nhất định là Dương phi tỷ tỷ hại chết, nữ nhân sinh sản rất hung hiểm, như vào quỷ môn quan, nàng rong huyết mà chết, chắc là ngoài ý muốn. Nếu sư phó của Dật nhi là huynh đệ của Dương Soái, Dật nhi phải xua tan hận ý mới tốt.

Sao Triệu Đạc Dật có thể quên thân mẫu? Quên ngày tháng trôi qua ở thôn trang?

Hắn xem Tần vương phi như thân mẫu mà đối đãi, một là vì Tần vương phi đối xử với hắn thật sự tốt, từ nhỏ đã xem hắn như thân sinh nhi tử mà thương tiếc, hai là nếu không có Tần vương phi, có khả năng cả đời này hắn sẽ không được trở về Tần vương phủ.

Hắn sinh ra chỉ vì Dương phi sợ nàng sinh ra nữ nhi, Dương phi dùng phương thức bỏ mẫu lấy tử để giữ địa vị của chính mình.

Chuyện lớn vui mừng, Dương phi sinh hạ ra đại huynh, hắn trở thành vô dụng, tùy ý hắn ở thôn trang tự sinh tự diệt.

- Ai tốt với ta, ta sẽ nhớ rõ, mẫu phi yên tâm, ta kính nể là Dương Soái, sư phó cũng nói ta chiếu cố Dương gia, nhưng chuyện năm đó ta không thể quên, ta đối với Dương môn thái quân chỉ có tôn kính.

Ít nhất Triệu Đạc Dật sẽ không đối xử với Dương môn thái quân giống như đào tim đào phổi đối xử với Tần vương phi.

Tần vương phi cảm động nói:

- Tuy ngươi không phải là thân sinh của ta, nhưng có những lời này, ta đã thấy đủ, Dật nhi, ngươi cùng thân sinh nhi tử của ta cũng không kém cái gì, về sau ngươi có gì khó xử liền nói với ta, biết không?

- Mẫu phi, người khóc?

- Đây là nước mắt vui mừng.

Tần vương phi lau khóe mắt, lòng còn sợ hãi nói:

- Từ lúc biết sư phó của ngươi là sư đệ của Dương Soái, ta liền lo lắng...Lo lắng ngươi sẽ xa cách với ta, vì muốn ngươi có tiền đồ tốt, ngươi phải tôn trọng thái quân nhiều hơn, nhưng Dật nhi, ngươi là do ta nuôi lớn, sao ta có thể bỏ được ngươi.

Triệu Đạc Dật cảm động:

- Mẫu phi...

- Dật nhi, ta thật sự luyến tiếc ngươi. Hôm nay ngươi có thể nói những lời này, ta rất cao hứng, về sau ai ở cùng ngươi, nói ta không tốt, ngươi có thể tin tưởng sao?

- Mẫu phi, ta không phải đồ ngốc.

- Tốt.

Tần vương phi gật đầu, Dương môn thái quân, ngươi chờ tiếp chiêu đi, Triệu Đạc Dật sẽ là vũ khí sắc bén khiến ngươi bầm tím, ta muốn nhìn xem, ngươi có thể nhẫn nại bao lâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK