Tiêu Duệ Hoa nương nhờ ánh trăng nghiêm túc quan sát Khương tứ tiểu thư, vốn có tâm cự tuyệt, Quắc Quắc lại kêu ra tiếng như nhắc nhở hắn, đã đánh mất Khương Lộ Dao...
Lúc này trong lòng hắn đối lập với vẻ mặt bình tĩnh.
Cảnh tượng Tần vương thế tử cùng Khương Lộ Dao ôm hôn vẫn kích thích hắn, hắn còn nghĩ Khương Lộ Dao sẽ lý giải thông cảm cho hắn.
Ai ngờ Khương nhị gia mới vừa vào thiên lao, nàng đã cùng Tần vương thế tử ôm nhau…
Đối với nữ nhân hắn chưa từng để ý, cho tới bây giờ hắn vẫn luôn được đám khuê tú ái mộ.
Chỉ có duy nhất một người mà hắn để ý lại lựa chọn Tần vương thế tử, không cảm thông hiểu cho hắn vì Khương nhị gia an bài...
Cho dù Khương nhị gia vào thiên lao, hắn sẽ trơ mắt nhìn Khương nhị gia gặp nguy hiểm?
Phú quý cầu trong hung hiểm, trên đời làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ mà không cần trả giá?
Dù Tiêu Duệ Hoa chướng mắt Khương Lộ Kỳ chủ động mời hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút đắc ý, không có Khương Lộ Dao, hắn vẫn là mục tiêu đầu tiên mà nhóm khuê tú muốn tuyển.
Huống chi hắn cũng muốn nghe thử xem Khương Lộ Kỳ sẽ cho hắn loại kinh hỉ gì, lúc này đang thất tình buồn khổ cũng cần một nữ tử an ủi.
Chưa nói đến chuyện Khương Kộ Kỳ có hay không có hảo cảm với hắn, chỉ cần nhìn vào mắt Khương Lộ Kỳ ẩn hiện rõ ràng ý tứ ái mộ, khâm phục…… Nàng sẽ hiểu nổi khổ tâm của hắn?
- Nếu Khương tứ tiểu thư không chê, thỉnh tứ tiểu thư đi trà lâu trò chuyện.
Khương Lộ Kỳ chưa gả cũng không sợ cùng nam tử xa lạ cùng đi ra ngoài vào ban đêm, Tiêu Duệ Hoa không tin hắn sẽ không ăn mệt.
Giang Nam phú quý xa hoa lãng phí, hắn ra sức học hành, học nghiệp, hắn đã đến rất nhiều nơi.
Gặp nhiều nhân vật nổi tiếng, tận tình đi thuyền hoa thanh lâu, bất quá, hắn thuộc về dạng đi qua vạn bụi hoa, không một phiến lá dính thân, mặc kệ là loại nữ tử gì cũng không thể khiến hắn dừng lại.
- Được
Khương Lộ Kỳ nở nụ cười tươi đẹp, lúc này làm gì còn chất phác khô khan?
Đôi mắt linh động giảo hoạt khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, dù nàng chủ động mời, thì Khương Lộ Kỳ cũng không giống loại nữ nhân mong chờ si mê nam nhân tuấn mỹ, mà là có thêm một phần tiêu sái tự nhiên.
Cuối cùng cũng thoát khỏi Triệu Đạc Trạch, đến lúc này Khương Lộ Kỳ mới cảm giác tân sinh.
Hai kiếp làm người, so với người khác thì sống lâu hơn một kiếp nhân sinh, khiến nàng có vẻ không giống người thường, khí chất trầm ổn lỗi lạc.
Bi thương cũng dần dần tiêu tán, không cần tiếp tục gả cho Triệu Đạc Trạch, Khương Lộ Kỳ giống như điệp phá kén.
Ánh mắt Tiêu Duệ Hoa thâm thúy dần biến đổi, Khương Lộ Kỳ cũng không phải là một vị tiểu thư đơn giản, Khương gia...Ẩn dấu ít nhiều khuê tú đặc biệt?
Hai người đều có tâm tư, một trước một sau đi vào trà lâu, tuấn nam mỹ nữ luôn hấp dẫn người.
Tiêu Duệ Hoa tuấn lãng văn nhã, Khương Lộ Kỳ mạo mĩ mê người, đám khách nhân đang ở trong trà lâu uống trà nói chuyện phiếm đều dời ánh mắt đặt trên người bọn họ, có người âm thầm hỏi thăm, hai vị này là ai?
Dù Tiêu Duệ Hoa mới đến kinh thành, cũng không gây trở ngại địa vị tài tử của hắn, rất nhanh mọi người trong trà lâu đều biết nam nhân tuấn tú này là Giang Chiết giải Nguyên, khoa chính quy trạng nguyên đậu giải Nguyên.
Khách trà tấm tắc cảm thán hâm mộ Tiêu Duệ Hoa.
Tìm một gian trà thất thanh tĩnh, Tiêu Duệ Hoa mời nàng ngồi, cũng sai tiểu nhị dâng trà.
- Quắc quắc trong tay Tiêu Giải Nguyên là Nhị bá phụ đưa?
- …
Tiêu Duệ Hoa có chút ngây người, Khương nhị gia khiến hắn chấn động rất lớn, phụ mẫu sớm thệ, hắn cũng không biết như thế nào mới là phụ thân tốt, từng gặp nhiều phụ thân gia trưởng, nhưng chưa thấy ai làm phụ thân giống như Khương nhị gia.
Đặt quắc quắc qua một bên, Tiêu Duệ Hoa nói:
- Khương nhị gia là người tốt.
Mới vừa rồi Khương Lộ Kỳ ở cách xa, nghe không rõ Triệu Đạc Trạch cùng Khương Lộ Dao nói cái gì, nhưng thiên lao...Nàng có nghe thấy, lại hỏi:
- Tiêu Giải Nguyên từng gặp nhị bá phụ? Sao ngươi lại tới chậm một bước? Nếu ngươi đến trước Tần vương thế tử, có lẽ người ôm được mỹ nhân chính là ngươi, nhị tỷ tỷ thông tuệ hơn người, nàng sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất.
Tiêu Duệ Hoa nhíu mày, vì Khương Lộ Dao biện giải:
- Nàng làm việc không chần chừ, cũng rất thông tuệ suy tính lựa chọn chính xác, ta tìm nàng trước, kết quả cũng như vậy, nàng không có khả năng chọn ta.
- Hiện tại ngươi không tôn quý bằng Tần vương thế tử.
Khương Lộ Kỳ thấy Tiêu Duệ Hoa vẫn còn nhớ thương Khương Lộ Dao, trong lòng vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét, nếu không còn giống như kiếp trước, thì Tiêu Duệ Hoa có thể thích Khương Lộ Dao sao?
Năm đó Khương Lộ Dao đã từng tâm động với nam nhân, nhưng tuyệt đối không phải là Tiêu Duệ Hoa.
Nàng cũng từng cùng Khương Lộ Dao làm tỷ muội tri tâm, nhưng Khương Lộ Dao không có thổ lộ tình cảm cùng nàng.
Nhưng nàng có thể cảm giác lúc Khương Lộ Dao còn ở khuê phòng, trong lòng nàng có người khác, khi đó Tiêu Duệ Hoa còn chưa gặp được Khương Lộ Dao.
Hôn ước của bọn họ khiến rất nhiều người ngoài ý muốn, sau khi Tiêu Duệ Hoa đậu cao trung Trạng Nguyên.
Thì Từ đại nhân đã vào kinh, Từ đại nhân vì Tiêu Duệ Hoa đích thân đến Vĩnh Ninh hầu cầu hôn, đối tượng chính là đích nữ của Khương nhị gia hồ nháo nổi tiếng kinh thành...Khương Lộ Dao.
Lúc ấy Từ đại nhân quyền khuynh triều dã, tuyên truyền hắn rất xem trọng Tiêu Duệ Hoa có tâm đem chất nữ đính ước cho Tiêu trạng nguyên.
Ai cũng không thể ngờ người mà hắn tuyển tới tuyển đi lại là Khương Lộ Dao.
Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, Khương Lộ Dao gả cho phu quân đệ nhất mà kinh thành khuê tú muốn chọn, sao nàng có thể phản đối?
Bất quá, lúc Khương Lộ Kỳ lấy thân phận là thế tử phi đi đưa gả, tình cờ nghe Khương Lộ Dao nhẹ giọng:
"Bỏ lỡ, liền bỏ lỡ."
Bỏ lỡ ai? Sau này nàng mới loáng thoáng hiểu ra, bất luận về phương diện gì thì Triệu Đạc Dật cũng không hề thua kém Tiêu Duệ Hoa, tiếc nuối duy nhất là...Hắn bị Triệu Đạc Trạch hủy hại.
Tiêu Duệ Hoa cũng không biện giải cho Khương Lộ Dao, trong lòng hắn không tin Khương Lộ Dao là nữ tử ái mộ phú quý.
Nhưng sâu trong đáy lòng lại nghĩ thà rằng nàng vì phú quý trước mắt mà cô phụ hắn, có như vậy lòng hắn mới thoải mái một chút.
Đổ một ly trà, lúc hắn định đưa cho khương Lộ Kỳ, thì phát giác thần sắc của nàng hoảng hốt, nhìn hắn thấy ai…Hắn là thế thân?
Tiêu Duệ Hoa không thể nào cao hứng, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói:
- Khương tứ tiểu thư sững sờ làm gì? Không phải ngươi biết ta cần cái gì nhất sao?
Mới vừa rồi Khương Lộ Kỳ suy nghĩ về kiếp trước của Tiêu Duệ Hoa, sau này hắn sẽ làm đại quan quyền bính hiển hách.
Từ đại nhân cùng toàn bộ nhân mạch phụ chính đều đắc ý.
Sau đó Từ đại nhân bồi dưỡng Tiêu Duệ Hoa như người thừa kế, nếu không có hắn trợ lực, thì Tiêu Duệ Hoa sẽ không có khả năng ở tuổi ba mươi đã ngồi trên vị trí đại quan.
Người nàng nghĩ nhiều nhất chính là người nổi danh cùng Tiêu Duệ Hoa...Triệu Đạc Dật.
Suốt cuộc đời Triệu Đạc Dật chưa có được địa vị xứng đáng, Khương Lộ Kỳ nghĩ đến đây tâm giống như bị đâm xé đau đớn.
Tiêu Duệ Hoa được Từ đại nhân chiếu cố đủ đường, đi lên con đường quyền lực khuynh dã, nàng còn nhớ rất rõ có rất nhiều người nói, tương lai sau này của hắn có thể khống chế triều chính, thao túng hoàng đế...
Khương Lộ Kỳ ổn định tâm, người có thể cho nàng ngày tháng phú quý chỉ có Tiêu Duệ Hoa cũng là lựa chọn tốt nhất.
Triệu Đạc Dật bị bất hạnh nàng không thể thay đổi, nàng không có dũng khí như Khương Lộ Dao lần nữa gả vào Tần vương phủ.
- Tiêu Giải Nguyên cần người an ủi, không phải sao?
Khương Lộ Kỳ tươi cười ấm áp:
- Nhị tỷ tỷ làm ngươi tổn thương, là nàng có mắt không tròng, Tiêu Giải Nguyên thiên túng chi tài(= tài năng xuất chúng), tương lai hơn xa Tần vương thế tử...chỉ sợ sau này nhị tỷ tỷ sẽ hối hận vì hôm nay thiển cận(không biết nhìn xa trông rộng).
- Tìm an ủi, cũng không tìm Khương tứ tiểu thư.
Tiêu Duệ Hoa cười nghiền ngẫm, ánh mắt lộ ra một tia xâm lược, giống như một người hoan tràng khách quen.
Khương Lộ Kỳ có một loại cảm giác bị vũ nhục:
- Tiêu Giải Nguyên trước khi Từ đại nhân vào kinh, không biết đã đem mọi chuyện an bài thỏa đáng…
- Ngươi biết được cái gì?
Tiêu Duệ Hoa bắt lấy cánh tay Khương Lộ Kỳ, lạnh giọng hỏi:
- Nói, ai sai ngươi tới?