[ ta sẽ đăng liên tiếp 5 ngày, 1 ngày 1 chương dù k đủ 100 sao.
Thấy các nàng đợi ta cũng buồn. Chỉ 5 chương thôi nhé. Còn lại đủ 100 sao ta mới đăng.
ủng hộ tinh thần ta nhé.]
______________________________________
Từ trước đến giờ, Triệu Đạc Trạch không phải là người tốt, cũng không ai dạy hắn làm người tốt như thế nào.
Luôn luôn làm theo bản tính, tàn nhẫn tranh đấu, hắn sẽ vì Khương Lộ Dao mà thu liễm, nhưng tính tình ăn sâu trong xương cốt khó có thể thay đổi.
Triệu Đạc Dật cũng không muốn bị Triệu Đạc Trạch phế đi đôi mắt, liều mạng vặn vẹo thân thể, muốn thoát khỏi Triệu Đạc Trạch.
Ai ngờ làm như thế nào cũng không thể thoát…Lúc này hắn cảm thấy hối hận, không nên giảng đạo lý với Triệu Đạc Trạch.
- Đại huynh.
- Ngươi có biết ta rất chán ghét ngươi?
Triệu Đạc Trạch hung hăng đâm chủy thủ xuống.
Triệu Đạc Dật nhắm hai mắt lại.
Loảng xoảng một tiếng, hắn không có cảm giác đau đớn.
Y phục trên người bị mồ hôi thấm ướt, vần trán đầy mồ hôi lạnh, là bởi vì quá đau, nên không cảm thấy đau đớn?
Triệu Đạc Dật cảm giác thân thể được giải tỏa, chậm rãi mở to mắt, ánh mặt trời thực chói mắt, nhìn chăm chú một hồi lâu, nhìn thấy Triệu Đạc Trạch đứng ở trước mắt hắn.
- Đại huynh.
- Ta sẽ không vì ngươi mà khiến Dao Dao phải lo lắng, nhưng nếu sau này ngươi còn đi theo ta, đừng trách ta vô tình.
Triệu Đạc Trạch xoay người rời đi, mới vừa rồi, hắn thật sự có tâm muốn huỷ hoại Triệu Đạc Dật.
Đến nỗi, sau khi huỷ hoại Triệu Đạc Dật, sẽ như thế nào, hắn cũng không nghĩ tới, hắn chỉ muốn khiến cho cặp mắt cực giống Dương Soái của Triệu Đạc Dật hoàn toàn ảm đạm vô thần, muốn nhìn quả phụ Dương gia đau đớn muốn chết…
Chỉ là, nhạc phụ từng nói, hắn sống càng tốt, đối thủ càng thống khổ, Dao Dao cũng từng nói, hắn cùng Triệu Đạc Dật đều là người bị hại, ai cũng không thể nói ai đáng thương hơn ai, bọn họ đều bị vận mệnh tra tấn, bị người bài bố.
Không phải hắn không muốn huỷ hoại Triệu Đạc Dật, nhưng hắn không muốn đánh đổi tất cả, càng không muốn Dao Dao theo hắn chịu khổ, chịu người coi khinh.
Hắn muốn quyền lợi, muốn quyền khuynh thiên hạ, muốn cho đám quả phụ Dương gia cùng Tần vương phi phải cúi đầu trước mặt hắn.…
Triệu Đạc Trạch ngồi trên lưng ngựa, tay nắm thật chặt dây cương, tuy hoàng đế ban cho hắn ngọc bội, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ làm tay chân của thái tử.
Kết cục của lão Tần vương luôn nhắc nhở hắn, hoặc là làm người mạnh nhất, ngay cả hoàng đế cũng không thể dễ dàng lay động, hoặc là ăn nhậu chơi bời, học theo nhạc phụ hưởng thụ nhân sinh.
Tuy hắn kính trọng Khương nhị gia, nhưng nếu muốn hắn học theo Khương nhị gia thật sự là làm không được.
Hắn không thể lĩnh hội thú vui đơn giản của Khương nhị gia có gì vui sướng.
Triệu Đạc Trạch phóng ngựa về trước, đến nơi hạ trại, ôm bó hoa vào cửa.
- Thế tử phi đâu?
- Hồi bẩm thế tử gia, thế tử phi đi vấn an Vĩnh Ninh hầu thế tử.
- Ừ.
Triệu Đạc Trạch mang theo Quắc Quắc, đem hoa giao cho nha hoàn hầu hạ Khương Lộ Dao:
- Cắm vào bình hoa.
- Dạ.
Nha hoàn vội vàng đáp ứng, lúc thế tử ôm bó hoa tiến vào, đặc biệt mê người.
Cũng chỉ có thế tử phi mới có thể khiến thế tử bộc lộ săn sóc.
Triệu Đạc Trạch rời lều trại, đi được vài bước, vừa lúc nhìn thấy Tần vương phi đưa tiễn một vị mệnh phụ ra cửa.
Hai người tay kéo tay, có vẻ cực kỳ thân cận, một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân đi theo sau mệnh phụ, nàng cúi đầu thẹn thùng, ngượng ngùng, mày liễu cong cong, tuy không thấy rõ dung mạo, nhưng có thể đoán nàng là một vị mỹ nhân.
Trước kia, chỉ cần là người đi theo Tần vương phi, Triệu Đạc Trạch sẽ nghĩ cách đùa giỡn, hãm hại.
Hiện giờ hắn lại cảm thấy những việc trước kia hắn đã làm thật quá ngây thơ, quả thực không đáng nam nhân.
Vì vậy lúc này hắn nhìn ra Tần vương phi có hảo cảm với thiếu nữ kia, hắn cũng không bước lại gần, cách Tần vương phi vài bước xa, cười nói:
- Mẫu phi.
Khóe mắt Tần vương phi héo rút, áp xuống kinh ngạc, xa cách lại thủ lễ nói:
- Thế tử sao lại ở đây? Không theo bệ hạ săn bắn?
- Bãi săn không thú vị, săn bắn con mồi không thể hiện bản lĩnh.
Triệu Đạc Trạch nói tiếp:
- Ta lo bệnh tình của nhạc phụ, muốn đến thăm nhạc phụ.
- …
Tần vương phi không biết Tần vương còn chưa nhắc Triệu Đạc Trạch không thể quá mức thân cận với Khương nhị gia.
Nàng chỉ nghĩ Triệu Đạc Trạch cố ý khiến nàng khó coi, cố ý khiến nàng mất mặt.
- Bệnh tình của Khương nhị gia đã chuyển biến tốt?
- Nhạc phụ biết mẫu phi nhớ thương hắn, chờ đến lúc hết bệnh, nhất định tự mình tới cửa bái phỏng.
Triệu Đạc Trạch nở một nụ cười xấu xa:
- Ta không trì hoãn mẫu phi tiễn khách, xin đi trước.
……
Bóng dáng đĩnh bạt của Triệu Đạc Trạch dần dần biến mất khỏi tầm mắt của đám người Tần vương phi, thiếu nữ vẫn luôn cúi đầu lặng lẽ nhìn Tần vương thế tử, nghe lệnh phụ hỏi:
- Hắn chính là thế tử?
- Khiến nhị tẩu chê cười.
Vẻ mặt Tần vương phi mang theo vài phần bất đắc dĩ, lại có vài phần uể oải:
- Trước kia Thế tử không giống hôm nay, từ khi thế tử thành thân, càng khiến người ta lo lắng, nhưng nhị tẩu cũng biết, ta là kế mẫu của thế tử, thật sự là không tiện nhiều lời, tả hữu có vương gia nhìn…
- Ta thấy thế tử gia cũng không tồi.
- Nhị tẩu không biết, thế tử cực kỳ thân cận nhạc gia Vĩnh Ninh hầu thế tử, chọc vương gia tức giận, tuy hắn là thế tử, nhưng tài học thua kém Dật nhi.
Mệnh phụ họ Hạ, là nhị tẩu của Tần vương phi, bản thân xuất thân từ gia tộc quyền thế ở Giang Nam, ngoại gia có phụ huynh đều là viên chức, mệnh phụ vẫn luôn theo trượng phu làm quan ở Giang Nam, một tháng trước mới trở lại kinh thành, bởi vậy nàng không biết Tần vương thế tử. Đi theo sau là nữ nhi của nàng.
Tần vương phi có tâm tác hợp nữ nhi của nhị tẩu cùng Triệu Đạc Dật.
Hạ thị nghe Tần vương phi nói, trong lòng suy tính, cũng biết nữ nhi gả cho Triệu Đạc Dật cũng không tồi, tuy Triệu Đạc Dật là thứ tử, nhưng phẩm hạnh, làm người đã vượt qua thử thách.
Tiểu cô lại xem Triệu Đạc Dật như thân sinh nhi tử mà đối đãi, mà nữ nhi của nàng cũng vừa lúc tuyển phu.
- Vĩnh Ninh hầu thế tử nghe nói là người hồ nháo, thế tử thân cận hắn…Cũng không phải là chuyện tốt, chỉ là ngươi tốt nhất cũng cùng thế tử nói một hai câu, tuy ngươi là kế mẫu của thế tử, nhưng cũng không thể một câu cũng không nói.
- Ta nói, thế tử sẽ nghe sao.
Tần vương phi ngượng ngùng, thẹn thùng lắc đầu:
- Thế tử tính tình quá…Quá quật, người bình thường đừng nói đến chuyện khuyên nhủ hắn, chỉ là nói nhiều mấy câu, không chừng hắn sẽ tức giận, thế tử vẫn luôn hiểu lầm ta, ta…Vẫn không nên nhiều lời.
- Ngươi cũng đủ khó khăn.
- Còn may là Dật nhi rất nghe lời, vương gia cũng thực tôn trọng ta.
Tần vương phi nghe thấy tiếng vó ngựa hỗn độn, Triệu Đạc Dật đang cưỡi ngựa chạy tới, Tần vương phi định giới thiệu Triệu Đạc Dật với nhị tẩu cùng chất nữ ngoại gia.
Nhưng nhìn trên người Triệu Đạc Dật nhiều cỏ rác, trên mặt sưng đỏ bầm tím, hù nhảy dựng:
- Dật nhi…
Tuy Triệu Đạc Dật tuấn tú nho nhã hơn Triệu Đạc Trạch, nhưng lúc này nhìn hắn rất chật vật, chất nữ của Tần vương phi vừa nhìn thấy Tần vương thế tử khí phách hăng hái, sáng lạn giống như nắng gắt, lại nhìn thấy thứ tử Triệu Đạc Dật chật vật, còn bị thương, trong lòng đối với Triệu Đạc Dật mang nhiều phần thất vọng.
Ở trong miệng cô cô, Triệu Đạc Dật là trăm tốt vạn tốt, nhưng hắn lại để bản thân bị thương, thoạt nhìn cũng không đáng tin cậy.
Hạ thị cũng cảm thấy Triệu Đạc Dật có chút không vừa mắt:
- Ngươi chiếu cố hắn trước đi, ta dẫn Du nhi đi trước.
- Nhị tẩu…
Tần vương phi giỏi quan sát, sao lại nhìn không ra nhị tẩu Hạ thị không vui, bất quá, lúc này nàng cũng không thể để tâm tới Hạ thị, gật đầu:
- Sau khi hồi kinh, ta sẽ đến phủ thăm nhị tẩu.
Hạ thị dẫn nữ nhi rời đi.
Tần vương phi đi tới hỏi Triệu Đạc Dật:
- Dật nhi, ngươi bị ai đánh? Có người khi dễ ngươi?
Triệu Đạc Dật thở dài một hơi, nhìn quanh bốn phía:
- Đại huynh có từng trở về.
- Đừng nhắc đến hắn, thế tử từ bãi săn trở về, chỉ nói với ta hai ba câu, liền đi gặp Khương nhị gia…
Tần vương phi mang theo vài phần đau lòng:
- Bị thương nặng không? Có cần ta giúp ngươi bôi dược? Thật là, như thế nào lại để người ta đánh ngươi? Dật nhi, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ai, ta sẽ tìm hắn nói lí lẽ.
Triệu Đạc Dật sờ sờ khóe miệng còn rỉ máu:
- Chỉ là tai bay vạ gió, mẫu phi đừng hỏi nữa, ta chỉ trúng có hai quyền, cũng không có việc gì.
- Dật nhi ngươi quá ôn nhã, tương lai như thế nào được? Cho dù ngươi không bằng thế tử, nhưng ngươi cũng là ái tử của vương gia, là cận thần của hoàng thượng, cứ luôn bị người khi dễ là sao?
- Mẫu phi đừng hỏi nữa.
Triệu Đạc Dật miễn cưỡng lộ ra tươi cười, Triệu Đạc Dật tiễn Tần vương phi về lều trại, hắn cũng tự về lều rửa sạch vết thương.
Triệu Đạc Dật nhịn không được nghĩ lại chuyện đã phát sinh ngày hôm nay, đại ca thị huyết, hận không thể huỷ hoại hắn, bộ dạng này trước đây chưa từng gặp.
Tuy cuối cùng không biết vì sao Triệu Đạc Trạch lại dừng tay, nhưng hắn biết không phải Triệu Đạc Trạch hù dọa hắn.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Trước kia Đại huynh luôn tôn trọng Dương môn thái quân, hôm nay há mồm ngậm miệng là quả phụ Dương gia, có vẻ thập phần khinh thường cùng cừu thị.
Triệu Đạc Dật tự bôi thuốc mỡ, càng nghĩ càng cảm thấy trong đó có ẩn tình, hay là Triệu Đạc Trạch đối với Dương gia như vậy là bị Khương nhị gia ảnh hưởng?
Tuy Triệu Đạc Dật coi thường Khương Nhị gia ăn chơi trác táng tác, nhưng Khương nhị gia có thể dưỡng ra Khương Lộ Dao, ít nhất không phải là người không biết nặng nhẹ.
Triệu Đạc Dật nhíu mày, hy vọng có thể tìm ra nguyên nhân khiến đại huynh biến hóa…
Đại huynh là Tần vương thế tử, hắn hành động này đó sẽ ảnh hưởng tới Tần vương phủ cùng Dương gia, phải tìm ra tiểu nhân đứng phía sau…
Như thế mới có thể khiến đại huynh cùng Dương gia hòa hảo, như thế cũng coi như không làm sư phó thất vọng.
Triệu Đạc Dật kiên định đi tìm nguyên nhân khiến Triệu Đạc Trạch thay đổi.