Thế lực của Từ Nghiễm Lợi to lớn khổng lồ, nếu hắn an bài lại để lộ tiếng gió, tất cả đều xong rồi, hắn cũng không cần thi khoa cử, còn đầu hay không phải tùy Từ đại nhân khai ân hay không.
Khương Lộ Kỳ bị hắn túm kéo mà lảo đảo, đối phương phảng phất như muốn ăn thịt người, trong lòng khẩn trương:
- Không có ai sai ta tới, hay là Tiêu Giải Nguyên cùng Từ đại nhân không có nhận thức?
Không thể nào? Khương Lộ Kỳ há hốc mồm, chẳng lẽ bọn họ còn chưa gặp nhau?
Tuy nàng biết được chuyện sau này, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không phải là thê tử của Tiêu Duệ Hoa, hoàn toàn không biết Tiêu Duệ Hoa cùng biên giới đại quan Từ tổng đốc khi nào nhận thức nhau…
Khương Lộ Kỳ ngầm bực hận, chuyện nhỏ này, ai mà biết được?
Tiêu Duệ Hoa nhìn chằm chằm Khương Lộ Kỳ, chậm rãi buông lỏng cánh tay, bình đạm nói:
- Là ta hiểu lầm Khương tứ tiểu thư, từ trước đến nay ta vẫn vô duyên nhận thức Từ đại nhân, khi đậu giải Nguyên, cũng chỉ thấy Từ đại nhân một lần mà thôi, tại hạ ở kinh thành chờ khoa cử, dựa vào thực lực giành được vị trí Trạng Nguyên, mong Tứ tiểu thư cẩn ngôn(=nói năng cẩn thận).
- Tiêu Giải Nguyên, có khi thế lực duy trì sau lưng cũng là một loại thực lực, không phải sao?
Khương Lộ Kỳ thấy Tiêu Duệ Hoa thay đổi sắc mặt, trong lòng cười thầm, lời này chính hắn nói, sao hắn có thể không chọn cộng minh?
- Khương tứ tiểu thư muốn nói về Từ đại nhân?
Tiêu Duệ Hoa cũng vì lời này mà tìm kiếm cộng minh, đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể đạt được mục đích, thủ đoạn như thế nào cũng không quan trọng, trả giá nhiều hay ít cũng không quan trọng, chỉ cần có thể thắng, cho dù không có phụ huynh duy trì, thì hắn vẫn có thể tạo ra thế lực.
- Ta nghĩ…
Trước mắt Khương Lộ Kỳ tối tăm, ánh mắt vẩn đục:
- Tiêu Giải Nguyên, ngươi đừng hoảng…
Tiêu Duệ Hoa cảm giác không ổn, nhìn chằm chằm vào ly trà…Đáng chết, có phải hắn bị trúng kế?
Trước đây hắn sẽ không để mình trúng loại thủ đoạn hạ đẳng này, hôm nay là vì Khương Lộ Dao cùng Tần vương thế tử ôm hôn, hắn đã không cẩn thận như xưa, hơi có chút phóng túng liền mắc mưu?
Hai tay chống trà bàn, Tiêu Duệ Hoa mạnh mẽ ngăn chận dục vọng bộc phát, mồ hôi từ trên trán chảy xuống:
- Bình tĩnh, Khương tứ tiểu thư, ngươi phải bình tĩnh.
Lúc này Khương Lộ Kỳ cũng biết mình bị trúng mai phục, trong lòng vừa bực lại vừa hận, cả người khô nóng khó chịu.
Thấy Tiêu Duệ Hoa muốn đứng dậy rời đi, Khương Lộ Kỳ cắn cắn môi, từ trên đầu nhổ xuống trâm cài, hung hăng đâm vào cánh tay của chính mình, máu tươi ướt đẫm y phục, như một đóa Huyết Liên nở rộ……
- Ngươi đi, đi mau, không cần lo cho ta.
Nếu nàng nhào lên, tuyệt đối không sự chấn động như hiện tại, thân thể Khương Lộ Kỳ lùi về phía sau, cây trâm càng đâm càng sâu.
Lý trí còn sót lại nói cho nàng biết, phải kiên trì, không chỉ gả cho Tiêu Giải Nguyên, còn phải giành được cảm tình của hắn...Nữ tử đưa tới cửa, sẽ bị hắn tùy tiện vứt bỏ.
Tiêu Duệ Hoa thật sự bị ‘ dũng khí ’‘ trinh liệt ’ của Khương Lộ Kỳ làm chấn động, hắn trúng mê dược rất đặc biệt, thấy máu tươi càng mẫn cảm.
Nếu không nhìn thấy máu, hắn còn có thể kiên trì, nếu đã thấy máu tươi...
Rốt cuộc hắn cũng không áp chế được khuynh hướng bạo ngược, giống như mãnh hổ chụp mồi, kéo Khương Lộ Kỳ ôm sát vào lòng, đôi mắt đỏ đậm tràn đầy dã tính, xé rách y phục của Khương Lộ Kỳ……
- Không, không được.
Tuy Khương Lộ Kỳ tới gần Tiêu Duệ Hoa cảm giác được mới mẻ thoải mái, nhưng nhiều năm là tiểu thư khuê các được giáo dưỡng, khiến nàng vẫn còn duy trì rụt rè lý trí, liều mạng giãy giụa:
- Không được, Tiêu Duệ Hoa, ngươi bình tĩnh một chút…… Bình tĩnh một chút.
Vừa xé vừa kéo, váy áo bị kéo hơn phân nửa, Khương Lộ Kỳ không dám kêu cứu mạng.
Nếu lúc này chẳng may có người nào đó vọt vào, nàng nên làm cái gì bây giờ? Vô môi(=đính hôn) tằng tịu với nhau, chỉ có thể làm thiếp...Sao nàng có thể làm thiếp?
Khương Lộ Kỳ cắn chặt môi, ngăn chận tiếng kêu cứu, liều mạng xô đẩy Tiêu Duệ Hoa đang đè trên người, nàng vô cùng hối hận vì đã đơn độc xuất môn cùng Tiêu Duệ Hoa...
Trong trà lâu ở một gian trà thất khác, công tử mặc y phục phú quý cười nhẹ nói:
- Thế nào? Đây chính là bí dược mà ta lấy từ đại nội, chuyên môn dùng để trợ hứng cho hoàng thượng, vô sắc vô vị, lại không thương tổn thân thể, kim thương không ngã(ý bậy), tiện nghi Tiêu Giải Nguyên.
- Một lát nữa chúng ta vọt vào, đường đường là Giang Chiết giải Nguyên trước khi khoa cử còn thông đồng phá hủy trong sạch của tiểu thư nhân gia, chậc chậc, ta đoán hắn sẽ bị đoạt công danh, còn muốn làm Trạng Nguyên?
- Hắn cũng không nhìn xem chính mình là thân phận gì, khoa chính quy trạng nguyên, bản công tử nhất định phải được. Trước kia ta nghĩ sẽ khiến hắn mất chút mặt mũi, đáng tiếc hắn quá cẩn thận, rất ít khi xuất môn, càng không lưu luyến thanh lâu, cũng không đồng hành cùng nữ tử, hôm nay thật sự là trời cũng giúp ta, cuối cùng đã có cơ hội. Hắc hắc, nữ tử kia phẩm mạo cũng không kém, nói là khuê nữ cũng có người tin...Chỉ cần sống chết cắn chặt, Tiêu Duệ Hoa gian dâm nữ tử đàng hoàng, ta xem hắn sẽ như thế nào tham gia thi hội.
- Đúng vậy, Tiêu Giải Nguyên diễm phúc không cạn, lần này bởi vì muội muội đắc tội biểu đệ của thái tử, cho dù lúc này hắn dâng muội muội cho thái tử điện hạ, thái tử điện hạ cũng sẽ không vì hắn mà cầu tình.
Biểu đệ của thái tử không thể đối phó Tần vương thế tử, chẳng lẽ còn không đối phó được huynh muội Tiêu gia?
Chuyện lần trước khiến hắn mất mặt, gần đây thái tử cũng không còn cảm thấy hứng thú với Tiêu Chước Hoa.
Hắn cho rằng thái tử đã quên Tiêu Chước Hoa, cho nên mới liên hợp với cử tử hãm hại Tiêu Duệ Hoa……
Đem chuyện Tiêu Duệ Hoa bị gièm pha nắm giữ trong tay, còn sợ Tiêu Chước Hoa không nghe lệnh?
Đang lúc bọn họ chuẩn bị vọt vào bắt gian, ngoài cửa trà thất xuất hiện mấy tên gia đinh, không nói hai lời, liền đánh bất tỉnh mấy vị công tử phú quý, ném vào trong trà thất.
- Hầu gia, người xem?
Vĩnh Ninh hầu hung hăng đạp vào chân tên công tử phú quý hạ dược, sau đó đá mạnh vào mệnh căn tử(cái ý ý):
- Ngươi đi tìm mấy người diễm kỹ thô tục nhất, để các nàng chiêu đãi thật tốt cái đàn vương bát đản này! Ngay cả tôn nữ của lão tử cũng dám hãm hại, khi dễ Khương gia ta không có ai?
Dứt lời, Vĩnh Ninh hầu một mình xông vào trà thất cách vách, vừa vào cửa, liền nhìn thấy Tiêu Duệ Hoa cùng Khương Lộ Kỳ y phục không chỉnh tề ôm nhau.
Hắn cũng mặc kệ Tiêu Duệ Hoa có phải cường bạo hay không cường bạo Khương Lộ Kỳ, liền giơ tay cho Tiêu Duệ Hoa một cái tát.
- Súc sinh!
Tiêu Duệ Hoa bị đánh có chút choáng váng, dược hiệu còn chưa có tan đi, lúc này trong mắt hắn chỉ có phát tiết, phát tiết.
Vĩnh Ninh hầu thấy tình thế không ổn, lập tức đánh Tiêu Duệ Hoa bất tỉnh, lúc này Khương Lộ Kỳ mới chuyển nguy thành an, chật vật khóc thút thít:
- Tổ phụ…
- Nghiệp chướng!
Vĩnh Ninh hầu cũng cho Khương Lộ Kỳ một cái tát:
- Dù ngươi không nghĩ cho bản thân, cũng đến nghĩ cho bọn tỷ muội của ngươi, nếu việc này truyền ra ngoài, ngươi nói xem các nàng làm sao có thể gả phu?
- Tổ phụ, không phải tôn nữ cố ý, tôn nữ cũng bị người hãm hại?
- Nực cười, ai bảo ngươi một mình đi theo nam nhân chạy tới nơi này?
Vĩnh Ninh hầu kéo áo choàng ném cho Khương Lộ Kỳ, nhịn không được hỏi:
- Hắn có làm gì ngươi chưa?
Không đợi Khương Lộ Kỳ trả lời, hắn tự cào đầu mình, đã như vậy rồi, có hay không còn quan trọng sao?
- Thu thập một chút, về phủ rồi nói.
P/s sorry các nàng nha. ta hơi bận. yên tâm ta k drop đâu. edit dc chương nào ta quăng lên ngay.