Bọn họ vừa ra khỏi sân viện nhị phòng, toàn bộ hầu phủ đều oanh động.
Dọc theo đường đi, Khương Lộ Dao nhìn thấy rất nhiều người tụm ba tụm bốn hỏi thăm tin tức.
Nhị phòng im lặng thì thôi, một khi ra tiếng là kinh người.
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
Nàng không thích làm người hoa gặp hoa nở người gặp người thương, vạn chúng chú mục(chú ý).
Nàng thích nhất là giả heo ăn thịt hổ, im lặng một kích đại phát tài, nếu có vài kẻ tiểu nhân thích ở trước mặt nàng khoe khoang móng vuốt, thì đừng trách nàng hạ thủ không lưu tình.
Vĩnh Ninh Hầu tĩnh dưỡng ở sân viện nằm phương Bắc, kéo dài đến toàn bộ hầu phủ.
Cho nên Khương Lộ Dao đi đến sân viện tĩnh dưỡng của tổ phụ, cảm giác bị vạn chúng chú mục đã thành chết lặng.
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
- Nhị tiểu thư, người mau vào trong, nhị gia cùng hầu gia sắp động tay động chân.
- A.
Khương Lộ Dao còn chưa hỏi rõ ngọn nguồn câu chuyện, đã thấy Khương nhị gia nhảy nhót từ trong phòng chạy ra ngoài sân:
- Phụ thân, người đừng nhúc nhích, đừng tức giận.
Theo sau là một lão nhân khô gầy(cao ốm) đầu tóc hoa râm cầm theo cây chổi, thở hổn hển tức giận quát:
- Vương bát cao tử, ngươi còn dám chạy? Ngươi mau đứng lại! Đứng lại!
(Yul: Vương bát cao tử là từ lóng hay dùng để mắng chửi người, người không đoàng hoàng, lưu manh, vô lại...)
- Nhị gia…… Hầu gia...
Lão quản gia vẫn luôn hầu hạ Vĩnh Ninh hầu đưa mắt nhìn về hướng nhị tiểu thư mang ý tứ cầu cứu, khẽ nói:
- Đây đã là lần thứ ba, một người chạy, một người đuổi...
Khương Mân Cẩn híp đôi mắt, lẩm bẩm nói:
- Thì ra không muốn bị phụ thân đánh, còn có thể bỏ chạy.
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
Điều này không phải trọng điểm.
Khương Lộ Dao thống khổ đỡ trán, dùng tay che đôi mắt, thật sự lười nhìn đôi phụ tử đang tung tăng nhảy nhót kia, cho nên nàng đành dò hỏi lão quản gia:
- Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Không phải tổ phụ đang ở trên giường tĩnh dưỡng sao?
Không phải nói lão hầu gia chỉ còn lại chút hơi tàn sao? Lão nhân đang đuổi theo nhi tử la mắng muốn đánh là tổ phụ sao?
Có câu này nói ra có chút mất lương tâm, nhưng Khương Lộ Dao thời thời khắc khắc đều chuẩn bị chờ lão hầu gia qua đời sẽ phân phủ ra ở riêng.
Hôm nay nhìn lão hầu gia tinh khí như vậy, ít nhất còn có thể sống thêm năm ba năm.
- Nhị tiểu thư, mau ngăn cản nhị gia, nhị gia muốn leo lên cây trốn.
Lão quản gia lo lắng nói:
- Hầu gia không biết leo cây.
- Ca ca, mau leo lên kéo phụ thân xuống.
- Được.
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
Khương Mân Cẩn kéo kéo vị tổ phụ đang ôm thân cây:
- Tổ phụ xin hãy bớt giận, để tôn tử(cháu trai) leo lên kéo phụ thân xuống.
- Hỗn đản! Ngươi nghĩ ta không biết leo cây?
Lão nhân làm bộ đẩy Khương Mân Cẩn ra, Khương Mân Cẩn lưu loát lui về phía sau một bước:
- Vậy tổ phụ leo đi....
Lão nhân tức giận đến nổi râu muốn dựng thẳng, vương bát cao tử dưỡng ra tiểu vương bát cao tử...
Các ngươi không thể hiếu thuận một chút sao?
Khương nhị gia đang ở trên cây hô xuống phía dưới:
- Nhi tử, tổ phụ ngươi không biết trèo cây.
- À.
Khương Mân Cẩn gật đầu thụ giáo, Khương Lộ Dao thật sự là nhịn không được, giương giọng nói:
- Phụ thân, người mau xuống dưới đi, đừng khiến tổ phụ tức giận hỏng người.
Khương nhị gia nhìn về hướng nữ nhi đứng, phất phất tay áo, hừ lạnh nói:
- Ta không xuống, tổ phụ ngươi không giúp ta dưỡng trùng, đã vậy còn nói ta dưỡng trùng là đường ngang ngõ tắt, hừ, tổ phụ ngươi chính là lão nhân hồ đồ.
- Ngươi là đồ không có lương tâm, ta còn chưa có bắt ngươi bồi thường bình hoa Nhữ Diêu thời Tống triều đâu, ngươi hổn đản dưỡng trùng được mấy đồng? Bình hoa của ta là đồ cổ đấy, là Nhữ Diêu a…… Bị tiểu tử nhà ngươi đập nát.
- Tổ phụ…Xin bớt giận.
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
- Ngươi là nhị nha đầu?
Lão nhân nhìn thấy Khương Lộ Dao gật đầu, phẫn hận bất bình nói:
- Ngươi mau quản giáo phụ thân ngươi cho tốt, nếu cứ để hắn tiếp tục như vậy, của hồi môn của ngươi đều bị hắn phá nát, hắn lại dám quăng thứ đồ trân quý đáng giá nhất của ta, thật tức chết ta mà.
- Tổ phụ, của hồi môn của muội muội tôn tử đều nằm trong tay nương tôn tử, phụ thân không lấy được.
Khương Mân Cẩn cảm thấy mình cần phải giải thích cho tổ phụ biết ở nhị phòng quyền tài chính nằm trong tay ai:
- Cho nên người không cần lo lắng cho muội muội của tôn tử không có của hồi môn, muội muội của tôn tử kiếm bạc rất lợi hại.
- …
Khương Lộ Dao quyết đoán đỡ lấy Vĩnh Ninh hầu:
- Tổ phụ, cứ để phụ thân tôn nữ ở trên cây bình tĩnh lại, tôn nữ đỡ người trở về phòng.
- Được…
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
Cuối cùng Vĩnh Ninh hầu cũng tìm được một người bình thường trong nhị phòng, thật không dễ dàng.
Mới mấy năm không gặp, lão nhị càng ngày càng hỗn cầu(tên khốn)?
Đã vậy còn dưỡng ra một tên tiểu hỗn cầu! Thật là tức chết người mà.
- Phụ thân của tôn nữ tính tình chính là lỗ mãng như vậy, còn ca ca của tôn nữ, tôn nữ cũng không thể trông cậy.
Khương Lộ Dao nhỏ giọng nói:
- Nếu để họn họ thường xuyên đến thăm người, thì những đồ cổ đáng giá trong phòng tổ phụ khó có thể thoát khỏi kiếp nạn này.
Câu trước nói ra còn rất dễ nghe, câu nói kế tiếp là có ý tứ gì?
Ý nói hắn chỉ coi trọng đồ cổ chứ không coi trọng nhi tử? Hay là nói hắn không nên gặp Khương nhị gia?
Lửa giận trên mặt lão hầu gia dần dần biến mất, lão hầu gia nghiêm túc nhìn khuôn mặt phấn nộn khả ái của nhị tôn nữ.
Nha đầu này cũng là người bênh vực bao che khuyết điểm cho người thân, chả trách Khương lão nhị có thể tung tăng nhảy nhót ở trong hầu phủ.
So với ba năm trước đây, thì Khương nhị gia sống dễ chịu không ít.
Cách đây ba năm lúc ăn lễ tân niên, Vĩnh Ninh hầu chỉ vô tình nhìn thấy Khương nhị gia, trừ lão nhị ra, thì mấy nhi tử khác cũng không thấy được.
- Bọn họ làm sao?
Lúc này Vĩnh Ninh hầu mới chú ý tới đám quản sự bị trói thành dây dài.
- Phạm sai lầm?
- Tham ô bạc, tôn nữ đặc biệt dẫn tới đây để bẩm báo cùng tổ phụ.
Khương Lộ Dao phát hiện Vĩnh Ninh hầu cũng không giống như lời đồn đãi là sợ hãi thê tử, hay là lão nhân vô dụng bệnh tật.
Cho nên nàng cũng không rảnh ở trước mặt Vĩnh Ninh hầu chơi trò tâm tư, có gì cứ nói thẳng ra:
- Tôn nữ có chuyện muốn nói cùng tổ phụ.
- Có chuyện gì?
Vĩnh Ninh Hầu ngồi ở ghế trên, nói:
- Ngươi nói đi.
- Phụ thân của tôn nữ đêm qua mơ thấy thân mẫu, cho nên phụ thân định mang theo tôn nữ cùng huynh trưởng đi tảo mộ, tế điện.
- …
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
Sắc mặt Vĩnh Ninh hầu biến đổi, đôi mắt hiện lên hàn băng:
- Trong phủ có người nhắc tới thân mẫu của lão nhị?
Khương Lộ Dao trầm mặc không lên tiếng, Vĩnh Ninh hầu nhìn về phía lão quản gia, thấy hắn gật đầu, Vĩnh Ninh hầu tự giễu cười:
- Đều tại ta dưỡng nhi tử giỏi a.
- Thân là nhân tử( con cái), phụ thân, nhi tử không quên vong bản.
(Yul: vong bản là nòi giống, gốc rễ, tổ tiên)
- Phụ thân ngươi...
Vĩnh Ninh hầu còn chưa nói xong, liền nghe thấy bên ngoài có người hồi bẩm nói:
- Tứ gia sai tứ tiểu thư đến kiến nghị với lão phu nhân, đem nhị gia ghi tạc dưới danh nghĩa của đích mẫu.
Khương Lộ Dao mở to mắt, Khương Lộ Kỳ, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?