CHƯƠNG 119: TRỐN ĐI
“Dì Hoành, chúng tôi ra ngoài đi dạo một vòng, sẽ trở về ngay.” Hà Ngân mặc một bộ quần áo thể thao, cả người thoạt nhìn vô cùng trẻ trung xinh đẹp.
Bởi vì vừa khóc, giọng nói của cô vẫn còn hơi khàn khàn.
Dì Hoành nghi ngờ quan sát hai người: “Cậu chủ sắp trở về rồi.” Rõ ràng là dì ấy có ý muốn ngăn cản hai người.
Hà Ngân không vui nhíu mày: “Thế nào, anh tôi đến thăm còn phải được sự đồng ý của anh ấy sao?” Hà Ngân vốn dĩ là một cô chủ, lúc nổi giận cũng rất có dáng vẻ.
Dì Hoành lập tức nói: “Không dám không dám.”
Hà Ngân và Phan Vân Lam thành công đi ra khỏi biệt thự nhà họ Hoàng.
Sự trói buộc của Hoàng Mạnh đối với Hà Ngân sớm đã được gỡ bỏ từ lúc Hà Ngân bằng lòng gả cho anh rồi.
Hà Ngân nhớ lại hình ảnh lần trước lúc Hoàng Mạnh dẫn cô ra ngoài dạo phố, trong lòng không khỏi cảm thấy đau xót, vì sao, khó khăn lắm cô mới tin tưởng một người, giờ lại rơi vào kết cục như vậy.
Khi phát hiện Hoàng Mạnh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, hơn nữa anh cũng không yêu cô như vậy, phản ứng đầu tiên của cô dĩ nhiên là muốn chạy trốn.
“Đi thôi, tôi dẫn cô rời khỏi chỗ này.” Phan Vân Lam thấy ánh mắt lưu luyến của Hà Ngân, liền ôm lấy bờ vai của cô, dẫn cô rời đi.
Thành phố Nhiễu quả thật là một nơi khiến người khác đau lòng, Hà Ngân không còn lưu luyến nữa, theo Phan Vân Lam lên xe: “Chúng ta đến Mỹ thăm Lê Hùng đi, tôi rất nhớ cô ấy.” Trong giọng nói của Hà Ngân mang theo sự thương cảm vô tận, cả người thoạt nhìn giống như không linh hồn vậy.
“Được.” Phan Vân Lam ga lăng mở cửa xe cho cô, nhấn chân ga, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Vé máy bay đã đặt xong, kế hoạch dẫn Hà Ngân rời đi đã được anh ấy chuẩn bị từ rất lâu rồi, lần trước bởi vì chuyện ngoài ý muốn nên chưa thực hiện được, hôm nay anh ấy tuyệt đối sẽ không cho phép những chuyện tương tự xảy ra lần nữa.
Hoàng Mạnh lái xe rất nhanh, tốc độ của Phan Vân Lam cũng không hề chậm.
Hoàng Mạnh tức giận bóp còi, những chiếc xe phía trước vẫn không hề di chuyển.
“Shit.” Hiện tại không phải giờ cao điểm tại sao lại kẹt xe ở đoạn đường này chứ?
Những chiếc xe phía trước không nhúc nhích nửa bước, xung quanh rất nhiều ô tô bị tắc nghẽn, mà bây giờ đang ở trên cầu vượt, anh bị kẹt ở đây, cho dù xuống đi bộ đến nơi có xe cũng phải mất rất nhiều thời gian.
Hoàng Mạnh buồn bực vò vò tóc, cảm thấy mọi chuyện có gì đó không được bình thường.
Hà Dung đột nhiên tự sát, vào thời điểm này đột nhiên lại tắc đường, Hà Ngân thì không ngừng gọi điện thoại, muốn xác nhận chắc chắn mình sẽ trở về.
Những việc này nhìn thì có vẻ như không có vấn đề gì, thế nhưng sao lại trùng hợp xảy ra cùng lúc như vậy.
Còn cả phản ứng hôm nay của Hà Ngân, bà Hoàng nói cái gì cũng nhất định bắt anh đến thăm Hà Dung, nhằm kéo dài thời gian của anh.
Hoàng Mạnh phiền não liếc nhìn điện thoại di động, cuối cùng phải mở cửa xuống xe, đi hỏi mượn điện thoại của những người bên cạnh cũng đang bị kẹt xe.
Hoàng Mạnh tiện tay gõ cửa kính của một chiếc xe, cửa sổ xe trượt xuống, là một người đàn ông đeo kính râm, nhìn thấy là Hoàng Mạnh, không đợi Hoàng Mạnh mở miệng, người kia lập tức đóng cửa sổ xe lại.
…
Khuôn mặt của Hoàng Mạnh sầm lại, trông anh rất giống người xấu sao?
Anh lại tiếp tục gõ cửa sổ một chiếc xe khác, lần này họ còn không thèm hạ cửa kính xe xuống.
Sau nhiều lần gõ cửa đều có tình trạng như vậy, Hoàng Mạnh cuối cùng cũng cảm thấy kì lạ.
Một hai người có hành động như vậy thì không sao, thế nhưng nếu như tất cả mọi người ở đây đều dùng vẻ mặt lạnh lùng đối với anh thì có vẻ không được bình thường cho lắm, thậm chí anh tức giận ném tiền cho họ cũng vô dụng, đúng vậy, có người đang ngăn cản không để anh về nhà.
Sắc mặt của Hoàng Mạnh bắt đầu trở nên nghiêm trọng, xem ra đây là một kế hoạch có tính toán từ trước, việc này nối tiếp việc kia, mục tiêu chính là Hà Ngân.
Hà Dung làm như vậy đơn giản là vì không muốn để cho hai người bọn họ kết hôn, còn người muốn dẫn Hà Ngân đi nhất chính là Phan Vân Lam, hai người cùng lúc ra tay có lẽ là vì giữa hai người Hà Dung và Phan Vân Lam đã có một thỏa thuận nào đó, còn mẹ của anh chỉ bị Hà Dung lợi dụng mà thôi.
Hà Dung dám làm tổn thương chính bản thân mình như vậy thật đúng là ra tay hiểm độc, Hoàng Mạnh quả thật phải nhìn người phụ nữ này với cặp mắt khác.
Nếu như đám người kia là người của Phan Vân Lam, vậy thì anh cũng đừng mong đường sẽ thông, trừ phi Phan Vân Lam đã thành công dẫn Hà Ngân đi.
Hoàng Mạnh lấy tiền mặt ở trong xe ra, lập tức chạy thật nhanh trên cầu vượt, hy vọng thời gian vẫn còn kịp.
Hà Ngân, nếu người phụ nữ này đã HỨA với mình, thì phải tuân thủ lời HỨA, tuyệt đối không thể một mình rời đi với cái tên Phan Vân Lam kia.
Phan Vân Lam nhận được thông báo hiện giờ Hoàng Mạnh đang chạy trên cầu vượt, anh quả thực là một người rất thông minh, nhanh chóng nhận ra tất cả mọi chuyện.
Hà Ngân vẫn luôn chìm trong tâm trạng thẫn thờ, cô không ngừng nghĩ đến những chuyện cũ với Hoàng Mạnh, những chuyện anh đã từng làm với mình, xem ra mình đã bị tình yêu làm cho đầu óc mê muội thật rồi, lại đi yêu người đàn ông như vậy.
Hà Ngân đau lòng sờ sờ bụng của mình, mấy ngày gần đây, cô đã từng oán hận đứa bé này tới không đúng lúc, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy vô cùng may mắn khi mình có đứa con này, tình cảm của cô đối với đứa trẻ đã không thể dứt bỏ được nữa, nghĩ tới việc con mình sau khi ra đời sẽ không có cha, Hà Ngân lại cảm thấy khổ SỞ vô cùng.
Cô hiểu cuộc sống khi không có cha sẽ như thế nào, mặc dù mẹ của cô thật sự rất yêu thương cô, thế nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu thốn tình cảm của cha.
Sau khi đứa bé này ra đời, cô nhất định sẽ cố gắng yêu thương nó gấp ngàn gấp vạn lần.
Qua những tia sáng yếu ớt, Phan Vân Lam nhìn thấy dáng vẻ của Hà Ngân, anh biết cô không buông bỏ được Hoàng Mạnh, sau đó lại nhìn thấy hình ảnh Hà Ngân sờ sờ bụng mình, nét mặt tràn ngập sự yêu thương của một người mẹ, anh không khỏi cảm thấy đau lòng, nếu như đứa bé này là con của anh thì tốt biết bao, anh ấy sẽ yêu thương hai người bọn họ, Hà Ngân sẽ sống rất hạnh phúc, nếu như Hoàng Mạnh không xuất hiện thì tốt biết bao, Hà Ngân sẽ không phải chịu nhiều khổ đau như vậy, mình cũng không cần trở về nhà họ Phan.
Thế nhưng sự xuất hiện của Hoàng Mạnh khiến mọi thứ trở nên tồi tệ.
Hà Dung nằm trong phòng bệnh từ từ tỉnh lại, vừa mới trải qua cuộc phẫu thuật rửa ruột nên cả người cô ta trông tái nhợt, hai mắt Hà Dung cuối cũng cũng tìm được tiêu điểm, đó chính là một đám người đang vây quanh đầu giường của mình.
Cha mẹ, em trai, và bà Hoàng.
Nhưng lại không có người đàn ông kia.
Người đàn ông đó tên Hoàng Mạnh.
Trong lòng Hà Dung cảm thấy lạnh lẽo, cho dù cô ta đã đi đến bước đường ngày hôm nay, Hoàng Mạnh vẫn không chịu ở bên cô ta sao? Anh vậy mà lại cuống cuồng trở về để đi thử váy cưới với Hà Ngân, ở trong lòng anh người phụ nữ tên Hà Ngân kia thực sự quan trọng như vậy sao?
Đúng là khiến người khác nhịn không được muốn phá hủy tất cả.
Nước mắt Hà Dung lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống.
“Dung Dung, cháu có muốn ăn chút gì đó hay không?” Bà Hoàng cảm thấy vô cùng áy náy với cô gái trước mặt này bởi hành vi của con trai mình, tên nhóc Hoàng Mạnh kia chỉ chịu ở lại tới khi Hà Dung thoát khỏi nguy hiểm, sau đó lập tức vội vàng đi về, thử váy cưới thì thử lúc nào mà chẳng được, sao có thể quan trọng bằng tính mạng của Hà Dung chứ.
Hơn nữa, cái cô gái tên Hà Ngân kia, sao có thể tốt bằng một nửa Hà Dung được, sao mình lại sinh ra đứa con trai cứng đầu như thế chứ.
Hà Dung lắc đầu, chỉ cần bà Hoàng đứng về phía cô ta, Hà Ngân đã bị Phan Vân Lam dẫn đi, cô ta không tin dựa vào khả năng của cô ta lại không chiếm được trái tim của Hoàng Mạnh.