CHƯƠNG 188: NGƯỜI THÂN NHẤT CŨNG CÓ THỂ GIẾT
“Mặc dù bây giờ Hà Ngân và Hoàng Mạnh đều đang tức giận, nhưng tình hình thay đổi tuỳ lúc.” Sau khi Phan Vân Lam gọi điện thoại cho Hà Dung xong liền tắt...
Hà Dung đang bên cạnh Tô Nguỵ Triết bàn bạc kế sách tiếp theo, nghe đựoc tin tức mà Phan Vân Lam báo lại liền cau mày với vài nết nhăn.
“Anh đã giết Giang Việt Nhượt rồi sao?” Hà Dung quay người hỏi Tô Thuỵ Triết.
Tô Thuỵ Triết nhả ra làn khói, khói thuốc vừa lúc che lấp đôi mắt anh ta, nhìn có vẻ rất mờ ảo khiến người ta nhìn không rõ.
“Không.” giọng nói của anh ta nghe có vẻ u sầu…
“Cái gì!” Hà Dung lập tức đứng dạy, Giang Việt Nhượt lại không chết, cái tên Tô Thuỵ Triết từ lúc nào lại thương hoa tiếc ngọc như vậy, không phải vì để có được Củng Nhân mà bất chấp thủ đoạn sao? Tình địch lớn nhất cũng không giết!
“Đây là truyện của tôi, cô có cần phải quá kích động như vậy không.” Phản ứng của Tô Nguỵ Triết đối với Giang Việt Nhượt vô cùng kinh ngạc, Hà Dung có thâm thù đại hận gì với Giang Việt Nhượt sao?
Hà Dung biết Tô Nguỵ Triết là người vô cùng thận trọng, không thể cho anh ta biết thêm truyện gì, nhanh chóng bình tĩnh tìm lý do: “Anh có biết Giang Việt Nhượt một ngày chưa chết, Củng Nhân sẽ cố gắng hết sức nghĩ cách bỏ chạy.”
Tô Nguỵ Triết hít một hơi thuốc dài, ném mẩu đầu thuốc trên đất, dùng đôi giày da màu đen giẫm nát, ngọn lửa của những tàn thuốc rất nhanh biến thành băng y hệt tâm trạng của anh ta lúc này: “Tôi biết, đây là chuyện của tôi, không cần co lo.”
Tô Thuỵ Triết đứng dậy đi ra ngoài.
Anh đương nhiên biết rõ mối quan hệ giữa Giang Việt Nhượt và Củng Nhân, nhưng nếu không phải bản thân đã buông tha Giang Việt Nhượt, Củng Nhân cũng sẽ không chút nương tình mà nổ súng với anh. Thật sự là sự lựa chọn khó hai người.
Hoàng Mạnh cũng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nam.
Anh lấy tóc của Hà Ngân và My My gửi đến một bệnh viện công lập. Thời gian xét nghiệm phải mất khoảng hơn một ngày, những bệnh viện này có lúc chính là hiệu suất làm việc quá chậm.
Nếu đúng như là bác sĩ Quý nói dối thì sao? Vậy bệnh viện tư của Hoàng gia sẽ gặp phải sai sót cực lớn, chứ không phải là chuyện nhỏ.
Hà Ngân rất nhanh đã bình tĩnh lại, đã biết rõ đây là hiểu lầm, My My cũng không phải là con của cô, cô căn bản không hề phải sợ sự hiểu lầm của Hoàng Mạnh, chỉ cần là trong sạch, cứ sợ hãi sẽ không có cách nào rửa sạch, cho nên điều cô tò mò bây giờ là ai muốn hãm hại cô, lại hắt một gáo nước bẩn to như vậy lên đầu cô chứ?
Mục tiêu thật ra rất dễ nắm thóp bởi đó chính là bằng chứng.
“Truyện này tự cháu sẽ sắp xếp, cũng là lúc để chú xem năng lực của cháu.” Mạnh Biên nói với Hà Ngân, nhưng trong lòng lại nghĩ nước suối ấm của nhà đó pha lên lại càng dễ chịu.
“Cậu à, cháu có thể hỏi cậu một truyện được không?” ánh mắt đầy nghi hoặc của Hà Ngân.
“Ừm?” Mạnh Biên trả lơi ngắn gọn.
Hà Ngân nhìn Mạnh Biên, cuối cùng hỏi: “Tại sao sau khi lật đổ Phan gia cậu lại không cho anh Vân Lam thừa kế Mạnh gia vây?” Hà Ngân không biết tại sao, bây giờ trong đầu cô lại nghĩ đến câu nói đó của Giang Việt Nhượt, trong thế giới ngầm, cha con cũng đều là kẻ thù.
Mạnh Biên đột nhiên cười lên, nụ cười này của ông ta, từng vết nhăn li ti trên khoé mắt đều lộ ra rất rõ: “Nhưng là một người có mưu kết thì đến người thân nhất cũng có thể giết.”
Hà Ngân bỗng nhiên cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân, dường như có thể đông cứng toàn bộ máu trong cơ thể, khó mà lưu thông.
“Anh ta là con trai duy nhất của cậu.”
“Nó cũng không muốn giết ta sao?” Mạnh Biên hỏi ngược lại.
Câu nói này ám chỉ gì, Hà Ngân nghe mà mơ hồ vô cùng,từ sau khi Phan Vân Lam trở thành con trưởng của Phan gia, chính xác đã thay đổi rất nhiều, nhưng câu nói này lại không sao nói rõ được.
Hà Ngân vẫn muốn hỏi tiếp, Mạnh Biên xua tay thể hiện ý không muốn nói nữa mà rời khỏi phòng, bản thân đi tìm Đồng Đồng cùng chơi.
Bên phía Hoàng Mạnh cũng không rảnh rỗi, lái xe đi tìm Giang Việt Nhượt và Củng Nhân trong bệnh viện, Hà Ngân đã từng nói, Giang Việt Nhượt biết thân phận của My My, nhưng thân phận của My My Giang Việt Nhượt làm sao mà biết được vậy?
Hơn nữa cô lớn lên ở Mỹ, điều này thật sự khó làm người ta tin được.
Nhưng khi Hoàng Mạnh đến bệnh viện, hai người họ sớm đã mất tích rồi.
Điện thoại cũng luôn ở tình trạng tắt máy, họ trở về Mỹ rồi sao.?
Hoàng Mạnh nhìn thời tiết âm u, mưa lúc này đã tạnh rồi, bầu trời vô cùng ngột ngạt, đương như cả thành phố như đang trong lò hấp vậy.
Người Hà Ngân điều tra đầu tiên đương nhiên là bác sĩ Quý.
Bên cạnh cô không có người nào làm được truyện, chỉ đành mượn người của Mạnh Biên làm mọi video và ghi chép cuộc gọi tự mình nghiên cứu .
Quá trình này dài dằng dẵng, chính lúc Hà Ngân xem tài liệu sắp đi ngủ thì bóng một người đàn ông đập vào mắt cô.
Hoàng Mạnh để Hoành Thạch điều tra ghi chép xuất nhập cảnh gần đây, không có ghi chép Giang Việt Nhượt và Củng Nhân trở về nước Mỹ, hai người vừa làm ầm chấm dứt với Tô gia, Cố gia gần đây lại sụp đổ rồi, hai người không có ai nương tựa, thì còn có thể đi đâu được chứ?
Trừ phi ở bên phía Tô Thuỵ Triết?
Ánh mắt của Hoàng Mạnh híp lại nguy hiểm.
“Củng Nhân, Giang Việt Nhượt.” Đây là giọng của người đàn ông, hai cái tên đó kéo dài dường như đang từ từ thưởng thức vậy.
“Cô quả nhiên ý định đen tối.” Ánh mắt của Cô Niệm cung không ngẩng lên, mà là đang lười nhác kể lại một chuyện nào đó.
Củng Nhân và Giang Việt Nhượt đều bị bắt trói trên ghế, người bắt cóc bọn họ vữa hay ở phía sau, người đàn ông đó dứoi sự chiếu rọi của ánh đèn sáng rực nổi lên một kim tiêm nổi lên ánh sáng chói loá.
“Trò này tôi đã từng thử với Lê Hùng, đã trải qua cải tiến, sẽ không có chút đau đớn nào.” Người đàn ông cười như một con quỷ vậy, bước chân ung dung đi về phía hai người.
Giống như là độc thoại cũng giống như là để tạo sự sợ hãi cho hai người, giọng nói của người đó không gấp không chậm: “Ai lên trước đây?”
Giang Việt Nhượt và Củng Nhân đều không phản kháng cũng không nói gì, người phía sau họ hoàn toàn đã biến thành một tên điên rồi.
“Vũ Như, rất vui được quen biết cô.” Củng Nhân nói, trọng giọng nói không có chút sợ hãi nào.
“Tôi cũng vậy.” Giang Việt Nhượt cũng cười như vậy.
“Hai người các ngươi xuống địa ngục mà ôn lại kỷ niệm đi.” Người đàn ông chích thuốc vào người Củng Nhân trước.
Giang Việt Nhượt nhìn Củng Nhân nhanh chóng gất đi: “Phan Vân Lam, sẽ có người biết chuyện anh làm đó.”
Phan Vân Lam nhíu nhíu lông mày, lại một ống kim khác dạng nước tiêm vào người Giang Việt Nhượt.
Ngũ quan của Phan Vân Lam vô cùng đa dạng, chiếu rọi dưới ánh đèn sáng chói, trên khuôn mặt lưu lại những ánh sáng sặc sỡ, hàng lông mi dài dứoi mắt toả ra một cái bóng, che lấp hai con ngươi đẫm máu.
“Tôi không sai gì cả” . Phan Vân Lam nói về hướng của Giang Việt Nhượt và Củng Nhân, nhưng dường như lại đang nói với chính mình, có điều chỉ là để có được người con gái mình yêu, như vậy có gì là sai chứ?
Muốn làm thành một chuyện không phải là bất chấp thủ đoạn hay sao? Bản thân không sai.
“Phan Vân Lam quả nhiên không còn là Vân Lam mà mình từng quen biết.” Hà Ngân nhìn bóng người bên trong màn hình, độc thoại một mình.
Video trên ghi rõ cảnh Phan Vân Lam đi vào phòng khám của bác sĩ Lý.
Đúng lúc bị camera góc đường chụp lại, Hà Ngân luôn cho rằng là Hà Dung giở trò, không ngờ rằng Phan Vân Lam lại cũng liên quan đến.