CHƯƠNG 165: KẾT QUẢ KHÁM NGHIỆM
Bởi trong nhà Jason xảy ra chuyện nên hắn nói với Hoàng Mạnh một vài câu, còn dặn đi dặn lại anh không nên làm điều gì dại dột rồi mới rời đi trong lo lắng.
Trên đường xe chạy rất nhanh, hắn biết có lẽ bản thân sẽ không về kịp được, biết là các bảo vệ mình vừa phái thêm đều có thân thủ không tệ, cũng được trang bị súng ống đầy đủ, nhưng không hiểu sao hắn vẫn thấy không yên tâm.
Không biết sẽ xảy ra chuyện thảm thiết gì, mà giờ vẫn còn cách tòa nhà nửa giờ lái xe.
Trong nửa tiếng đó, rất nhiều chuyện có thể xảy ra.
Jason không biết tại sao tin tức lại bị lộ ra, dù là lần trước Giang Việt Nhượt đến thăm dò thì hắn cũng rất cẩn thận, lúc cô ta đi rồi hắn còn cố ý đi nhìn Củng Nhân, mà Củng Nhân vẫn ngủ rất say trên giường, như thể không biết chuyện gì cả.
“Alo, lần trước bảo anh điều tra về Jenny, đã có tin tức gì chưa.” Jason gọi điện thoại.
“Trước đây hình như cô ta cũng là đặc công của chính phủ, sau này không biết tại sao lại đi theo Giang Việt Nhượt, thôi xong, nghe bảo lúc đó cô ta cũng rất lợi hại, chỉ tiếc giải ngũ quá sớm.”
Jason nhớ lại quản gia nói Jenny ở trong nhà vệ sinh tận 10 phút, lúc ấy hắn tự cho là hàng phòng ngự của mình rất nghiêm ngặt, dù là một con muỗi cũng không lọt qua được, nhưng hóa ra vẫn là coi thường Jenny rồi, nhưng cũng vì không ngờ cô ta lại là…người của chính phủ.
Mà bảo vệ của hắn ta thì đương nhiên không so được, mấy người bảo vệ đó ngay cả kẻ chỉ vừa đủ đạt tiêu chuẩn như hắn ta còn chẳng thắng nổi ấy chứ.
Dù Giang Việt Nhượt biết thân thủ của mình không tốt bằng Jenny, nhưng nghĩ đến việc Củng Nhân đang ở bên trong, cô ta vẫn muốn tự mình đi cứu cô ấy.
Thứ gọi là tình yêu này, có lúc có thể đánh tan mọi lý trí.
“Cô ở đây đánh lạc hướng, tôi đi cứu Củng Nhân.” Giang Việt Nhượt nói với Jenny.
“Sếp, khả năng của cô không bằng tôi, tôi đi sẽ tốt hơn.” Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Jenny cũng hơi nhíu mày, chẳng hiểu nổi người luôn bình tĩnh như Giang Việt Nhượt sao lại mắc phải cái sai lầm thấp kém này chứ.
Nếu lúc này kẻ thù mà phát hiện Giang Việt Nhượt thì sẽ rất nguy hiểm.
“Jenny, nếu cô gặp phải người cô vô cùng yêu thương thì cô sẽ hiểu thôi.” Giang Việt Nhượt vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm chặt tay mình của Jenny, không quay đầu lại mà xuống xe.
Jenny cũng chỉ ngẩn người ra một chút, rồi lập tức phất tay, ra hiệu cho những người đằng sau đi theo cô.
Củng Nhân dựa vào trên bệ cửa sổ, bởi vì ở trên tầng ba nên cô có thể nhìn ra rất xa, khi nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ thì cô mỉm cười dịu dàng, ở bên Giang Việt Nhượt lâu rồi, cũng bị truyền nhiễm chút dịu dàng của cô ấy, Củng Nhân nghĩ lung tung.
Những ngày này, Củng Nhân đã sớm phân tích rõ ràng số lượng bảo vệ, số lần tuần tra và cả điểm yếu của hàng bảo vệ này, mà cô cũng đã nhấn mạnh với Jason rằng cô mới là người khống chế tuyệt đội đối với mọi việc.
Tiếc là, chính mình phải rời đi rồi.
Bên phía Hoàng Mạnh, trong tay anh cầm bản xét nghiệm, cố chống đỡ không để bản thân ngã xuống.
Trong đầu anh lúc này không ngừng lặp lại câu nói: “Ngài Hoàng, thông qua sự giám định của chúng tôi thì DNA trên thi thể gần như trùng khớp một trăm phần trăm với cô Hà, nên đây chắc chắn là cô Hà.”
Hoàng Mạnh không biết bản thân đã ra khỏi căn phòng đó bằng cách nào, thế giới trước mắt anh như đã hoàn toàn vỡ vụn, trong tay nắm chặt tờ giám định mỏng manh, anh thấy mình đã hoàn toàn mất phương hướng.
Niềm hy vọng nhỏ nhoi trong lòng giờ đây đã hoàn toàn bị dập tắt, tại sao lại tàn nhẫn đến thế, tại sao chứ.
Vành mắt Hoàng Mạnh ửng đỏ, mũi cũng cảm thấy có chút cay cay, thế giới chỉ còn lại hai màu đen trắng.
Nếu mọi thứ có thể làm lại lần nữa, nhưng đã chẳng còn cơ hội rồi, Hoàng Mạnh quay mặt dựa vào tường, rồi dùng tay đấm thật mạnh lên nó.
Rõ ràng đã quyết định giải quyết xong chuyện ở Mỹ sẽ về nước kết hôn, rõ ràng đã quyết định đến đây để du lịch, rõ ràng đã quyết định giải quyết sự hiểu lầm giữa Hà Ngân và mẹ, rõ ràng con của họ không lâu sau sẽ chào đời, rõ ràng…
Hà Ngân, thật nhẫn tâm làm sao.
Tất cả hạnh phúc đều biến mất cùng với nụ cười lúc ra đi của Hà Ngân, người con gái đó, nhẫn tâm vứt bỏ tất thảy như thế, chẳng hề do dự mà nhảy xuống trước mặt anh.
Hoàng Mạnh chưa bao giờ thấy mệt mỏi như lúc này, tất cả quyền lực, tiền tài cũng đã chẳng còn quan trọng nữa, tất cả nhưng âm mưu, tính kế vào giờ phút này cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Hoàng Mạnh lấy điện thoại nhắn một tin nhắn, nội dung tin nhắn rất ngắn gọn: “Tôi đồng ý với mấy người.”
Anh muốn về nước, nước Mỹ này, anh vĩnh viễn cũng không muốn quay lại, nơi này chứa đựng tất cả những nỗi đau khổ của anh, Giang Việt Nhượt gì đó, cũng chẳng còn quan trọng, Hà Ngân có lẽ cũng rất muốn trở về.
Hoàng Mạnh dựa vào tường mà ngồi bệt xuống, hai tay che mặt, trên gò má dường như có những dòng nước mắt chảy xuống.
Miệng vết thương bị nhiễm trùng của Hà Ngân cũng đã kết vảy rồi, Mạnh Biên cũng đến Mỹ, nhìn thấy Hà Ngân như chẳng có việc gì mà nằm trên giường, lại nghĩ đến cô gái đang vô cùng điềm nhiên này mấy ngày trước còn trải qua sống chết.
“Bên phía Hoàng Mạnh có lẽ đã xác nhận rằng cháu đã chết rồi.” Mạnh Biên rót cho Hà Ngân một ly nước.
Hà Ngân cầm lấy rồi nói: “ Cảm ơn cậu đã giúp cháu.”
“Đứa con trong bụng cháu cũng coi như là giữ được, sau này đừng dại dột thế nữa.”
Hà Ngân đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Cậu, cậu hận cháu không?”
Con trai của ông vì Hà Ngân mà hôn mê, thậm chí cô còn mang trong mình dòng máu kẻ thù của ông.
“Hận.” Mạnh Biên nói: “Nhưng cháu là một trong những người thân ít ỏi của cậu, cậu không muốn vì hận mà lại mất đi người thân.” Mạnh Biên nhắm mắt, ông như thể đang chìm đắm trong hồi ức nào đó.
“Cháu cảm ơn cậu giúp cháu có thêm một người thân ngoài mẹ.” Hà Ngân dịu dàng cười với Mạnh Biên.
Mạnh Biên cũng mỉm cười: “Cháu nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Còn nữa, Lê Hùng là vô tội.” Hà Ngân nói, cô cũng vừa mới biết Hoàng Sinh là anh ruột của Lê Hùng, mặc dù cô cũng hận Hoàng Sinh vô cùng, nhưng dù gì thì Lê Hùng là vô tội.
Cánh tay đóng cửa của Mạnh Biên hơi dừng lại, ông vốn chẳng phải là kẻ có lòng tốt mà thả hổ về rừng thế này, Lê Hùng là một cô gái tốt, nhưng cô ta lại là em gái của Hoàng Sinh, Mạnh Biên không trả lời mà đi ra ngoài.
Hà Ngân nhìn ông rời đi, bây giờ có lẽ Lê Hùng cũng đang rất buồn, bản thân có thêm một người anh thì lại đang bị giam trong tù, hơn nữa còn là đầu sỏ khiến Phan Vân Lam bị hôn mê.
Cuộc đời, vốn dĩ thường đùa giỡn người khác một cách lo lắng như thế.
Jason kéo chặt phanh tay.
Đối diện cũng là một chiếc xe màu đen.
Khoảng cách của hai chiếc xe chỉ có mấy cm, gần như sắp đụng vào nhau.
Jason còn để ý đến người phụ nữ mặc cái áo sơ mi màu trắng trên ghế phó lái của cái xe đối diện kia đang nắm chặt cánh tay mình, có máu chảy ra từ kẽ tay cô ta, Củng Nhân bị thương rồi.
Jason nghĩ, thấy lạ vì sao trong giờ phút này bản thân mình lại có thể bình tĩnh đến vậy, còn có hơi sức để ý đến loại chuyện này, có lẽ là ở cùng Hoàng Mạnh lâu rồi nên bản thân cũng bị ảnh hưởng, trở nên coi trọng tình cảm hay sao?
Hắn nhìn thấy một họng súng đen ngòm nhắm vào mình, đó là do Giang Việt Nhượt ngồi ở ghế lái cầm.
Hắn lại chỉ chú ý đến vẻ mặt của Củng Nhân, tự động xem nhẹ khẩu súng có khả năng trí mạng kia.
Giang Việt Nhượt có biết hay không, Củng Nhân phải kết hôn rồi? Hắn có chút xấu xa nghĩ thế, khóe miệng cũng không tự giác mà cười đến xấu xa hơn.
Hắn nghe thấy tiếng đạn rời nòng, nụ cười trên khóe môi hắn còn chưa kịp tắt đi, hắn không hề tránh.