Mục lục
Tổng giám đốc quá bưu hãn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 7: KẺ ĐẬP PHÁ QUÁN




CHƯƠNG 7: KẺ ĐẬP PHÁ QUÁN

“Đứa trẻ đó vô tội, không ai cần nó đã đáng thương rồi, việc tôi làm tôi chịu trách nhiệm, xin anh đừng lấy nó ra xả giận?”

Hoàng Mạnh cười khiến trong lòng Hà Ngân nổi da gà, bây giờ cô hối hận nhất chính là lấy đứa bé vô tội ra làm lá chắn, nếu như đứa bé này vì lòng riêng của cô mà bị liên lụy thì cô còn tư cách gì để hận kẻ trước đây đã vứt bỏ cô và mẹ cô chứ.

“Cái cô này, rốt cuộc là tốt hay là xấu vậy? Thật là khiến người ta không hiểu nổi, cha mẹ tôi rất thích đứa bé đó, huống hồ tôi cũng không nói cho bọn họ biết đứa bé kia không phải của tôi, yên tâm, chỉ cần cô ngoan ngoãn thì nó sẽ không sao, cô muốn đi thì mau đi đi, đừng khiêu khích giới hạn của tôi.”

Biểu cảm trên mặt Hoàng Mạnh hơi trầm xuống, Hà Ngân có chút e dè đối với người đàn ông thủ đoạn này, nghĩ đứa trẻ tạm thời không sao, chỉ có thể tạm rời đi trước rồi tính sau, quay lại phòng của Hoàng Mạnh tìm được di động mình đánh rơi trên giường anh, gọi điện cho Phan Vân Lam bảo anh ấy phái người đến đón cô.

Chính trong căn phòng này lần đầu tiên của cô đã bị Hoàng Mạnh cướp đi, phòng sớm đã được người hầu dọn dẹp chỉnh tề, tuy không còn dấu vết lúc trước nhưng cô vẫn ngây ngẩn nhìn chiếc giường lớn, qua một lúc lâu mới xoay người rời đi.

“Cô chủ, sắc mặt cô rất kém, có cần đến bệnh viện kiểm tra chút không?”

Hà Ngân ngồi trên ghế sofa ở bar, trong tay lắc lắc một ly rượu vang, Phan Vân Lam đứng bên cạnh ân cần lên tiếng hỏi.

Hà Ngân nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy: “Tôi không sao, nghe ngóng được gì chưa? Đứa bé kia có thật là ở chỗ cha mẹ Hoàng Mạnh không?”

Phan Vân Lam cúi đầu nhìn đôi mắt long lanh của Hà Ngân, giọng nhẹ nhàng nói: “Cô không cần lo lắng, tôi đã nghe ngóng, hai người đó rất thương thằng bé, phái người đi siêu thị mua sắm cho thằng bé, chỉ tiếc không thể mua hết đồ chơi ở siêu thị cho nó, có vẻ đối xử với nó như ruột thịt.”

Hà Ngân cụp mắt lại, nâng ly chậm rãi đặt trên bàn trà rồi nói: “Vậy tôi cũng yên tâm rồi, dù sao đứa bé đó cũng là vì tôi mới rơi vào tay nhà họ Hoàng, chỉ cần nó không sao là tốt rồi.”

“Cô chủ!” Phan Vân Lam đột nhiên ngồi xổm xuống nắm lấy tay Hà Ngân còn chưa kịp rút về, ánh mắt xoắn xuýt nhìn Hà Ngân nói: “Hoàng Mạnh kia đã làm gì với cô? Vì sao sau khi cô trở về sắc mặt lại kém như vậy? Trên tay có vết châm kim, có phải trên người cô cũng bị tổn thương? Để tôi xem xem?”

“Vân Lam, hỗn xược!”

Hà Ngân không ngờ Phan Vân Lam lại nắm tay cô không buông, cô dùng sức rút tay về, Phan Vân Lam bắt đầu vạch áo trên người cô. Trên người cô có mấy vết dao bị Hoàng Mạnh cắt, nhưng đó là nơi kín đáo của cô, sao cô có thể để Phan Vân Lam nhìn thấy được.

Cô tức giận quát lớn một tiếng, Phan Vân Lam không hề vì vậy mà rút tay lại, cô khẽ cắn môi, tay còn lại bay tới một cái tát.

Cái tát nặng nề rơi trên mặt Phan Vân Lam, khiến bên mặt vốn trơn nhẵn của anh ấy chớp mắt hằn dấu năm ngón tay, động tác càn rỡ của anh ấy vì cái tát này mà dừng lại, Hà Ngân mạnh mẽ hất tay Phan Vân Lam ra, Phan Vân Lam ngồi bệt xuống đất đau khổ nhắm mắt lại.

Hà Ngân không ngờ cái tát này của mình lại mạnh đến vậy, cả bàn tay đều tê rần, cô biết Phan Vân Lam có ý với cô nhưng cô hết sức thất vọng với đàn ông.

Cô thất vọng với cha ruột của mình, lại gặp phải tên Hoàng Mạnh đã cưỡng hiếp cô, sao cô có thể đón nhận đàn ông được, đối với Phan Vân Lam, chút để ý trước đây giờ cũng vì bị đàn ông làm nhục mà tan thành mây khói.

Hà Ngân thấy Phan Vân Lam ngồi bệt dưới đất vẻ mặt đau đớn, trong lòng cũng rất khó chịu, dù sao anh ấy cũng đã bên cạnh cô ba năm, con người đều có tình cảm, dù cho cô không có tình yêu nam nữ với anh ấy, anh ấy cũng vẫn là người cô tin tưởng nhất.

“Vân Lam…”

“Cô chủ cô không cần nói, bây giờ tôi không muốn nghe gì cả, ban nãy, xin lỗi.”

Phan Vân Lam không để cho Hà Ngân nói gì, từ dưới đất đứng dậy trực tiếp rời đi. Cửa khẽ đóng lại, mắt Hà Ngân từ từ nhòe đi, cầm lấy chai rượu vang đặt trên bàn trà rót đầy một ly, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Cô cảm giác thể xác và tinh thần mình uể oải, tựa như kẻ ngốc dựa trên ghế sofa không nhúc nhích, mãi đến khi cửa vang lên, có người báo lại đằng sau có người gây chuyện cô mới nhanh chóng đứng dậy vội vã xuống tầng.

Phòng khách quán bar bị người đập phá, tất cả khách đều bị dọa chạy mất, mấy nữ phục vụ sợ chạy trốn ở góc, đám vệ sĩ đánh nhau túi bụi với đám người chạy đến phá quán, còn Phan Vân Lam bị người ta đánh vỡ đầu, cho dù chảy rất nhiều máu vẫn cầm côn điện ném về phía người gây náo loạn.

Trên quầy quán bar, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, trên người mặc đồ thể thao màu đen đang lắc lắc cái ly trong tay, cười nhìn khung cảnh náo loạn. Người này Hà Ngân biết, cậu ta là em trai của Hà Dung, Hà Thành Lâm, cũng chính là con trai mà người đàn bà đê tiện kia sinh cho cha cô, đồng thời cũng là em trai cùng cha khác mẹ với cô.

“Hà Thành Lâm, một học sinh như mày lại dám tới đây đập phá quán, quả nhiên là sản phẩm do mẹ mày dạy dỗ nên.”

Hà Ngân đi giày cao gót từ từ tiến về phía Hà Thành Lâm, Hà Thành Lâm nghe vậy gương mặt ngây thơ tuấn tú lại lộ ra vẻ tự tin.

Cậu ta uống một hớp rượu mới nhìn Hà Ngân bằng ánh mắt khinh thường, lạnh giọng châm chọc: “Gái quán bar, quả nhiên lời nói cũng mang theo sự dơ bẩn, dám giành đàn ông với chị ông, ông thấy mày điên rồi, Hà Ngân, mẹ kiếp mày thiếu đàn ông thì nói với ông đây một tiếng, ông đây vẫn có thể dốc sức cho mày thoải mái, nếu mày cảm thấy một mình ông không đủ thì ông vẫn có thể tìm thêm một đám đàn ông hiếp mày, mày cần gì phải ưỡn mặt ra chạy đến trước mặt mọi người để hạ thấp mình như thế chứ!”

Hà Ngân thật không ngờ một đứa trẻ chưa thành niên lại có thể nói ra lời khó nghe như vậy, cô tức giận còn chưa kịp mở miệng dạy dỗ, Hà Thành Lâm đã ném ly rượu trong tay xuống đất xông về phía cô.

Để có thể bảo vệ mình, Hà Ngân đã học võ phòng thân, thấy dáng vẻ hung hăng của Hà Thành Lâm, không hề để cậu ta có cơ hội đến gần mà đá chéo một cước về phía mặt cậu ta.

Tuy cô đi giày cao gót nhưng Hà Thành Lâm không đề phòng chiêu này của cô, một cước trúng mặt suýt nữa làm cậu ta đau chết, kêu á á thật to, trực tiếp đánh về phía Hà Ngân.

Hà Ngân nghiêng mình tránh, tiếc là chân cô đi giày cao gót, Hà Thành Lâm khua khoắng loạn lên, tóc bị cậu ta giựt xuống một búi, cô chịu đau không nhẹ, mượn cơ hội tát một cái vào mặt Hà Thành Lâm, cơ thể lùi về sau để tránh lại thình lình nhào vào lòng một người.

Cô bị dọa giật mình, tưởng là Phan Vân Lam nhưng quay đầu lại thấy là Hoàng Mạnh, cô kinh ngạc, còn chưa kịp dứt ra đã nghe Hoàng Mạnh khẽ nói bên tai cô: “Muốn khiến thằng nhãi nhà họ Hà tức chết, tốt nhất là giả vờ yêu thương với tôi.”

Hà Ngân ngây người, chợt nghe Hà Thành Lâm tức giận hét: “Anh rể tương lai, anh bỏ mặc chị em trong hôn lễ còn chưa tính, sao em đến dạy dỗ con tiện nhân này anh cũng chạy tới cản trở chứ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK