CHƯƠNG 87: THĂM MY MY
Đến nhà lớn nhà họ Hoàng, cả đường không nói chuyện, mỗi lần Hoàng Mạnh muốn mở miệng, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Hà Ngân thì lại nuốt lời lại.
Hiển nhiên bà Hoàng vô cùng để ý đến cháu trai duy nhất của mình, My My được nuôi trắng trẻo mềm mại, hết sức đáng yêu.
Người giúp việc cung kính mời cả hai người vào, lúc này bà Hoàng đang ở trong vườn hoa ngắm My My chơi đồ chơi, chơi đùa với người giúp việc, cả người mỉm cười vô cùng mãn nguyện.
“Mẹ, con mang theo Hà Ngân tới thăm mẹ.” Hoàng Mạnh chủ động kéo tay Hà Ngân, lại bị cô né tránh.
Hoàng Mạnh nhìn Hà Ngân sắc mặt không đổi, ở đây không cho giãi bày, kéo tay Hà Ngân, nắm chặt trong tay, không cho cô chạy trốn.
Hà Ngân tức giận nhìn, không giãy giụa nữa.
Bà Hoàng vốn vô cùng vui sướng khi nghe thấy tiếng con trai mình, nhưng nhìn thấy Hà Ngân, sắc mặt vụt cái thay đổi.
“Quản gia Chương, ai cho ông cho người phụ nữ này vào nhà.” Hiển nhiên bà Hoàng không quên những chuyện người phụ nữ này đã làm với con trai mình, lại mơ mộng hão huyền muốn động đến công ty nhà họ Hoàng, đúng là trò cười, cho dù có đập nát bar club của cô ta cũng không thể bớt hận.
“Cô ấy là mẹ của My My, cô ấy cũng sẽ là người vợ duy nhất của con.” Hoàng Mạnh kéo tay Hà Ngân, thực sự nghiêm túc muốn bà Hoàng suy nghĩ rồi công khai với tất cả giúp việc nhà họ Hoàng sự quan trọng của người phụ nữ này.
Lòng Hà Ngân khẽ chấn động, cô sẽ là người vợ duy nhất của anh.
Hà Ngân cười châm chọc, sao bây giờ vẫn còn ôm mong đợi với người như vậy? Ngại mình bị tổn thương chưa đủ hay sao?
“Mẹ, mẹ, ôm.” My My thấy bóng Hà Ngân, lập tức vứt đồ chơi đi, lắc lư đôi chân nhỏ chạy về phía Hà Ngân.
Bà Hoàng thấy cảnh này, thở dài một hơi, dù sao mình cũng là người làm mẹ, không cho My My nhìn thấy mẹ mình quả thật quá tàn nhẫn.
“Dựa vào thân phận mẹ My My của cô ta, mẹ cho phép cô ta đến thăm My My, nhưng làm con dâu nhà họ Hoàng thì đó là chuyện mơ tưởng hão huyền.” Bà Hoàng bỏ lại một câu như vậy rồi rời đi.
Hoàng Mạnh biết đây đã sự nhượng bộ lớn nhất của mẹ mình rồi, bây giờ càng tranh luận sẽ không tốt, chi bằng để mẹ mình dần dần chấp nhận Hà Ngân, biết những cái tốt của Hà Ngân, tin rằng với nhân phẩm của Hà Ngân và thân phận mẹ của My My này, sẽ có một ngày bà Hoàng sẽ chấp nhận cô.
“Lời của mẹ tôi em đừng để trong lòng, vợ của tôi chỉ có thể là em, không có ai khác cả.” Hoàng Mạnh an ủi ôm Hà Ngân một cái.
Hà Ngân lại né tránh: “Hy vọng giữa hai chúng ta đúng như mẹ anh nói, còn vợ gì đó, tôi thấy Hà Dung thích hợp hơn tôi nhiều, cảm phiền sếp Hoàng giơ cao đánh khẽ, buông tha cho tôi.”
Những lời phun ra từ trong miệng người phụ nữ này sao lại khiến người ta tức giận đến thế.
Hoàng Mạnh hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói rồi, trừ phi tôi chết, nếu không em đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi tôi.”
“Anh như vậy sẽ chỉ làm tôi hận anh hơn thôi.” Giọng Hà Ngân tràn đầy hận thù.
Lúc này My My đã chạy đến bên cạnh Hà Ngân, dùng đôi tay nhỏ khẽ kéo góc váy của Hà Ngân, vẻ mặt mờ mịt nhìn xem hai người lớn đang làm gì.
Hà Ngân vừa cúi đầy đã thấy My My nhỏ bé mũm mĩm đang dùng ánh mắt long lanh nhìn mình, lòng cô mềm đi, cúi người xuống ôm lấy My My.
Trẻ con bây giờ lớn rất nhanh, My My đã học được đi bộ nghiêng ngả rồi, đang ở tuổi bi bô tập nói, nói ra chữ cũng không rõ ràng: “Mẹ, mẹ.”
Đứa bé cười lên có hai lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt hình trăng non, thoạt nhìn rất đáng yêu khiến lòng Hà Ngân mềm đi, khi nhìn My My, đôi mắt lạnh lùng cũng mềm mại hơn rất nhiều, toàn thân tràn đầy tình thương của mẹ.
Nếu đây là con của mình và Hà Ngân thì tốt biết bao, Hoàng Mạnh nghĩ thầm, nhìn gò má dịu dàng của Hà Ngân, hình ảnh My My và Hà Ngân vui cười với nhau, anh chỉ cảm thấy lúc này cuộc sống quá đỗi yên bình, muốn sẽ luôn như vậy.
“Chúng ta có một đứa con của riêng chúng ta đi.” Hoàng Mạnh vuốt đầu My My, dịu dàng nói.
Mặt Hà Ngân vụt thay đổi, có một đứa con của riêng chúng ta, nhưng nếu hai người không yêu nhau, đứa trẻ sao có thể hạnh phúc? Giống như cô vậy.
Tuyệt đối không cho phép.
Hà Ngân không nói lời nào, chỉ tiếp tục chơi đùa với My My.
Hoàng Mạnh thấy vẻ mặt lạnh như băng của Hà Ngân, biết được suy nghĩ trong lòng cô, chỉ cảm thấy đau xót trong lòng, vì thực sự không yêu chút nào nên không muốn có con với anh sao?
Hà Ngân ôm My My cách xa Hoàng Mạnh, ôm lấy mấy món đồ chơi chơi với My My, Hoàng Mạnh lẳng lặng nhìn.
Giống như một nhà ba người, người vợ đang dỗ dành chơi đùa với con, người chồng bên cạnh dịu dàng nhìn, thoạt nhìn vô cùng hài hòa.
Thỉnh thoảng Hà Ngân lại nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của My My, trong mắt tràn đầy sự không nỡ và ánh sáng dịu dàng của người mẹ, giọng cô rất nhỏ, chỉ có My My mới có thể nghe được, cô nói: “Mẹ sắp phải đi rồi, con phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?”
My My khó hiểu nhìn đôi mắt ửng hồng của Hà Ngân, trực giác của trẻ con trước giờ vẫn nhạy cảm, tuy không hiểu lắm lời của Hà Ngân nhưng vẫn không biết vì sao, nó òa lên khóc.
Hà Ngân ở đây ôm lấy My My, vỗ lưng nó, tiếng khóc của nó lại muốn ngăn cũng không nổi, người giúp việc bên cạnh đều luống cuống tay chân đến giúp đỡ.
Hoàng Mạnh đón lấy My My, cũng rất không thành thạo dỗ dành nó, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.
Thằng nhóc nhỏ như vậy có thể nghe hiểu được? Hà Ngân bất đắc dĩ đỡ trán.
“Có phải đói bụng hay không?” Không biết là người giúp việc nào nói.
Hà Ngân nhận lấy núm vu cao su của My My, vô cùng thành thạo đút cho nó.
Sau này chắc sẽ không còn cơ hội như vậy nữa, Hà Ngân nghĩ trong lòng, để lộ ra vẻ không nỡ sâu sắc.
Quả nhiên My My ngừng khóc, mút núm vu cao su, mở to mắt nhìn Hà Ngân và Hoàng Mạnh.
Hoàng Mạnh chạm vào khuôn mặt mũm mĩm của My My, vẻ nghiêm túc lạnh lùng ngày thường cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, toàn thân tràn đầy tình thương của người cha, người giúp việc trẻ tuổi ở bên cạnh đều mê mẩn nhìn Hoàng Mạnh lúc này.
Cảm thấy hiện giờ anh có sức hút hơn ngày thường.
Mà bây giờ Hà Ngân đang đặt hết tâm tư lên người My My, nếu mình rời đi, có lẽ Hoàng Mạnh sẽ đối xử tốt với My My, dù sao thoạt nhìn anh cũng rất yêu thương My My.
Hy vọng Hoàng Mạnh không phải là cái máy lạnh lùng không có tình người.
Hà Ngân nhìn Hoàng Mạnh trong giờ phút này, thầm nghĩ, Hoàng Mạnh cảm nhận được ánh mắt đang chăm chú về phía anh của Hà Ngân, vừa giương mắt lên đã đối diện với ánh mắt ấy, ánh mắt Hà Ngân phức tạp, tràn đầy mâu thuẫn và quấn quýt.
Ánh mắt Hoàng Mạnh vô cùng dịu dàng, hấp dẫn Hà Ngân sa vào trong đó.
Tiếng tim đập thình thịch thình thịch.
“Cậu chủ, ăn cơm thôi.” Không biết là câu nói không thức thời của ai cắt đứt ánh nhìn của hai người, mặt Hà Ngân vẫn đỏ, trong lòng tràn đầy xoắn xuýt, vì sao đã đến bước này rồi, Hoàng Mạnh vẫn còn nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng thâm tình như thế, vậy những chuyện trước kia anh làm là gì?