Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Anh có phải đàn ông không?







Họ Tô?
Xưng hô thế nào?
“Tô Dật Trần.” Người đàn ông ánh mắt trầm mặc nhìn Bạch Tịch Nguyệt nói.
“Hả?” Bạch Tịch Nguyệt
Tô Dật Trần hạ thấp giọng tiếp tục nói: “Tên tôi.”
Bạch Tịch Nguyệt lúc này mới hiểu ra vừa nãy là anh đang tự giới thiệu về mình cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn vào người đàn ông ở trước mặt cao hơn cô cả một cái đầu.
Chỗ anh đứng vừa tầm che khuất ánh sáng bóng dáng anh mờ ảo in trên mặt đất Bạch Tịch Nguyệt vô thức nheo mắt lại nhìn thế nào cũng cảm thấy anh có chút không chân thực.
Thậm chí có thể nói so với mọi thứ ở đây thì có gì đó không ăn khớp với nhau.
Tô Dật Trần nhìn cô không nói gì có chút không vui thu lại ánh mắt lạnh lùng nói: “Bác sĩ Bạch không định nói gì sao?”
Nói thật thì lúc này Bạch Tịch Nguyệt không biết phải nói gì cũng không có điều gì muốn nói với anh nhưng vì chút lịch sự tối thiểu cô vẫn nói: “Được rồi anh Tô Dật Trần không biết anh đến đây có việc gì vậy?”
Tô Dật Trần lạnh lùng liếc qua một cái rồi hạ thấp giọng nói: “Vậy bác sĩ Bạch cũng đến đây làm gì vậy?”
“Tôi đến…” Chưa nói hết câu Bạch Tịch Nguyệt đã ngay lập tức dừng lại cô không nghe nhầm chứ vừa nãy là cô hỏi trước mà sao giờ lại hỏi ngược lại cô như vậy? Hơn nữa người đàn ông trước mặt có vẻ không đáng tin vì an toàn cô tuyệt đối không được nói: “Việc này xem ra cũng không liên quan đến anh Tô đây.”
“Quyên góp tiền đúng chứ.” Tô Dật Trần nói một cách chắc nịch.
Bạch Tịch Nguyệt có chút bất ngờ không thể kìm được liền hỏi lại: “Sao anh lại biết?”
Nhưng vừa nói xong cô lại thấy hối hận lập tức lấy tay che miệng lại khẽ cau mày rõ ràng là không muốn nói cho anh biết nhưng cuối cùng lại nói ra hết như vậy thật là đáng xấu hổ…
Tô Dật Trần nhìn thấy phản ứng vừa hối hận vừa chán nản của cô đột nhiên cảm thấy rất có hứng thú. Những muộn phiền trong lòng dường như cũng bị cuốn đi một cách tự nhiên đôi môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch lên một vòng cung tuyệt đẹp nói: “Bởi vì cô ngốc.”
Nói cô ngốc?
Người đàn ông này có ý gì chứ là đang chế giễu cô sao?
Hay là do hổ chưa ra uy nên tưởng cô là HelloKitty!
Bạch Tịch Nguyệt có chút đỏ mặt khó chịu nói: “Đúng tôi ngốc còn anh thì thông minh cả nhà anh đều thông minh được chưa tôi không có thời gian để phí lời với anh phiền anh tránh ra chút.”
Chút nữa về thành phố cô phải tranh thủ thời gian tiết kiệm tiền mới được.
Nhưng Tô Dật Trần không muốn để cô đi như vậy nên lúc cô đi ngang qua người anh anh liền lạnh lùng hạ thấp giọng nói: “Đã làm việc thiện sao không quyên góp hết luôn đi chứ?”
Câu này vừa nói ra lập tức khiến Bạch Tịch Nguyệt dừng bước cô thực ra cũng muốn quyên góp hết nhưng vì phải trả nợ cờ bạc cho mẹ cô không thể không ích kỷ mà giữ lại 3 tỷ.
“Số tiền này đã là của tôi tôi muốn quyên góp bao nhiêu thì đó là quyền của tôi liên quan đến anh sao?” Bạch Tịch Nguyệt cười lạnh lùng nói.
Tô Dật Trần khẽ cúi đầu rồi nhìn thẳng vào mắt cô giọng lạnh lùng nói: “Cô biết tôi là ai không? Dám nói như vậy với tôi sao?”
Nói đến mức này rồi anh không còn giữ ý nữa thì cô cũng không có gì phải ngại liền gật đầu nói: “Biết sao lại không biết chứ không phải anh làm trai bao ở quán bar Mị Ảnh sao.”
Thật ra Bạch Tịch Nguyệt cũng thấy kì lạ rõ ràng nhà có nhiều tiền như vậy sao lại đi làm cái nghề này chứ lẽ nào đây là sở thích đặc biệt của mấy người có tiền.
Cũng khó trách sao em trai của anh lại lo lắng cho sức khỏe của anh đến như vậy làm việc đó quá nhiều nên cũng không còn tốt nữa…
Trai bao?
Tô Dật Trần dùng ánh mắt sâu thẳm với sự dò xét nhìn thẳng vào Bạch Tịch Nguyệt tự hỏi mình rằng thực sự cô không biết anh là ai sao?
Bạch Tịch Nguyệt chỉ cảm thấy đôi mắt của người đàn ông này quá sắc bén khiến cô thấy hơi khó chịu: “Tôi với anh không có gì tốt đẹp để nói với nhau cả tránh ra.”
Tô Dật Trần khẽ hừ lên một tiếng: “Không tránh.”
Bạch Tịch Nguyệt không nghĩ đến rằng anh lại trả lời thẳng thắn như vậy có chút lo lắng: “Này con người anh làm sao vậy chẳng qua là ở quán bar trêu đùa với anh một chút thôi mà sao anh vẫn chưa chịu bỏ qua nữa anh có phải là đàn ông không?”
Tô Dật Trần khẽ nhếch lông mày một câu chứa đầy hàm ý từ miệng anh thốt ra: “Tôi là đàn ông hay không không phải cô là người rõ nhất sao bác sĩ Bạch.”
Bạch Tịch Nguyệt nghe anh nói xong tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực run lên thình thịch.
Khiến cô lập tức nhớ đến hình ảnh sáng nay lúc cô kiểm tra cho anh thực sự quá sốc đối với một cô gái đến của bạn trai cũng chưa từng nhìn qua như cô cũng có một chút kích thích.
Cô dường như không muốn tiếp tục ở lại đây thêm một giây nào nữa dù sao cũng không có gì tốt đẹp để nói với anh.
Chỉ là cô vẫn chưa kịp rời đi thì chủ nhiệm bệnh viện đã gọi điện đến bảo cô nhanh chóng trở về nói là có một bệnh nhân đau đầu dữ dội đặc biệt muốn cô về châm cứu trị bệnh.
Bạch Tịch Nguyệt cúp máy xong nhìn con đường lầy lội không có phương tiện nào qua lại vội vã chạy được vài bước.
Cuối cùng thực sự không thể chạy được nữa Bạch Tịch Nguyệt đành phải vừa mở app Tích Tích ra gọi taxi vừa cố đi về phía trước hy vọng xem có ai đó tốt bụng đi qua có thể giúp đỡ cô một chút không.
Nhìn dáng vẻ vội vã rời đi của cô lông mày Tô Dật Trần càng lúc càng cau lại. Trong lòng tự nhiên cảm thấy muộn phiền cô gái này hết lần này đến lần khác thách thức sự kiên nhẫn của anh dám coi anh như không hề tồn tại mà chạy đi còn chạy vội vàng như vậy.
Tuy nhiên đúng lúc này chuông điện thoại anh đột nhiên reo lên là Tô Dật Hàm gọi đến: “Hello anh trai yêu quý của em như nào rồi bác sĩ Bạch gặp anh xong có bất ngờ không có vui mừng không?”
Nghĩ đến dáng vẻ của anh trai mình sau khi biết địa chỉ thì ngay lập tức đi tìm liền cảm thấy rất buồn cười. Trước nay chưa từng gặp qua cô gái nào lại khiến anh trai có hứng thú đến như vậy nên không kìm nổi mà trở nên nhiều chuyện.’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK