Vào lúc sáu giờ tối Bạch Tịch Nguyệt được đưa ra ngoài “thay đổi” đã xuất hiện trước mặt Tô Dật Trần đúng giờ.
Tô Dật Trần nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt dò xét trông cô như rực rỡ hẳn lên mái tóc đen nhánh với những nếp cong phập phồng tự nhiên xõa xuống như thác nước từng sợi tóc lướt qua khuôn mặt của cô mềm mại động lòng người.
Xem ra ánh mắt của anh không tệ lắm ngay cả quần áo do anh lựa chọn cũng rất xứng đôi với cô. Đó là chiếc váy lụa hở vai màu đen ngọc mềm nhẹ như một chiếc lông vũ nó làm nổi bật lên làn da trắng nõn mê hoặc của cô khiến anh bất giác muốn gần gũi ánh mắt anh lập tức tối đi vài phần.
Nhưng vì cả ngày nay Bạch Tịch Nguyệt chưa ăn gì nên đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng. Cô tạm thời không lo lắng lớp trang điểm của mình sẽ trở nên như thế nào mà vội vàng hỏi Tô Dật Trần khi thấy anh đang đến gần mình: “Có thể đi được chưa?”
Tô Dật Trần nhìn thẳng vào mắt cô và trả lời với giọng hơi khàn: “Ừm đi thôi.”
Nghe thấy câu trả lời khẳng định của Tô Dật Trần Bạch Tịch Nguyệt lập tức khoác tay vào khuỷu tay của anh rồi kéo anh đi về phía chiếc Rolls Royce ngoài cổng.
Người vẫn luôn theo sát đằng sau Triệu Thiên Kỳ muốn ngăn cản hành động có chút ngang ngược của cô nhưng bị một ánh mắt của Tô Dật Trần ngăn lại. Anh ta không hề nghĩ ngợi mà lập tức ngậm miệng sau đó bước nhanh đến bên cạnh xe và kính cẩn mở cửa xe cho hai người.
Bạch Tịch Nguyệt nhẹ nhàng cảm ơn một câu rồi lên xe Tô Dật Trần cũng ngồi vào cạnh cô.
Trên đường đi cả hai đều rất im lặng. Tô Dật Trần đang xem tài liệu trên tay còn Bạch Tịch Nguyệt thì lặng lẽ nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ trông cô cũng không có vẻ xấu hổ.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã chạy đến một nhà hàng Tây rất cao cấp. Bạch Tịch Nguyệt vừa xuống xe đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.
Cô vẫn luôn sống khiêm tốn không quen bị người khác nhìn chằm chằm như thế vì vậy cô muốn kéo Tô Dật Trần đi nhanh hơn nhưng lại đạp phải làn váy suýt ngã xuống cũng may được Tô Dật Trần đỡ kịp lúc: “Đừng gấp.”
Bạch Tịch Nguyệt thầm nghĩ cô đã đói cả ngày sao có thể không gấp cho được!
“Anh Tô mời sang bên này.” Người phục vụ kính cẩn đưa bọn cô đến vị trí đặt sẵn Bạch Tịch Nguyệt khẽ ngước lên thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp động lòng người đã ngồi ở đó.
Nghe thấy tiếng nói của người phục vụ cô ta lập tức cất lại đồ trang điểm và mỉm cười đứng dậy chào đón nhưng khi nhìn thấy Bạch Tịch Nguyệt sắc mặt của cô ta lập tức trở nên khó coi nhưng đã nhanh chóng trợ lại trạng thái như thường: “Anh Tô sao giờ này anh mới đến người ta đã đợi anh rất lâu rồi.”
Anh Tô?
Với giọng điệu hờn dỗi này xem ra quan hệ giữa hai người cũng không bình thường đâu.
Bạch Tịch Nguyệt hơi nghiêng đầu nói nhỏ: “Anh nhờ tôi làm bạn gái anh một đêm là để gặp cô ta hả?”
Cô cứ tưởng là phải gặp ba mẹ của anh mất công cô đã lên mạng tìm nhiều ví dụ để chuẩn bị bây giờ xem ra không dùng được rồi.
“Hãy nhớ kỹ thân phận của cô bây giờ và làm cô ta rời đi nếu không thì tôi sẽ không trả cô một xu.” Tô Dật Trần lạnh lùng nhắc nhở cô.
Bạch Tịch Nguyệt hơi sửng sốt hóa ra anh muốn cô giả làm bạn gái là để chặn hoa đào.
Nhưng cô không phải diễn viên sao có thể phối hợp diễn xuất chứ. Hơn nữa cô gái đối diện đó trông rất khó đối phó anh đang cố tình làm khó cô đấy à!
Tống Vũ Tình đi tới đứng một bên khác cạnh Tô Dật Trần và làm nũng với anh: “Bác gái đã nói là để hai chúng ta ăn cơm riêng vào tối nay cơ mà sao anh lại đưa bạn đến đây cô ấy là ai vậy?”
Tô Dật Trần bình tĩnh kéo ra một khoảng cách nhất định với cô ta rồi hờ hững đáp: “Bạn gái của tôi.”
Bạch Tịch Nguyệt đứng lắng nghe nếu anh đã nói ra hết cô cũng không nên im lặng bèn chủ động lên tiếng: “Đúng vậy tôi hơi tò mò khi nghe bạn trai nói anh ấy sẽ đi ăn tối với một cô gái xinh đẹp. Vậy nên đã theo đến đây tôi không làm phiền chứ.”
“Bạn gái sao có thể như vậy được?” Tống Vũ Tình đau lòng đến nỗi đỏ cả hai mắt không thể tin được những gì mình nghe thấy: “Bác gái không có nói với em chuyện này.”
Từ nhỏ cô đã rất thích Tô Dật Trần vì cả hai bên gia đình đều là những gia đình quyền quý nên mới có cơ hội xem mắt lần này sao đang yên đang lành lại nhảy ra thêm một cô bạn gái chứ?
Tô Dật Trần có vẻ rất hài lòng với biểu hiện của Bạch Tịch Nguyệt bèn gật đầu: “Không phải em đã nói là đói bụng à xem thực đơn thử có món gì em muốn ăn không.”
“Anh …” Tống Vũ Tình kinh ngạc trợn to hai mắt. Đây là lần đầu tiên cô thấy Tô Dật Trần quan tâm một người phụ nữ đến vậy.
Bạch Tịch Nguyệt thầm thở dài một hơi. Nếu đã bắt đầu thì cô cứ diễn đến cùng vậy.
Cô kéo tay anh rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh yêu em không sao anh xem cô ấy nói đã đợi anh lâu rồi kìa bằng không thì để cô ấy chọn món trước đi.”
Tống Vũ Tình căm hận cắn môi lập tức nổi tính đại tiểu thư và không thèm nể mặt Bạch Tịch Nguyệt: “Em không khỏe lắm nên muốn về nhà hai người cứ từ từ ăn đi.”
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Tống Vũ Tình nữa Bạch Tịch Nguyệt lập tức thả tay Tô Dật Trần ra như thể cả hai là người xa lạ không quen biết nhau.
Thật ra Bạch Tịch Nguyệt cũng không tán đồng với cách từ chối lừa dối này. Nhớ lại vẻ mặt đau lòng của cô gái kia cô lập tức nghĩ đến mình thậm chí còn có chút hối hận vì đã đồng ý với giao dịch của anh: “Rốt cuộc đàn ông các anh có biết tình yêu là gì không?”
Tô Dật Trần híp hai mắt lại trả lời đầy sâu xa: “Tất nhiên tôi biết tình yêu là gì. Cô có muốn thử không?”’